Nhìn qua gương chiếu hậu, Khổng Thu đã không còn cảm thấy thống khổ như mỗi lần đối mặt với Dư Nhạc Dương nữa. Đau lòng thì vẫn có, nhưng cậu đã học được cách buông tay, mà rốt cuộc bây giờ cũng đã buông tay được. Nửa đêm, Khổng Thu lấy đống ảnh chụp bọn họ thích nhất ra, trong hai ngày nghỉ ngơi này, cậu đã xử lý ảnh trong phòng tối, giờ chỉ chờ công đoạn cuối nữa là xong.
Khổng Thu không để cho Blue rời mình một bước, cậu mở cửa xe, ôm Blue, nhìn lại thành phố nơi mình từng gắn bó nhiều năm, tựa như chia tay một người bạn già, tại mỗi một nơi cậu từng quen thuộc, cậu đều kể cho Blue nghe cậu từng làm gì ở đấy, và có kỷ niệm nào với Dư Nhạc Dương. Blue an tĩnh nghe Khổng Thu nói, mỗi khi Khổng Thu kể xong một câu chuyện nào đó, cậu sẽ cười cười với Blue, nói như thế này, cũng chính là đang buông xuống những ký ức, những tình cảm ấy.
Buổi tối, Khổng Thu gọi điện cho Dư Nhạc Dương, báo cho đối phương biết mình cùng Blue sẽ ăn tối ở bên ngoài, Khổng Thu đưa Blue tới căn hộ của cậu ở thành phố C. Mở cửa ra, trước mắt là một căn phòng đã lâu không có hơi người. Bật đèn lên, lọt vào tầm mắt là lớp lớp bụi bặm phủ đầy. Nhớ lại mình trước đây đã phải chạy trốn trong tình cảnh thế nào, nụ cười của Khổng Thu phút chốc nhiễm đầy chua xót, nhưng ngay sau đó cũng có vài phần thư thái.
Vuốt ve đầu Blue, Khổng Thu mạnh dạn bước vào. Nếu nói vì nguyên nhân gì mà tới đây, Khổng Thu chỉ là nghĩ, trước khi rời đi muốn đưa Blue tới xem nơi cậu từng ở. Trong phòng rất gọn gàng, nhưng đầy bụi bặm, phủ từng lớp dầy ở khắp nơi. Khổng Thu mở cửa sổ ra, dùng phất trần quét đi đám bụi trên ghế salon, từ trong tủ quần áo lấy ra một tấm thảm trải sạch sẽ, phủ lên salon rồi ôm Blue ngồi xuống.
“Meo meo… “
Nhìn ánh đèn hắt qua khung cửa sổ, rơi xuống bóng mình và Blue, Khổng Thu thản nhiên cười nói: “Blue, tầng lầu tòa nhà đối diện kia chính là nơi Dư Nhạc Dương từng ở. Bây giờ ta rời đi, mà cậu ấy cũng đã đi rồi.”
“Meo meo ô.” Blue cố gắng đứng thẳng dậy, Khổng Thu cũng hiểu rõ mà cúi đầu xuống, để cho đầu lưỡi ấm áp của Blue liếm lên miệng mình. Cọ cọ vào đầu Blue, một nụ cưởi tự nhiên thanh thản nở trên khuôn mặt cậu.
“Blue, đừng lo lắng, ta sẽ quên được mối tình này, rất nhanh thôi.”
“Meo meo… “
“Nhìn phòng của ta một chút đi.” Ôm lấy Blue, đưa nó đi thăm căn hộ của mình một lượt, Khổng Thu lật khăn trải gường lên, sau đó thả Blue xuống.
“Ngày mai Nhạc Dương và Đào Đào sẽ đến giúp ta dọn phòng, có vài thứ không nên để họ thấy thì hơn.” Đây cũng là nguyên nhân khiến Khổng Thu tối nay một mình quay trở lại.
Không thể giấu được Blue, Khổng Thu cẩn thận lấy hết ảnh của cậu và Nhạc Dương ra khỏi album ảnh. Khi Blue thấy rõ người trong ảnh là ai, lông mao nó liền dựng đứng lên.
“Meo meo ngao! Meo meo ngao! Meo meo ngao! Meo meo ngao!”
“Blue, không phải ta đã nói ta sẽ hoàn toàn từ bỏ rồi sao?” Khép album ảnh lại, Khổng Thu bất đắc dĩ xoa đầu Blue, “Nhạc Dương là bạn của ta, mi chung quy cũng không thể lúc nào cũng hung ác với cậu ấy như vậy chứ.”
“Meo meo ngao ngao ngao!”
“Nhóc hư, nghe lời nào.”
Đem toàn bộ ảnh nhét vào trong ba lô, Khổng Thu phớt lờ sự tức giận trong mắt mèo nhỏ, mà chỉ tập trung tìm kiếm tất cả những đồ vật có liên quan đến Dư Nhạc Dương.
“Meo meo ngao ngao ngao!”
Hai chân trước của Blue cố gắng cào cào về phía trước, mục tiêu chính là cái ba lô trên giường kia, bên trong có ảnh chụp của người nào đó.
“Blue, mi làm như vậy ngược lại càng khiến ta nhớ đến sự tồn tại của Nhạc Dương đó.” Khổng Thu đang thu dọn đồ đạc ở khách phòng lớn tiếng nói vọng vào. Những tiếng meo meo đầy tức giận trong nháy mắt liền im bặt.
“Blue, đêm nay có muốn ngủ ở đây không?”
“Meo meo!” Muốn!
“Vậy thì không được phép giận dỗi nữa.”
“Meo meo ô… “
Trấn an Blue thành công, Khổng Thu liền gọi điện thoại cho Nhạc Dương, báo với đối phương mình đã quay về căn hộ cũ, sau đó đi lấy cho Blue một chén nước, rồi vào nhà bếp lấy khăn lau. Nơi này có rất nhiều ký ức, cậu không muốn bán đi trước khi cho Blue một chút kỷ niệm về nơi này.
Sau khi thu dọn mấy tiếng đồng hồ, căn phòng căn bản có thể coi là cho người ở được. Khổng Thu thay ra trải giường cùng vỏ gối mới, sau đó ôm Blue đi vệ sinh.
Từ khi bị thương, Blue vẫn chưa từng tắm lần nào, bình thường Khổng Thu chỉ lau vết máu cho nó mà thôi. Ngoại thương của Blue vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, không thể để dính nước, Khổng Thu liền đặt nó lên chậu rửa mặt, sau đó mở vòi sen.
Đương nhiên Khổng Thu cảm thấy tắm rửa trước mặt Blue cũng chẳng có gì không ổn, vì trước tiên, Blue là một con mèo; tiếp nữa, Blue chính là người nhà của cậu; và cuối cùng, Blue là mèo đực. Mặc dù Blue thông minh như mèo tinh, nhưng Khổng Thu cũng không vì thế mà nảy sinh cảm giác cấm kỵ gì với Blue. Tựa hồ như trước mặt Blue, cậu có làm gì cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường. Không biết đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người mình, Khổng Thu hoàn toàn tập trung tắm rửa cơ thể cẩn thận, sau đó quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, đổ đầy nước ấm vào bồn rửa mặt.
“Meo meo meo meo “
Liếm liếm miệng, Blue rất muốn chạm vào Khổng Thu. Điểm điểm một chút lên cái mũi mèo nho nhỏ, Khổng Thu thấm ướt khăn lông, sau đó lau mặt cho Blue.
“Thương thế của mi còn chưa tốt, không thể tắm rửa. Hôm nay ta sẽ lau cho mi thôi.”
“Meo meo meo meo” Tiếng kêu của Blue tràn ngập nũng nịu.
“Nhóc hư này, người ta đều nói mèo không thích tắm, còn mi thì sao?” Động tác của Khổng Thu cực kỳ dịu dàng, một phần cũng là vì sự nhu thuận của Blue lúc này.
“Meo meo meo meo meo meo” Đây chỉ là tiếng mèo kêu thôi mà sao nghe như đang nói thích vậy kìa.
“Vậy là tốt rồi.”
Cẩn thận rửa sạch lỗ tai cho Blue, Khổng Thu lau những vết máu cùng bụi bặm trên bộ lông xinh đẹp của nó. Dưới ánh đèn, lông của Blue càng có màu vàng đến chói mắt, giữa mi tâm lại có một vệt màu lam nhạt càng khiến Khổng Thu mấy lần không nhịn được mà hôn nhẹ lên đó.
“Phải nhanh khỏe lên nha.”
“Meo meo!” Tiếng kêu tràn ngập khẳng định.
Khổng Thu dịu dàng lau sạch chân sau cho Blue, lần đầu tiên cậu có cảm giác đau lòng, là đau lòng vì vết thương của Blue, đau lòng vì Blue suýt nữa mất đi tính mạng. Những đầu ngón tay chậm rãi chạm lên chân sau của Blue, Khổng Thu mặt nhăn mày nhíu hỏi: “Có đau không?”
“Meo meo… ” Blue liếm liếm tay Khổng Thu, tựa hồ muốn nói nó không đau.
Nghĩ đến bác sĩ nói chân sau của Blue có thể sẽ bị tàn phế, Khổng Thu ôn nhu vuốt ve đầu nó, cúi đầu đặt lên đầu cục cưng một nụ hôn. Blue lập tức ngẩng đầu, liếm liếm lên khóe miệng cậu.
“Blue, ta không cần biết sau này mi có thể đi lại bình thường hay không, cho nên, mi cũng không cần để ý.”
“Meo meo ô… ” Blue ngửa đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi môi Khổng Thu, tiếng kêu vô cùng bình tĩnh.
Khổng Thu cười thoải mái, dùng khăn lông vừa lau người cho Blue mà lau lau miệng: “Mi liếm làm miệng ta đầy nước miếng rồi.”
“Meo meo.” Ngẩng đầu lên, lại liếm.
“Nhóc hư.”
Thô bạo vò mạnh cái đầu nhỏ, Khổng Thu tiếp tục ôm Blue vào lòng, nói: “Công việc của ta sau này sẽ phải thường xuyên chạy tới chạy lui, chỉ cần có thể mang mi theo thì ta nhất định sẽ mang, cho dù không thể mang theo, ta cũng sẽ cố gắng thật nhanh trở về. Blue, nếu như ta thật sự không có cách nào mang mi theo, mi có thể đáp ứng ta sẽ không giận dỗi, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta được không?”
“Meo meo ngao!” Không muốn.
“Blue, ta đang thương lượng với mi đó.” Khổng Thu ghé sát vào người mèo nhỏ, nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh biếc, “Ta cũng rất muốn có thể mang mi đi khắp nơi, nhưng ta còn có công việc của mình. Blue, có thể có những lúc ta không cách nào mang mi đi cùng được, khi đó mi không thể ở nhà chờ ta sao?” Hôn lên khóe miệng Blue, Khổng Thu khẽ thì thầm: “Ta muốn sau này có thể mang mi đi du lịch khắp thế giới, ta muốn kiếm thật nhiều tiền, đủ để cho chúng ta sống một cuộc sống khá giả.”
“Meo meo… ” Đôi mắt Blue chớp chớp, nó giơ chân trước áp lên người Khổng Thu, rồi ra sức liếm liếm môi cậu, “Meo meo.” Đồng ý rồi.
“Cám ơn mi, Blue.” Hôn lên chóp mũi mèo nhỏ, Khổng Thu đứng thẳng dậy lau lau miệng, “Nhóc hư, ngươi lại khiến miệng ta dính đầy nước miếng.”
“Meo meo meo meo.” Blue cố gắng động thân, muốn đứng thẳng dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Đè Blue lại, Khổng Thu cầm lấy khăn ướt nói, “Ta còn chưa lau xong cho mi đâu.”
“Meo meo… ” Ngoan ngoãn nằm xuống, Blue xoay người lộ ra cái bụng tròn.
“Nhóc hư.” Xoa xoa bụng Blue, Khổng Thu lau bụng cho nó, khóe miệng vô thức mỉm cười.
Ban đêm, nằm trong ổ chăn của mình, trái tim Khổng Thu vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập trầm ổn trong g ngực. Đột nhiên, một cái vuốt mèo nhanh như chớp xoa xoa lên lưng cậu, cậu lập tức dùng thế “sét đánh không kịp bưng tai” rút cái trảo mèo đó ra, miêu trảo nhanh chóng tránh được, rồi lại vỗ vỗ vào lưng cậu. Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, một người một mèo trong ổ chăn chơi trò ngươi vồ ta chụp, chơi đến không biết đất trời là gì.
Nằm trên gối, Blue khẽ ngáp một cái, giữ chặt miêu trảo trong tay, Khổng Thu cười nói: “Blue, mi mệt rồi, đi ngủ thôi.”
Lại ngáp một cái thật to, Blue liếm liếm khóe miệng Khổng Thu một chút, sau đó mới chịu nhắm mắt lại. Khổng Thu lau nước miếng trên miệng mình, xoay người tắt đèn. Không hề cảm thấy nước miếng của Blue không sạch sẽ hoặc có chút cảm giác bài xích nào, Khổng Thu xoa nước miếng trên miệng mình lên đầu Blue, thoải mái thở dài một hơi, rồi ôm chặt lấy mèo nhỏ, chìm dần vào giấc ngủ.
Một trảo mèo vô thức chụp lên mặt một người, đầu người kia liền tiến tới cổ mèo nhỏ mà cọ mà cọ. Mèo nhỏ khó chịu ngẩng đầu lên, nhưng đối phương lại vô cùng thoải mái kề sát vào bộ lông mềm mượt như nhung của nó, hô hấp càng trầm ổn, ngủ cũng càng sâu. Mà mèo thì sao? Mặc dù ngẩng đầu lên, nhưng cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ tỉnh lại, hai mắt bởi vì buồn ngủ mà chỉ hơi mở ra, nếu như bật đèn lên, nhất định có thể thấy nó đã ngủ đến mắt trợn trắng rồi.
Đầu mèo khẽ dịch ra, để cho nó dễ thở hơn một chút, nhưng đầu người vẫn tiến sát vào, cứ như thể không kề bên cạnh nó thì không thể nào ngủ được vậy. Miêu trảo sờ sờ lên mặt người kia, sau đó trượt xuống cổ, móng vuốt khẽ ngoắc ngoắc, rồi ôm lấy người kia. Mèo nhỏ hé mắt, nhìn cái người vừa ngủ vừa chảy nước miếng xuống bộ lông của nó. Cứ thế, một người một mèo dùng tư thế ôm chặt nhau mà ngủ thế này, nếu để cho người khác thấy được nhất định sẽ nói: thật không bình thường a. Thế nhưng hai người (mèo) đương sự vẫn không chút cảm giác, tiếng hít thở khi ngủ càng thêm rõ ràng.
Kim đồng hồ tích tắc tích tắc nhích từng chút một, sắc trời qua bức rèm cửa sổ đã hé ra chút ánh sáng yếu ớt. Một đêm ngủ không đổi tư thế khiến lỗ tai Blue hơi giật giật, móng vuốt cũng giật giật, cả một đêm bị ôm chặt khiến cổ nó có cảm giác không thoải mái. Đôi mắt mèo khẽ động, sau đó dần dần mở ra, nhìn tới nhìn lui một hồi, sau đó mới hiểu rõ vì sao mình ngủ lại thấy khó chịu như thế.
Hơi điều chỉnh tư thế một chút, mèo nhỏ liếm liếm lên trán người đang ôm chặt nó, chân phải đẩy mấy sợi tóc tán loạn trên trán của người ấy ra, nhìn thật sâu dung nhan đối phương khi ngủ. Mặc dù ở góc độ này, nó chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt người kia nhắm chặt, đôi lông mi cong dài cùng chóp mũi ửng hồng.
Thịt đệm trên miêu trảo khẽ vuốt ve mặt người kia, lau đi chút mồ hôi trên trán cùng chóp mũi cậu, lực đạo vô cùng nhẹ nhàng để không làm đối phương thức giấc. Miêu trảo chuyển tới sau gáy người kia, để đối phương ghé sát vào lòng mình, đôi mắt xanh biếc lúc này mới thỏa mãn khép lại, ngực phập phồng thật sâu vài cái, mèo nhỏ lại phát ra vài tiếng lầm bầm nho nhỏ, tiếp tục ngủ thôi.
Khi kim đồng hồ chỉ giờ, người nào đó trên giường rốt cuộc cũng có động tĩnh. Ngâm nga vài tiếng, Khổng Thu chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy chóp mũi có chút ngứa ngứa. Trong phòng vẫn còn rất tối, khẽ xoa xoa cái mũi, cậu cuối cùng cũng biết lý do vì sao.
“Meo meo ô.”
“Blue, lông của mi dài quá đấy.”
Bàn tay trên cổ Blue chạm vào một mảng lông ướt át, người nào đó cũng không chút áy náy lau lau, xoay người lại: “Ô… Mấy giờ rồi… ” Với lấy điện thoại di động, cậu a một tiếng thật to: “Blue, dậy thôi.”
“Meo meo… “
Liếm liếm khóe miệng người nào đó một cái, mèo nhỏ rốt cuộc cũng tỉnh táo.
Che miệng ngáp to, Khổng Thu từ từ ngồi dậy, duỗi thắt lưng một chút. Cảm giác ngủ được thế này thật thoải mái. Không hề biết mình đã “ngược đãi” Blue cả một đêm, Khổng Thu ôm Blue xuống giường, vào toilet rửa mặt đánh răng.
“Blue, tẹo nữa ta xuống mua bữa sáng, mi ở nhà chờ ta.”
“Meo meo.”
“Muốn ăn gì? Sữa đậu nành hay dầu cháo quẩy?”
“Meo.”
“Sữa tươi, bánh mì?”
“Meo.”
“Vậy bánh bao thịt và sữa đậu nành thì sao?”
“Meo meo ô”
“Được rồi.”
Rửa mặt và mặc quần áo xong, Khổng Thu sảng khoái đi ra ngoài mua bữa sáng. Cậu vừa đi, Blue liền chống một chân ngồi dậy, chân còn lại khẽ vỗ nhẹ lên hai chân sau. Thấy hai chân sau hơi giật giật một chút, đôi mắt tròn của Blue khẽ lóe sáng.