Bộ Bộ Sinh Liên

chương 244: ma xui quỉ khiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Hạo trước đây mấy lần đi qua trước phủ Khai Phong, kiến trúc hùng vĩ của cung điện sớm đã rất quen, nhưng cái mà hắn quen thuộc ấy chỉ là cái cửa thành, lần này lại là vào tận bên trong. Hộ tào nam nha Chu Chí Thương nở nụ cười đón hắn vào nha môn, dẫn hắn đi qua hành lang, qua nghi môn, vòng qua lầu Thanh Tâm của hậu viện.

Chu hộ tào năm nay đã năm mươi tuổi, vào thời Hậu Hán làm quan nhỏ ở Khai Phong, kinh nghiệm Hậu Hán, Hậu Chu, lại đến Tống Quốc bây giờ. Đầu thành thay đổi cờ hiệu, đã đổi ba triều Thiên Tử, nhưng sự biến đổi chính trị này không có ảnh hưởng gì tới một tiểu quan như hắn, vì hắn quen với dân chúng Khai Phong, làm việc cũng chăm chỉ, giờ đã lên chức hộ tào.

Biện Lương vẫn là đô thành của Đại Tống. Tri phủ ở đây khác với tri phủ ở nơi khác, phủ Khai Phong nếu đã nhận chỉ xử án, chính là hành bộ, ngự sử đài cũng không có quyền xen vào, đương kim thiên hạ kết án tử hình mà không cần Quan Gia phúc thẩm, chỉ có phủ Khai Phong mà thôi. Làm quan ở Nam nha chính là một tiểu quan, song ở bên ngoài thì cũng rất uy phong.

Đến lầu Thanh Tâm và ngồi xuống, Chu Chí Thương bèn nói: "Phủ doãn đại nhân đang xử lý công vụ, Dương đại nhân đợi một chút, Chu mỗ sẽ đi bẩm báo với Phủ doãn đại nhân".

"Làm phiền Chu hộ tào rồi". Dương Hạo cười và thi lễ, nhìn Chu Kình Tào rời đi, bèn ngồi ngay ngắn lại, miệng lẩm bẩm đọc vài câu từ, hắn đang chăm chú, thì nghe thấy ngoài của có tiếng ho, truyền đến một giọng nói của đàn ông:

"Dương viện trưởng đã đến rồi đó sao?"

Dương Hạo đứng dậy đi ra ngoài cửa, thì thấy một vị quan rảo bước vào phòng, nhìn về phía hắn. Người này mặc một áo bào kim tuyến màu đen, đầu đội mũ cánh chuồn, khuôn mặt na ná Quan Gia, tai to mặt lớn, ánh mắt sáng ngời, cho người ta cảm giác uy nghiêm.

Dương Hạo vội nghiêng người thi lễ, vái dài nói: "Hạ quan Dương Hạo bái kiến Phủ doãn đại nhân".

"Ha ha ha, Dương viện trưởng chớ khách khí, mời ngồi, mời ngồi".

Triệu Quang Nghĩa đưa tay mời Dương Hạo ngồi, sau đó lại cười dài. Dương Hạo đợi hắn ngồi trước rồi mới ngồi xuống.

Những kiến thức mà Dương Hạo biết về thời đại này có hạn, hắn đã từng nhớ và xem qua là câu chuyện "Dương gia tướng" "Nhạc Phi truyền", nhưng hắn cũng biết trong những câu chuyện đó có đến % là không có thật. Phan Mỹ công trạng lớn lao, trung thành có nghị lực dựng nước lại nhào nặn thành gian thần tồi tệ, tính khả tin có thể tưởng tượng.

Nhưng đối với Triệu Nhị, hắn thực sự chẳng có ấn tượng gì, không nhắc đến ân oán cá nhân của hắn và Trình Đức Huyền, nghi án "Phù cảnh dao hồng" thiên cổ, liệt ra những cái xấu xa của Tòng Trung Ngự đều bắt đầu từ Triệu Nhị. Hám công to, chỉ vì cái trước mắt thì cũng thôi, khi thảo phạt Liêu Quốc mông bị đâm hai phát tên, mất đi mấy chục vạn không chi phối, đại quân trực tiếp nghe lệnh hắn sau khi mất đi chỉ huy thì tùy tiện tàn sát người Liêu, còn mình thì lên xe chạy trốn, rồi người sửa sách nước là "Thủ nội hư ngoại" chính là hắn, ngăn cản Triệu Đại dời đô, định kinh thành đóng tại vùng đất bằng phẳng Khai Phong không nguy hiểm có thể bảo vệ cũng chính là hắn.

Nếu không phải thất sách này của hắn, triều Tống trong lịch sử càng thêm huy hoàng, đặc biệt là hắn còn một mũi tên bắn chết phu nhân Hoa Nhị Xuyên Muội Tử, chiếm Tiểu chu hậu thần tượng tình nhân tốt nhất Giang Nam "Hoạch miệt bộ hương giai, thủ đề kim lũ hài", thật là một mảnh đời…nhưng cái mảnh đời này, giờ lại là người lãnh đạo trực tiếp hắn.

Dương Hạo liếc mắt nhìn Triệu Quang Nghĩa, thấy hắn tuy giả bộ ung dung, nhưng giữa hai hàng mày lại nhăn nhó tức giận, thầm nghĩ: "Lẽ nào hắn vì nhìn thấy ta mà giận dữ như vậy? Dựa vào địa vị, thân thế của Triệu Quang Nghĩa, chuyện Lô Lĩnh thì cũng không nên dễ kích thích như vậy chứ, hắn nếu chỉ có thành phủ, thì không cần sợ hắn".

Dương Hạo trong thầm nghĩ, nhưng không dám để lộ đang lo lắng ra mặt.

Triệu Quang Nghĩa lúc này thực sự không vui, không liên quan gì đến Dương Hạo, mà vì chuyện tặng quà cho ngự sử trung thừa Lưu Ôn Tẩu và cấm quân điện tiền ti khống hạc chỉ huy sứ Điền Trọng Tiến. Theo lý mà nói, hắn là phủ doãn Khai Phong, lại là Hoàng đệ đương kim, đứng dưới một người, đứng trên cả vạn người, chỉ có người khác mới phải đi nịnh bợ hắn, chứng hắn việc gì phải đi lấy lòng người khác.

Nhưng Triệu Quang Nghĩa có chí lớn, mục tiêu của hắn không chỉ là một Khai Phong doãn, còn muốn sau này sẽ tăng thêm làm Vương tước, cho nên hắn luôn có ý thức mở rộng thêm thế lực của bản thân, hơn nữa còn mua chuộc đại thần trong triều nắm giữ quyền lực quan trọng. Ngự sử trung thừa tương đương với trung kỳ ủy, quyền hành cao nhất, hắn ngoài kiểm tra hình phạt, tố tụng, theo dõi kiểm tra các quan địa phương, bách quan triều đình, còn có thể buộc tội quan chức không xứng đáng, chính là đối tượng bức thiết mà hắn muốn lôi kéo.

Năm trước Triệu Quang Nghĩa bắt đầu tặng quà cho Lưu Ôn Tẩu, Lưu Ôn Tẩu lúc đó đã nhận rồi, Triệu Quang Nghĩa vô cùng vui mừng, cho rằng đã nắm được lực lượng quan trọng. Nhưng năm nay lại tặng quà, Lưu Ôn Tẩu sau khi nhận quà, Triệu Quang Nghĩa mới nghe ngóng được tin món quà mà hắn tặng lão hồ ly đó đã bị từ chối, cũng không dùng, quà nhận được lập tức được niêm phong đưa vào nhà kho, từ đầu chí cuối không thèm liếc mắt qua.

Triệu Quang Nghĩa được tin như ngồi trên đống lửa, vừa phải người đi lấy lại quà. Việc này khiến hắn không thoải mái vô cùng, mà chỗ Điền Trọng Tiến, càng khiến hắn không thoải mái. Điền Trọng Tiến là cấm quân điện tiền ti Khống Hạc chỉ huy sứ, đó là loại người nào? Đó là người bảo vệ cho Triệu Khuông Dận ngủ.

Triệu Quang Nghĩa không với tay tới chính là cấm quân, chỗ Đảng Tiến thì khỏi phải nói nữa. Tên này tuy một chữ bẻ đôi không biết, nhưng vô cùng lanh lợi, không thành thật, Triệu Quang Nghĩa chưa chắc đã mua chuộc được hắn, châm chước nhiều lần, hắn quyết định tìm ra lỗ hổng từ chỗ Điền Trọng Tiến. Đáng tiếc, Lưu Ôn Tẩu tốt xấu còn để cho hắn chút sĩ diện, trước mặt chưa từng từ chối quà của hắn, Điền Trọng Tiến lại không để cho người mang quà của hắn vào cửa, nói thẳng thừng:

"Xin cảm ơn Hoàng đệ, trong lòng Điền mỗ chỉ có Thiên tử".

Triệu Quang Nghĩa đứng trước hai tên một văn một võ đần độn phụ lòng tốt của người ta, hắn dẫm phải cái đinh mềm rồi lại dẫm phải cái đinh cứng, khiến hắn quả thực không hiểu thế nào, vừa nãy còn phát bực lên trước mặt thân tín Trình Vũ, lúc này Chu hộ tào đến thông báo đệ nhất đảm nhận Hỏa Tình viện trưởng Dương Hạo đến, khi hắn còn chưa hết giận, sắc mặt đương nhiên không thể vui được. T

Triệu Quang Nghĩa vuốt râu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

"Từ khi Đại Tống lập quốc đến nay. Nhân khẩu Khai Phong càng ngày càng nhiều, dân cư san sát, hỏa hoạn dồn dập, việc này liên quan đến dân sinh, Quan Gia vô cùng coi trọng, triều đình lại không đưa ra được phương pháp hiệu quả. Lần này, Quan Gia hạ lệnh cho phủ Khai Phong xây dựng Hỏa Tình viện, ủy thác cho ngươi làm viện trưởng, hôm nay bổ nhiệm, không biết Dương viện trưởng có kiến giải gì độc đáo với phòng cháy chữa cháy?"

Dương Hạo sớm đã biết tin này, đã có sự chuẩn bị trước về câu hỏi này của hắn, tự nhiên mở miệng, lập tức nói một tràng:

"Khởi bẩm Phủ doãn đại nhân, hạ quan nhận bổng lộc Quan Gia, sợ không có khả năng gánh vác nhiệm vụ. Nên sau khi nhận thánh chỉ, hạ quan bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để không phụ thánh, nghĩ ra cách phòng hỏa có hiệu quả, đại nhân vừa hỏi, hạ quan sẽ nói ra cách nghĩ cho đại nhân nghe, nếu có điểm nào chưa được, mong đại nhân lượng thứ".

Triệu Quang Nghĩa nhếch mép, lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi".

Dương Hạo vì mới chuẩn bị, thấy được hỏi đúng câu tủ liền đọc dõng dạc. Hôm đó hắn tuy không ở trên đại đường, nhưng hắn đã được nghe kể chuyện cười này. Nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà coi Dương Hạo thành một món đồ tầm thường. Vì đọc sách ít, nên trò cười là không hiếm, hắn có thể khiến cho Trình Đức Huyền hết lần ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tất có chỗ độc đáo.

Nhưng Triệu Quang Nghĩa hôm nay thấy hắn chỉ làm việc theo thông lệ, không trông chờ hắn có thể đưa ra cách gì hay ho, cũng không chờ đợi hắn có kiến giải gì phòng cháy chữa cháy, Dương Hạo nói thao thao. Triệu Quang Nghĩa vẫn lo lắng đến chuyện hai người Lưu Ôn Tẩu và Điền Trọng Tiến: "Lưu Ôn Tẩu tính toán thâm sâu, hắn niêm phong lại quà mình tặng, rồi không dùng, cũng không từ chối, rõ ràng là không muốn đắc tội mình, ta lấy lại quà cũng đúng thôi, mong hắn không rêu rao khắp nơi, nhưng còn Điền Trọng Tiến…có nói chuyện này với Hoàng huynh không?"

Dương Hạo thấy Triệu Quang Nghĩa trầm ngâm, chỉ thấy hắn đang chăm chú nghe, thế là lại nói rõ thêm:

"…Hạ quan cho rằng, việc này cần phải làm. Hạ quan nghe nói mấy ngày trước có mấy tên thợ thủ công Hoàng gia đánh nhau, một tên chạy mấy tên đuổi, không thể cựa quậy được ở cửa chính, thử nghĩ đường của thợ nha môn của triều đình chật hẹp như vậy, đường nhỏ hẹp ngoắt ngoéo, hơn nữa có rất nhiều thương nhân bày bán hàng bừa bãi, một khi bùng cháy, thì làm sao vào dập lửa được? Cho nên, đại nhân cần tấu lên với Quan Gia, yêu cầu có vài thay đổi và xây dựng thêm, cần dỡ bỏ những ngôi nhà dường như chiếm toàn bộ khu đó.

Hơn nữa còn cần cấm lửa, dùng lửa phải hạn chế và nghiêm ngặt, phàm là tửu lâu trà lầu, quán ăn, đèn đóm bếp nấu nhà dân, đều cần phải theo dõi quan tâm gắt gao, bếp nấu không được gần tường gỗ, cần xây bằng tường đá, vật dễ cháy không được để sát tường gỗ, đề phòng dễ phát sinh đám cháy. Còn có quan đạo, chùa chiền, nơi dâng hương lễ Phật cần phải quản lý nghiêm ngặt, không tuân thủ thì trị tội. Đồng thời cần nỗ lực đề xướng xây dựng bằng đá, đương nhiên, đây không phải việc một chốc một lát có thể làm được…"

Triệu Quang Nghĩa vẫn đang nghĩ chuyện của hắn: "Ồ…Điền Trọng Tiến tự mình biết mình, Hoàng huynh nghĩa nặng tình thâm với ta, không vì mấy câu của mấy tên đại thần mà mất đi tình huynh đệ. Huynh ấy ngay thẳng, không lỗ mãng, việc ngu xuẩn như này huynh ấy sẽ không làm. Nhưng sau này ta nên bớt phóng túng mới được, Hoàng huynh cho dù không động đến ta, một khi mà đã nghi ngờ thì quyền hành của ta sẽ mất dễ như trở bàn tay. Haiz, nhưng trong cấm quân nếu không ra tay được…"

"Đại nhân?"

"Hả? Ngươi nói, ngươi nói đi, bổn quan đang nghe".

"Vâng, những điều lúc nãy nói đều là phòng. Tiếp theo là đến chữa. Hạ quan cho rằng, Hỏa Tình viện nên thành lập "Đội phòng cháy chữa cháy", đội phòng cháy chữa cháy này thành lập giữa mỗi đường nhỏ, trang bị xe chở nước, thùng nước, rìu, bàn cào, thang, dây thừng…Lệnh cho họ ban ngày kiểm ra gắt gao hệ thống dùng lửa có hợp lý hay không, nhà nào dùng không đúng quy định thì sửa lại, đêm tối cần tuần tra giữa các phố phường, đề phòng hỏa hoạn giữa đêm.

Hơn nữa mấy tòa cao trong thành, chuyên dùng để quan sát tình hình hỏa hoạn, phối hợp với quân sĩ, phối hợp với khoái mã, một khi có hỏa hoạn, lập tức phái đi, đồng thời phi ngựa truyền tin phủ Khai Phong, rồi phủ Khai Phong thông báo cho cấm quân trong thành, điều cấm quân đi, riêng chỉ như vậy, một khi ngăn ngừa được hỏa hoạn, trong khoảnh khắc ngàn vạn dân cư sẽ như đống tro tàn…"

Triệu Quang Nghĩa như nghe mà không nghe, nhưng hai từ "Cấm quân" lọt vào tai hắn, hắn đột nhiên bừng tỉnh, vội nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Đợi đã, vừa nãy ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!"

Dương Hạo ngạc nhiên nhìn hắn, lại nói lại một lần nữa, mặt Triệu Quang Nghĩa vui vẻ, có tinh thần lại nói:

"Được, được lắm, Dương viện trưởng suy nghĩ tường tận, bản phủ tán đồng. Thế này nhé, hôm nay ngươi về viết một bản tấu tỉ mỉ, rồi mau gửi cho bản phủ ta".

"Hạ quan tuân lệnh". Dương Hạo vội đứng dậy vái chào.

Triệu Quang Nghĩa vui như hoa, rời chỗ ngồi, cười ha ha nói:

"Bổn quan quản lý Khai Phong, nhiều việc, việc phòng cháy chữa cháy không rõ lắm, hôm nay nghe Dương viện trưởng nói, thực đã hiểu ra, ha ha ha…, những việc mà ngươi nói, có vài chuyện đã vượt quá quyền hạn hiện giờ của nam nha ta, đợi tấu chương của ngươi gửi lên, bổn quan sẽ đưa cho Quan Gia, Quan Gia cho phép, đến lúc đó, bổn quan sẽ ủng hộ ngươi toàn phần".

Triệu Quang Nghĩa cười ha ha tiễn Dương Hạo ra, đích thân tiễn ra tận cửa.

Trình Đức Huyền sớm đợi ở ngoài cửa, trước ở Lô Lĩnh Châu, đó là địa bàn của Dương Hạo, cho nên đều nhìn sắc mặt của Dương Hạo mà làm việc, hắn nén giận, cuối cùng lại bị Lý Quang Sầm, Lâm Bằng Vũ gạt bỏ, con đường làm quan bị đứt mộng, trở lại phủ Khai Phong, làm một áp nha quan. Giờ Dương Hạo tuy đã được thăng quan, thì lại đến địa bàn của hắn, Trình Đức Huyền vô cùng oán hận, đang nghĩ xem nỗi sợ hãi ăn nhờ ở đậu của Dương Hạo, lại thấy thái độ khác thường của Phủ doãn đại nhân đích thân tiễn Dương Hạo về, mặt còn tươi cười, không có gì là giả bộ cả, khiến hắn thấy mà há hốc mồm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio