Khi tỉnh lại, hai mắt Khổng Thu đã sưng phù lên, nhìn qua rèm cửa, cậu mới nhận ra trời đã sáng. Trong lòng có một thứ gì đó mềm mềm ấm áp, thứ đó đột ngột động đậy, ngay sau đó, cằm của cậu đã bị liếm liếm không ngừng.
“Blue...”
“Meo meo...”
Vuốt ve đầu Blue, ký ức tối qua mãnh liệt ùa vào trong trí nhớ, khiến Khổng Thu cảm thấy có chút ngại ngùng khi đối mặt với Blue.
“Blue, đêm qua...”
“Meo meo!”
Blue dùng chân vỗ nhẹ lên mặt Khổng Thu, tựa hồ không muốn cậu nói tiếp. Có một vật nuôi thông minh như vậy làm bạn đôi khi thật không ổn. Gương mặt Khổng Thu nóng bừng lên, cậu đưa tay vuốt ve đầu Blue như muốn che giấu sự xấu hổ của mình.
“Hảo, ta không nói nữa, mi cũng không được chê cười ta nha.”
Blue liếm liếm lên môi cậu thay cho câu trả lời.
“Blue, mi chưa đánh răng!” Trải qua buổi tối hôm qua, Blue đối với Khổng Thu mà nói không còn đơn thuần chỉ là một con mèo nữa.
“Meo meo…” Blue ngậm miệng, có chút ủy khuất, giống như đang muốn nói Khổng Thu cũng chưa đánh răng mà.
“Ừm… thật không muốn dậy. Blue, mi đói bụng không?” Khổng Thu xoay người một cái, nhấc cánh tay đã ôm Blue cả đêm ra, sau đó ôm Blue vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về nó.
“Meo meo.” Blue giật giật đôi tai, không hiểu là đang muốn làm gì. Blue cũng không muốn đứng lên, cho nên Khổng Thu lại càng không cần nghĩ tới chuyện đó, huống chi bộ dạng của cậu bây giờ cũng không tiện gặp người khác.
Vuốt ve Blue một hồi, Khổng Thu mới chủ động mở miệng, “Blue, không cần lo lắng cho ta. Ta chuyển đến thành phố S là vì muốn thoát khỏi mối tình này. Ta mong rằng, lần sau khi gặp lại Nhạc Dương, ta có thể thật lòng nở nụ cười với cậu ấy. Tuy rằng ta không thể vui vẻ ở bên cạnh Nhạc Dương, nhưng cậu ấy vẫn là người bạn tốt nhất của ta, và ta cũng là người bạn tốt nhất của cậu ấy.”
“Meo meo ngao.” Blue khẽ cắn vào cằm Khổng Thu một cái, nhưng đương nhiên không hề đau chút nào.
Khổng Thu nở nụ cười, nghĩ đến thái độ của Blue với Nhạc Dương tối qua, cậu liền nói, “Blue, Nhạc Dương cũng không biết tình cảm của ta đối với cậu ấy, cho nên ta không trách cậu ấy, cũng không thể trách được. Nhạc Dương là bạn của ta, mi cũng nên thử tiếp nhận cậu ấy xem sao.”
“Meo meo!” Lại cắn một cái nữa.
“Blue, mi làm ta đau đấy.”
Xoa xoa cằm, Khổng Thu quay đầu cắn vào tai Blue một cái để trả thù.
“Meo meo.” Blue lại cắn vào cằm ai kia một cái nữa.
“Nhóc hư.” Khổng Thu xoay người, cũng cắn vào tai nó để đáp trả.
“Meo meo meo meo” Lần này nó chuyển sang cắn tai của cậu.
“Đau quá.” Khổng Thu bất mãn nói, “Blue, trên người mi toàn là lông, ta chỉ có thể cắn tai mi, thật không công bằng.”
“Meo meo” Lần này Blue chuyển sang cắn môi.
“Nhóc hư, mi còn chưa đánh răng đó!” Hung hăng xoa đầu nó, Khổng Thu liền đưa tay gãi gãi cái chân sau còn chưa thể cử động được của Blue, rồi chuyển lên gãi bụng của nó, liên tục niệm trong miệng, “Ngứa hay không ngứa? Ngứa hay không ngứa?”
“Meo meo...” Cái đầu nhỏ nhắn của Blue xoay tới xoay lui theo động tác của Khổng Thu, nó rất muốn cắn cậu một cái, thế nhưng chân sau bị thương không thể cử động được, cho nên lần nào cũng cắn không tới.
“Meo meo ngao!” Blue bực mình kêu lên.
“Nhóc hư!” Khổng Thu ngừng tay, cúi người xuống, rồi đột nhiên dịu dàng hôn lên trán nó một cái, đôi mắt mèo to tròn vẫn chăm chú nhìn cậu, “Sau này không được cắn đau ta nữa nha.” Cám ơn mi, Blue, cám ơn mi tối hôm qua đã ở bên cạnh ta, an ủi ta.
Blue không trả lời, chỉ vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm nhẹ lên môi Khổng Thu một cái.
“Nhóc hư này, mau đi đánh răng đi.”
“Meo meo...”
Blue ngoan ngoãn để Khổng Thu ôm vào trong toilet, đôi mắt xanh biếc của nó lúc này chỉ tràn ngập hình bóng của Khổng Thu.
Khổng Thu đánh răng cho Blue sao? Câu trả lời chính là: Blue không thể dùng bàn chải đánh răng của loài người, nhưng vì hàm răng khỏe mạnh không sâu, Khổng Thu tạm thời chỉ bôi một ít kem đánh răng lên ngón tay, rồi sau đó lau hàm răng cho Blue. Blue lại một lần nữa làm Khổng Thu cảm thấy kinh hãi, nó nhe răng ra để Khổng Thu lau thì cũng không nói làm gì, thế nhưng khi Khổng Thu còn đang suy nghĩ cách để nó súc miệng thì nó đã vùi đầu vào vòi nước mà súc miệng sạch sẽ rồi.
Kinh ngạc nhìn Blue một hồi, Khổng Thu khom người, cẩn thận hỏi, “Blue, mi không phải là mèo, mà là mèo tinh đúng không?” Nếu không thì sao lại có thể thông minh đến mức này được.
“Meo meo.” Blue lộ vẻ khinh thường.
“Vậy mi là gì?”
“Meo meo “
Khổng Thu gãi gãi cằm nó, như lấy lòng mà nói: “Blue, tục ngữ nói ‘nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên’ (Một người thành tiên, gà chó cũng được thăng thiên), nếu sau này mi đắc đạo thành tiên, nhất định phải mang theo ta nha.”
“Meo meo.” Liếm liếm khóe miệng Khổng Thu, Blue trả lời rất dứt khoát.
“Blue, tri âm tri kỷ của ta.” Sau khi ôm lấy đầu Blue, hung hăng chà đạp nó một phen, Khổng Thu liền ôm Blue ra khỏi phòng vệ sinh. Cậu đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng Blue là mèo tinh, nhưng sự thông minh của Blue càng ngày càng khiến cậu không thể rời khỏi nó.
Lằng nhằng với nhau gần nửa giờ đồng hồ nữa, lúc này cũng đã đói bụng, Khổng Thu liền ôm Blue xuống lầu. Căn nhà rất yên tĩnh, quả thật, Nhạc Dương đã chấp hành rất tốt ước định để cho cậu ngủ đến chán thì thôi. Khổng Thu mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách một cái, lưỡi líu cả lại, đã giờ chiều rồi sao?
“Nhạc Dương, cậu đâu rồi?”
Ngay lập tức, cánh cửa thư phòng mở toang ra, “Trọng Ni, ngủ no rồi sao?”
“Ừ, ngủ no rồi, ngày hôm qua thật sự mệt muốn chết.” Khổng Thu ôm Blue ngồi xuồng sofa, Dư Nhạc Dương liền kêu bảo mẫu lấy đồ ăn cho Khổng Thu và Blue.
Khổng Thu nói: “Nhạc Dương, lần này tôi trở về là muốn chụp ảnh cưới cho cậu và Đào Đào. Có trời mới biết lúc nào tôi mới rảnh rỗi được, cha cậu mới mở thêm khách sạn, chắc cậu cũng càng lúc càng bận, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi.”
Nhạc Dương vẫn muốn đùa giỡn với Blue, thế nhưng Blue không thèm để hắn vào mắt, lúc này hắn đành thở dài, nhìn về phía Khổng Thu rồi nói, “Tôi còn tưởng cậu có thể tranh thủ một chút thời gian. Nếu thực sự quá bận rộn thì chúng tôi đến studio chụp cũng được, nhà chúng tôi không phải cũng có sẵn sao, cậu không cần miễn cưỡng đâu.”
“Không sao.” Khổng Thu mỉm cười nói, “Ảnh cưới của cậu sao có thể để cho người khác chụp được? Nếu vậy không phải là đập vỡ bảng hiệu của tôi sao? Cứ quyết định như thế đi, cậu nói với Đào Đào một tiếng, ngày kia chụp ảnh. Người trang điểm, gia đình cậu đều có đủ, địa điểm tùy cậu chọn, tôi nghĩ chụp ngoại cảnh là chính, chụp trong phòng chỉ cần hai bộ là đủ.”
Nhạc Dương gật đầu, “Ừ, Đào Đào về nhà mẹ rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, y phục và những thứ khác đều đã chuẩn bị xong xuôi.”
Lúc này, bảo mẫu đã mang đồ ăn tới, Khổng Thu cũng không cần khách khí với Nhạc Dương, nhanh chóng ăn từng miếng lớn để lấp đầy bao tử, nhưng vẫn không quên cắn một nửa đút cho Blue.
Nhạc Dương thì ngồi ở đối diện uống trà, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Khổng Thu, khiến cho Blue phải vừa ăn lừa liếc nhìn hắn vài lần như đang cảnh cáo.
Ăn cơm xong, Khổng Thu uống một hơi hai chén trà. Nhạc Dương thấy Khổng Thu ngẩng đầu lên, liền tươi cười hỏi, “Ăn no rồi sao?”
“No rồi, ai da.” Ăn uống no nê, Khổng Thu thoái mái vươn người một cái rồi ôm Blue đi rửa tay, Nhạc Dương cũng nhanh chóng gọi người dọn bát đũa đi, khi Khổng Thu trở về, Nhạc Dương liền hỏi, “Trọng Ni, ở thành phố S có tốt không?”
Khổng Thu sửng sốt một chút, bởi vì thần sắc của Nhạc Dương lúc này không có một tia đùa cợt nào, mà còn có chút nghiêm khắc. Trái tim Khổng Thu thắt lại, ôm Blue ngồi xuống, cậu cố gắng bảo trì vẻ thoải mái mà nói, “Rất tốt, chỉ là bận rộn hơn, phải tiếp xúc với nhiều người hơn, cậu biết tính tôi rồi mà.”
Nhạc Dương nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói, “Trọng Ni, chúng ta là bạn bè đã nhiều năm, vậy mà tôi vẫn không thể hiểu hết con người cậu, nhưng cũng có thể nói là hiểu được đến %, tôi để Đào Đào quay về nhà mẹ là vì muốn nói chuyện một mình với cậu. Trọng Ni, nếu như không phải có chuyện gì giấu giếm tôi, thì chắc chắn cậu sẽ không đột ngột tới thành phố S, ngay cả hôn lễ của tôi cũng không có mặt, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù cho thực sự vì hôn lễ của tôi mà xảy ra mâu thuẫn, cậu cũng sẽ không bỏ đi mà không nói lời nào, nhất định đã phát sinh chuyện gì rồi đúng không?”
Nụ cười trên mặt Khổng Thu rốt cuộc không duy trì được nữa, cậu cúi đầu vỗ về Blue, hai bàn tay run rẩy không ngừng, nhưng vẫn phủ nhận, “Không có việc gì.”
“Trọng Ni.” Nhạc Dương buông tách trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, hoàn toàn không có một chút tiếu ý nào trên mặt.
Trái tim của Khổng Thu đập thình thịch, cậu không ngờ, một người thoạt nhìn có vẻ cẩu thả như Nhạc Dương lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Nếu như đối phương còn đang độc thân, cậu nhất định sẽ cho rằng đối phương rất quan tâm tới cậu, cho nên mới có thể để tâm tới chuyện của cậu như vậy, thế nhưng hiện tại, Khổng Thu hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy trong đầu.
“Trọng Ni, có phải tôi đã làm gì chọc giận cậu, làm cậu buồn phải không?”
Khổng Thu lập tức lắc đầu, “Không có, cậu đừng đoán bừa, chuyện này không liên quan tới cậu.”
“Vậy có liên quan đến ai?”
Khổng Thu ngẩng đầu, thở dài rồi nói, “Cậu nói đúng, thật sự là có nguyên nhân khiến tôi nóng lòng rời khỏi thành phố C, thời gian đó, tôi chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi, cho nên mặc dù biết làm như vậy rất không đúng, nhưng tôi vẫn không muốn quay về đây, cũng bởi vậy mà không thể tham dự hôn lễ của cậu. Nhạc Dươnng, đừng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó nữa.”
Nhạc Dương nhíu mày, trầm mặt nói, “Có ai đó bắt nạt cậu sao?”
Khổng Thu lắc đầu, “Đừng hỏi nữa, tôi vừa nghĩ đến là lại thấy khó chịu. Nhạc Dương, tôi rất xin lỗi vì không thể tham dự hôn lễ của cậu, rất xin lỗi.”
Nhạc Dương bĩu môi, đấm nhẹ vào vai Khổng Thu một cái, “Với tôi mà còn nói xin lỗi cái gì, nếu không phải tôi bận lo việc kết hôn, thì đã phát hiện ra cậu có chuyện rồi, người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.”
Mặc kệ trong lòng Khổng Thu có bao nhiêu đau đớn, nhưng lúc này cậu vẫn cảm thấy vô cùng cảm động, liền cười nói, “Được rồi, hai chúng ta đừng ở chỗ này xin lỗi lẫn nhau nữa. Tôi chụp ảnh cưới cho cậu và Đào Đào, còn hai người phải phụ trách dọn dẹp căn hộ cho tôi, tôi đi vội vàng quá nên vẫn còn rất nhiều thứ chưa kịp mang đi, lần này nhất định phải đóng gói cho hết.”
“Không thành vấn đề.” Nhạc Dương cũng đã khôi phục vẻ tươi cười như cũ, thấy vậy, Khổng Thu mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang ôm Blue cũng dần khôi phục lại sự ấm áp ban đầu. Blue liếm liếm ngón tay của Khổng Thu, đôi mắt xanh biếc rất nhanh hiện lên một chút tức giận.
Mấy ngày kế tiếp đối với Khổng Thu mà nói đúng là vừa khảo nghiệm, cũng vừa là sự giải thoát. Trước ống kính là một đôi phu thê vô cùng ân ái, Khổng Thu chuyên nghiệp chỉ đạo tư thế cùng vẻ mặt của bọn họ, cùng lúc đó, trái tim của cậu cũng ngày càng đau đớn hơn, mỗi lần đau đến sắp không chịu nổi, cậu lại quay sang nhìn Blue. Chứng kiến ánh mắt Blue tràn ngập hình ảnh của mình, cậu lại có thể tiếp tục mỉm cười mà tiếp tục đối diện với Nhạc Dương và Đào Đào.
Chụp liên tục suốt ba ngày, từ trong phòng ra ngoài trời, rồi tới bên hồ, từ ven hồ lại chuyển sang hoa viên, Khổng Thu chọn tất cả những địa điểm có phong cảnh đẹp nhất tại thành phố C để chụp ảnh cưới cho Nhạc Dương và Đào Đào, cũng là giúp bọn họ giữ lại những hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời.
“Đào Đào nhắm mắt lại, Nhạc Dương, hôn Đào Đào đi, ánh mắt phải ôn nhu, tràn ngập yêu thương.”
Khóe miệng cười khổ, Khổng Thu cố gắng chụp xong bứa ảnh cuối cùng, rồi nhanh chóng đứng dậy, “OK, chụp xong rồi.”
“A... Cuối cùng cũng xong.”
Hai người bị hành hạ suốt ba ngày nay, nhất thời đều ngồi phịch xuống đất. Khổng Thu cười cười nhìn bọn họ, thật lòng chúc phúc cho người bạn tốt.
“Trọng Ni, cậu vất vả quá.”
“Tôi quen rồi, hai người mới là vất vả nhất.”
Cất máy ảnh vào túi, Khổng Thu lại ôm Blue vào lòng, hôn lên trán nó một cái, rồi quay lưng về phía Nhạc Dương và Đào Đào, nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang trở nên ướt át của mình.
“Blue, mi cũng vất vả rồi.”
“Meo meo...”
Blue túm vào quần áo của Khổng Thu, cố đứng thẳng dậy, vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên cằm Khổng Thu. Khổng Thu cúi đầu, Blue liền liếm lên khóe miệng cậu.
“Này, Trọng Ni, cân nhắc thêm chút nữa đi, bán Blue cho tôi đi mà.”
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”
Xoay người, vẻ mặt của Khổng Thu giống như đã quên đi mối tình đau khổ đó, cậu đi tới trước mặt Nhạc Dương, túm hắn dậy, sau đó mới giúp Đào Đào đứng lên.
“Cho các người nghỉ ngơi một ngày một đêm, sau đó phải qua giúp tôi chuẩn bị hành lý và thu dọn căn hộ.”
“A... Không phải chứ, Trọng Ni, chân của em đi không nổi nữa rồi.” Đào Đào đá giày cao gót ra rồi kêu lên.
“Trọng Ni, cậu nghỉ ngơi hai ngày đi mà.” Nhạc Dương cũng kêu lên.
Khổng Thu vỗ vỗ vào máy ảnh: “Không muốn có ảnh cưới sao?”
“Không thành vấn đề, cậu muốn gì cũng được.” Hai người kia không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
Khổng Thu cười phá lên: “Hai người này, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
“Ha ha...”
Nhạc Dương, nhất định phải hạnh phúc đấy.
“Meo meo...”
Khổng Thu cúi đầu, nâng Blue lên rồi cọ cọ vào mũi nó. Blue, mi nhất định phải ở bên cạnh ta đó nha.
“Meo meo...”