Bộ Bộ Sinh Liên

chương 245: bach lạc thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ trước đến nay, bảy tám quan công văn, lệnh tá, huấn luyện, chinh phạt, giám sát, tuần cảnh đều nhát gan, nói đến chuyện gì hai chân vội thối lui.

Dương Hạo trở về viết cách nghĩ của mình ra, chữ hắn xấu thì không nói làm gì, lại còn chữ to chữ nhỏ, nội dung viết ra lại dài dòng, khi vừa gửi đến phủ Khai Phong, Triệu Quang Nghĩa liền cười ha hả, da mặt của Dương Hạo đủ dày, nhưng đứng bên cạnh cũng xấu hổ mà đỏ ửng lên.

Triệu Quang Nghĩa thấy bản tấu cười nghiêng ngả, lại còn lệnh cho người chép lại, bảo Dương Hạo rằng bản tấu lên Quan Gia không nhất định phải do mình viết, có thể lệnh cho phụ tá viết thay. Dương Hạo thấy hắn không có ác ý gì với mình, liền thở phào nhẹ nhõm.

Song hắn cũng không biết Triệu Quang Nghĩa có nham hiểm hay không. Nhớ Triệu Nhị đối với hậu thục mạnh xưởng, Nam Đường Lý Dục cũng rất tốt, hai người khi đón sinh nhật, Triệu Nhị còn mời bọn họ uống rượu, kết quả ăn xong, hai vị gặp nạn, Hoàng đế thì chết bất đắc kỳ tử, tốt xấu hắn còn mời mình uống rượu, đương nhiên, thân phận giờ của mình cũng không cùng hắn uống rượu, Dương Hạo chưa dám lơ là, ngược lại càng thêm đề cao cảnh giác.

Từ phủ Khai Phong cáo biệt đi ra, Dương Hạo đi đến Như Tuyết Phường.

Giờ tin đồn về cái phường này là có một nhân vật lớn ngưỡng mộ sắc đẹp của Liễu cô nương Như Tuyết Phường, gạ gẫm đưa cô ấy vào phòng riêng, bị cô nương từ chối, thẹn quá hóa giận, quay sang ngầm giúp Ngô Oa Nhi của Mi Hồ Quật chống lại cô ấy, tin tức càng truyền càng rộng, đã truyền đến các nhân vật nổi tiếng khiến họ và dân chúng tò mò, điều đáng quan tâm nhất chính là thân thế của vị nhân vật lớn đó.

Tin vịt này là do Dương Hạo sai người tung ra, mục đích của hắn thực rất đơn giản, thứ nhất chính là để lột xác. Theo kinh nghiệm mà hắn có được, bát quái vĩnh viễn là thứ mà mọi người theo đuổi không biết chán, đặc biệt là tin tức hay ho, nó có thể là sự lựa chọn để nâng cao tên tuổi. Khiến người ta quan tâm nhiều hơn đến Liễu Đóa Nhi, càng dễ cho việc tạo tên tuổi của cô, đây cũng là mọt mánh khóe khiến Liễu Đóa Nhi nổi danh.

Mục đích thứ hai, hắn trà trộn, không ai cũng hiểu "Nhân vật lớn" ấy rốt cuộc là ai, nhưng không lâu nữa mọi người sẽ biết Dương Hạo hắn chính là ông chủ đằng sau ủng hộ Liễu Đóa Nhi, nếu Triệu Quang Nghĩa lúc này đang tìm cớ tạo bất lợi cho hắn, thì Triệu Quang Nghĩa sẽ bị đóng chặt, Triệu Quang Nghĩa thích tiếng tăm, không sợ hắn nảy sinh ý đồ gì.

Dương Hạo chưa dự đoán được lão oan gia của hắn Lục Nhân Gia nổi tiếng thành Biện Lương, vị cuồng sĩ này luôn cho rằng mình chính là nhân vật lớn, tin vịt được truyền gia, hắn lập tức dò soát, lầm tưởng là chính hắn.

Khi Triệu quản sự Như Tuyết Phường vào cửa muốn nhờ vả, hắn còn già mồm làm bộ, cố ý từ chối, hắn dọa sẽ đi tới chỗ Ngô Oa Nhi giúp đỡ, mục đích chính là mong Liễu Đóa Nhi đích thân đến cầu xin hắn, như thế mới thú vị, ai biết được Liễu Đóa Nhi không đến, lại còn nói ra điểm xấu của hắn, truyền tin đồn ra khắp thành.

Lão Lục già thẹn quá thành giận, cắn răng liên hệ với bạn bè trong giới sĩ lâm, hắn muốn lợi dụng danh vọng sĩ lâm đi trợ giúp Ngô Oa Nhi, làm cho Liễu Đóa Nhi không biết điều phải vào đường cùng, quỳ xuống dưới chân hắn mà hát: "Chinh phục…".

Dương Hạo rời phủ Khai Phong, cùng Mục Vũ đến Như Tuyết Phường, trên con đường trường thi, thấy trước cửa trường thi có rất nhiều thương nhân đang thét to rao bán mặt hàng.

Dương Hạo ngạc nhiên nói: "Trong trường thi xảy ra chuyện gì vậy, sao canh phòng lại nghiêm ngặt như vậy?"

Mục Vũ tìm một người hỏi thăm, bên cạnh có một tên hét chói tai:

"Xem ngươi ăn mặc thế này, cũng giống người đọc sách sao, không hiểu hôm nay là kì thi mùa xuân sao, các sĩ tử khắp nơi đều đến thi sao?"

Dương Hạo quay đầu lại nhìn, lại thấy một người đàn ông vạm vỡ, đầu đội mũ hình lá chuối kim tuyến, đầu vấn khăn, mặc một bộ quần áo màu tím, chân đi giày tím. Dương Hạo đã nhìn thấy nhiều chàng trai cao to khỏe mạnh trong quân Bắc Phương, so sánh với họ thì người chàng trai trước mặt không cao hơn mình là mấy, nhưng cơ thể vô cùng vạm vỡ, mày rậm, thần hoàn khí túc.

Dương Hạo cười nói: "Đa tạ tráng sĩ chỉ điểm, tại hạ tuy ăn mặc là người có văn hóa, nhưng nói về học thức, cửa trường thi lại không cho vào, không thể coi là người đọc sách bình thường rồi.

Người đàn ông đó vừa nghe thì cười ha ha nói: "Ngươi, một con người thẳng thắn đấy, xem ra ta nhìn mặt bắt hình dong rồi, nhưng ngươi cũng không cần gọi ta là tráng sĩ, ta tuy vạm vỡ hơn ngươi, nhưng là một người đọc sách bát kinh".

"Người đọc sách?"

Dương Hạo giật mình, nhìn dáng người của chàng trai này, nếu không phải hắn tự nói, sợ rằng không có một ai ngờ được hắn lại là người đọc sách. Dương Hạo nhìn trên nhìn dưới hắn, thấy vạt áo người này có dính bùn đất, kì lạ hỏi:

"Công tử này, vừa nãy bị ngã ở đâu sao?"

Người đó cười hì hì nói: "Bùn đất ở đây không phải do ngã, mà là vừa nãy bị người ta ném ra khỏi trường thi, quyệt phải đất".

Dương Hạo không nhịn được cười, cứng cỏi nói: "Công tử vào trường thi, đương nhiên là tham gia khoa cử rồi, sao lại bị người ta ném ra ngoài".

"Xúi quẩy không chịu được". Chàng trai đó đi bên cạnh, một tên sai vặt đi theo đằng sau, tuổi tác tương đương với Tiểu Vũ.

Người đó cười nói: "Ta là người Sơn Đông Tề Châu (phủ Tế Nam), họ Thôi tên Đại Lang. Không dấu gì ngươi, thực ra ta giờ đã có công danh, ba năm trước ta đỗ kỳ thi rồi, nhưng lần đó ta thi là "Thiếp kinh", "Thiếp kinh" chẳng khó gì, chỉ cần học thuộc hơn bốn mươi vạn chữ trong "Chu dị", "Thượng thư", "Mao thi", "Lễ ký" và "Xuân thu tả truyền" là được.

Cho nên tuy trúng rồi, mùa xuân này vẫn muốn thi, đương nhiên là thi vào sĩ khoa, đây mới là con đường vào làm tướng. Hôm nay thi Luật phú, đề bài là "Vị quan". Luật bân coi trọng gieo vần, giám khảo yêu cầu thanh vận tám chữ, tám loại vần chân, viết luật phú không được quá bốn trăm chữ.

Nhưng ta thật xui xẻo, lúc sắp viết xong rồi mới phát hiện dùng sai vần, dùng vần không phù hợp với quy định, phí công hì hục viết văn. Ta vô cùng lo lắng, vã cả mồ hôi ra, liền cởi áo hóng gió, không ngời giám khảo thấy người ta có chữ nói ta quay cóp, ta có giải thích cũng không nghe, rồi ném ta ra khỏi trường thi".

Dương Hạo ngạc nhiên nói: "Trên người có chữ, có chữ gì vậy?"

Thanh niên đó căm giận nói: "Trên người ta chỉ có bài thơ của một người mà thôi, sao gọi là quay cóp được? Tên quan chó chết ấy, là một tên óc bã đậu".

Hắn vừa nói, vừa thuận tay vạch áo bào ra, chỉ vào trước ngực nói: "Huynh đài, ngươi nhìn thấy chưa?"

Dương Hạo trừng mắt nhìn, ngực thanh niên ấy có chữ săm thật, không chỉ có chữ mà còn có cả hình.

Hình săm đó là một bài điền viện phong cảnh, hình vẽ là đàn chim bay lượn, bên cạnh còn có hai bài thơ. Thanh niên đó run người rồi lại mặc áo lại cẩn thận, đột nhiên nhìn Dương Hạo nói:

"Nhìn ngươi mà không phải người đọc sách sao, ít ra cũng có tí chữ chứ, chắc ngươi biết bài thơ ở ngực mỗ "Lụy lụy nhiễu trường giá, trách trách quần phi tước" là của ai chứ?"

Dương Hạo thực sự là không biết, toát mồ hôi hột nói: "Nói ra thực hổ thẹn, tại hạ thực không biết".

Thanh niên đó cười ầm nói: "Không hề gì, không hề gì, người không biết không trách được, Bạch Lạc Thiên, ngươi nghe bao giờ chưa?"

Bạch Lạc Thiên?

Dương Hạo động não nhớ lại một lúc, mới nghĩ ra Bạch lạc thiên chính là Bạch Cư Dị. Bạch Cư Dị thì hắn đương nhiên là biết, liền cười nói: "Biết, hóa ra….đây là thơ của Bạch Cư Dị?"

Chàng trai vén tay áo, lộ cánh tay trái, khoe khoang: "Ngươi nhìn đây, hình săm là "Đông hải nhất phiến bạch, liệt nhạc ngũ điểm thanh".

Dương Hạo nhìn chăm chú, quả nhiên là một bài thơ và bức họa biển cả núi non.

Dương Hạo cười nói: "A, chính xác, chính xác, quả nhiên, quả nhiên…"

Thanh niên kéo lại thắt lưng, cười nói: "Dưới hông ta là "Nhất châu thanh ngọc lập, Thiên diệp lục vân uỷ…"

Dương Hạo bị hắn làm cho giật mình, vội ngăn cản: "Huynh đài, cái này…không cần xem đâu".

Thanh niên đó cười ha hả, tuy Dương Hạo đã ngăn cản, hắn lại bảo Dương Hạo giám định lại lần nữa. Giờ xã hội đã mở cửa, thường có những pha làm người ta kinh ngạc.

Người đó bèn quay người đi, cởi áo bào ra, lộ ra nửa mông, tay chỉ vào chỗ đó nói: "Ngươi nhìn đây, hình săm này là "Mãn viên hoa cúc uất kim hoàng, Trung hữu cô tùng sắc tự sương". xem tại TruyenFull.vn

Dương Hạo đánh mắt nhìn vào khoảng rộng mà hắn chỉ, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ khiến hắn hoa mắt, nhìn vào chỗ hắn chỉ, chỉ thấy ở chỗ mông đen xì có hình hoa viên, bên trong là hình hoa cúc chi chít…

Vị này quả thực là một người mê văn học…thực khiến người ta không ngờ, cái khiến người ta không ngờ tới chính là…hình săm hoa cúc lại săm vào chỗ không nên săm như vậy.

Dương Hạo chỉ cảm thấy buồn nôn, thanh niên này dương dương tự đắc thắt lại quần áo, hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tên của túc hạ, túc hạ đang đi đâu vậy".

Dương Hạo thấy hắn mặc lại quần áo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi không kiêng dè gì cả, bản thân hắn không để ý, Dương Hạo có thể xấu hổ thay cho hắn:

"Tại hạ họ Dương tên Hạo, đang đi đến Như Tuyết Phường".

Thôi Đại Lang vừa nghe thì vui mừng:

"Như Tuyết Phường? Mỗ đã nghe nói rồi, nghe nói đó là nơi ở của Liễu Đóa Nhi cô nương tài mạo song toàn, vì nàng giữ mình trong sạch, bán nghệ mà không bán thân, đắc tội với vị quan lớn trong triều, nên bị người ta chèn ép. Ta đang muốn xem vị cô nương gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn này, thế ta đi cùng đường với Dương huynh".

Dương Hạo thấy thí sinh ở xa xôi cũng biết tin mình tạo ra, rất nhiều người bắt đầu về phe cảnh ngộ của Liễu Đóa Nhi, lòng thầm vui, hắn thấy Thôi Đại Lang không thi được, lại còn muốn đến kỹ viện chơi một chuyến, thấy hơi buồn cười, không nhịn được hỏi:

"Huynh đài từ Sơn Đông Tề Châu đến đây, hôm nay thi cử không được, không vội về quê sao?"

Thôi Đại Lang cười nói: "Thực ra mà nói, tên giám khảo đầu bã đậu đuổi ta ra ngoài, lại chưa đăng ký vào trong danh sách, cho nên vẫn có tư cách là thí sinh. Kỳ thi mùa xuân không trúng, còn có thể thi kỳ thi mùa thu, nhà ta ở Tề Châu xa xôi, ta về, rồi lại phải chuẩn bị hành trang lên đây, chi bằng ở quách đây đợi đến kỳ thi mùa thu chẳng phải hơn sao?"

Hai người vừa đi, vừa nghe Thôi Đại Lang nói chuyện thi cử, Dương Hạo lúc này đã hiểu triều đình một năm có hai kỳ thi, mùa xuân một lần, mùa thu một lần. Rất nhiều thí sinh kỳ thi mùa thu không trúng tuyển, thì một lần đi thi là mất nửa năm mấy tháng thậm chí là một năm. Thời gian chờ đợi họ còn ở trong thành, nhà trọ bình dân là của người không có tiền, hoặc họ trú tạm đạo quán, chùa chiền, người có tiền thì đi đến kỹ viện.

Kỹ viện tương đương với khách sạn sao hiện giờ, ăn uống chơi bời có người phục vụ tận nơi, con cháu quan thần và con em nhà khá giả đều ở những chốn này, Thôi Đại Lang bị người ta ném ra khỏi trường thi, vốn dĩ là muốn đi kỹ viện, nhưng thấy Dương Hạo nhắc đến Liễu Đóa Nhi là một cô nương như vậy nên hắn thấy hiếu kỳ, thế là thuận lý thành cương, đi cùng đường với Dương Hạo luôn.

Đi đường nói chuyện, nghe Thôi Đại Lang giới thiệu bản thân, nhà họ ở Tề Châu Sơn Đông, đó là một nhà có thế lực bậc nhất bậc nhị ở đó, đất rộng tới mức ngựa chạy một ngày cũng không hết đất nhà họ, trong nhà vàng chất thành núi, người hầu vô số, vốn dĩ không cần thi quan làm gì, hắn cần thi tiến sĩ, kỳ thực là muốn biết mình có kiến thức đến đâu, chủ yếu là trong nhà nhiều quy tắc, tìm cớ ra ngoài giải sầu, cho nên hắn không thi được thì cũng chẳng sao, hơn nữa còn không vội về.

Dương Hạo nghe bất giác động lòng, chỗ Ngô Oa Nhi là kỹ viện nổi tiếng Biện Lương, các vị quyền quý, thân sĩ tiếng tăm đều vô cùng quen thuộc, mình có thể tranh thủ đến ủng hộ Liễu Đóa Nhi. Hơn nữa quan niệm quê người Trung Quốc coi trọng trận đấu, đội của mình không chịu thua kém, cuộc chiến của Liễu Đóa Nhi và Ngô Oa Nhi, nếu người ta đơn thế lực, thì phải tạo thế cho Liễu Đóa Nhi như nào đây?

Người này là thí sinh ngoại tỉnh, trong nhà lại vô cùng giàu có, nếu như lôi kéo được hắn, thì sẽ lôi kéo được càng nhiều những vị công tử giàu có ngoại tỉnh đến chỗ Liễu Đóa Nhi, trận tranh giành "Nữ sinh cao cấp", thì chỗ mình không đến mức đến "Nhóm bạn" cũng không có.

Nghĩ đến đây, Dương Hạo cũng không khách khí với Thôi Đại Lang nữa, hai huynh đệ cùng đi trên con đường, càng nói chuyện càng hợp nhau, khi đến Như Tuyết Phường, Dương Hạo mời Thôi Đại Lang vào phòng ngồi trước, cười nói:

"Thôi huynh ngồi đợi đây một lát, ta đi gặp Đóa Nhi cô nương, rồi sẽ đưa huynh đi gặp, mà trời cũng không muộn rồi, tối nay ta và thôi huynh sẽ cùng nhau đàm tửu".

"Được được được, Dương huynh cứ tự nhiên". Thôi Đại Lang cười hì hì trả lời, Dương Hạo đi về phía sau nhà.

"Đại công tử, tối nay Đường Tam công…"

Thôi Đại Lang giơ tay lên, tên sai vặt ở phía sau lập tức chạy đến cửa, Thôi Đại Lang nhìn theo bóng dáng Dương Hạo, cười mà như không cười nói: "Tên Dương Hạo này, bề ngoài cục mịch mà cũng thông minh lanh lợi ra phết, hay ho đấy, ngươi không cảm thấy vậy sao?"

Tên sai vặt nhìn theo bóng dáng Dương Hạo, chẳng thấy con người hắn có gì hay ho, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo:

"Đại công tử quả là có mắt nhìn người…"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio