Dương Hạo đến chỗ ở của Liễu Đóa Nhi, vén rèm cửa đi vào trong phòng, tấm bình phong ngăn buồng ngủ của Liễu Đóa Nhi. Lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều thướt tha của Liễu Đóa Nhi ngồi trước bàn trang điểm đang nhẹ nhàng chải tóc.
Dương Hạo ho khụ một tiếng, Liễu Đóa Nhi cong lưng đứng lên, bước nhanh ra đón, vừa thấy hắn liền vui mừng nói:
"Đại nhân, ngài cuối cùng cũng đã đến rồi?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Dương Hạo cười nói: "Ta làm sao nhớ được ngày mai còn phải đến nữa, lời nói này của Liễu cô nương chẳng phải là đến mức một ngày không gặp Dương Hạo như ba thu sao?"
Đều là nam thanh nữ tú, quen biết nhau, hơn nữa thân thế đặc biệt của Liễu Đóa Nhi, nên Dương Hạo thuận miệng nói đùa vài câu. Như lúc ở trong Xã Khu nam nữ trêu đùa nhau, Liễu Đóa Nhi cũng sẽ tác quái, đỏ mặt, cúi đầu nghịch nghịch vạt áo nói:
"Thiếp phiêu bạt nắng mưa đã nhiều năm, mà ân khách duy chỉ có một mình chàng, trong lòng sao không nhớ thương đến chàng đây?"
Giờ sự hợp tác của Dương Hạo và nàng vẫn chưa được công khai/nói toạc ra, nguyên nhân là Dương Hạo muốn Liễu Đóa Nhi thôi không hợp tác với Triệu Cát Tường Triệu quản sự nữa, việc bề bộn trong tay, mua tuyết phường lại từ tay Bàng ma ma, nên Bàng ma ma biết được mục đích của hắn, sợ rằng sẽ nhân cơ hội đó mà nâng giá, nhưng hai người có rất nhiều việc cần thỏa thuận, cho nên mỗi lần Dương Hạo đến, đều trực tiếp đến phòng riêng nói chuyện, các hầu gái trong phường đều nghĩ rằng hắn là một vị khách mà Liễu cô nương ái mộ.
Dương Hạo quay đầu nhìn bức rèm che vẫn còn dao động, cười nói: "Cái màn này…đi vào tiện gớm…"
Liễu Đóa Nhi nhìn tấm cái màn bên giường sau tấm bình phong một cái, rồi lại quay sang nhìn hắn, nói thân mật: "Thế đại nhân muốn vào tấm màn nào vậy?"
"Khụ khụ khụ" Dương Hạo tươi tỉnh nói: "Ngày mai có Long Đình hội, cô nương đã chuẩn bị xong hết chưa? Khi rảnh rỗi có tập luyện bài hát, điệu nhảy nào không?"
Liễu Đóa Nhi che miệng cười, rồi bộ mặt nghiêm nghị nói:
"Đương nhiên chăm chỉ luyện tập rồi, nhưng hôm nay Triệu quản sự lại đến làm om sòm, thiếp và hắn ầm ĩ cả lên, vừa kết toán tiền bạc, đuổi hắn ra khỏi cửa. Thiếp thấy tên Triệu Cát Tường đó xấu hổ và giận dữ, sợ hắn không cam tâm, sẽ tìm người đến sinh sự trả thù, đang muốn phái người đi mời đại nhân, nói cho ngài biết".
"Hả?" Dương Hạo cũng trở nên nghiêm túc hơn, hơi trầm ngâm, trịnh trọng nói:
"Loại lưu manh vô lại này, phải phòng ngừa hắn đến gây chuyện, chúng ta không được hồ đồ để người ta cười cho, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Vũ về điều bốn thị vệ đến, tạm thời ở trong Như Tuyết Phường này bảo vệ cô nương".
Liễu Đóa Nhi lo lắng nói: "Bốn thị vệ? Đại nhân, tên Triệu Cát Tường đó nếu dùng tiền bạc mua chuộc, ba năm hay mười tên lưu manh thì gọi cái là có, bốn người…làm sao đấu lại với bọn họ đây?"
Lông mày Dương Hạo hơi nhướn lên, cười nhạt nói:
"Nếu như ba năm mười tên vô lại mà không đấu lại được, thì họ sao làm thị vệ của ta được cơ chứ? Việc này cô dù có lo lắng, không cần mềm lòng, tối mai, Long Đình hội, khách khứa xa gần đến, chính là bước thứ nhất cho cô tạo thế, cô đã chuẩn bị tốt cả chưa?"
Liễu Đóa Nhi nói: "Thiếp là phận gái chẳng qua là đi ca hát trợ hứng, dệt hoa trên gấm thôi, không ham thích gì cả, hiện giờ được một bài từ hay của hòa thượng Vô Hoa, lại thêm phần ca múa, thiếp tự tin sẽ không để cho Ngô Oa Nhi vượt mặt".
"Thế thì tốt rồi, ngày mai cô chỉ cần làm theo lời ta nói, đánh đòn phủ đầu, hung hăng đả kích bộ dáng kiêu căng của cô ấy, cứ thế mà làm thôi…"
Dương Hạo mỉm cười: "Ta sắp xếp như vậy, vốn là để hắn lộ diện, vì nàng mời thân sĩ quyền quý tiếng tăm, nhưng giờ ta có ý này hay hơn, to gan hơn, bảo đảm sẽ khiến cô xuất chúng, trong một đêm nổi tiếng khắp thành Biện Lương (tên riêng của Khai Phong, Hà Nam, Trung Quốc), song việc này phải trông cậy vào một vị Thôi công tử bên ngoài kia, có thể bảo hắn giúp đỡ hay không, thì cần xem bản lĩnh của cô nương".
Liễu Đóa Nhi ngạc nhiên nói: "Thôi công tử, Thôi công tử nào cơ?"
Dương Hạo đã nói tắt tên của Thôi Đại Lang, Liễu Đóa Nhi bừng tỉnh ngộ, tàn đầy tự tin vỗ ngực nói: "Chàng yên tâm, đó chẳng qua là cử chỉ của thanh niên mà thôi, nếu đến hắn mà cũng không đối phó được, bổn cô nương còn dám kiếm ăn ở Biện Lương thành sao? Song…chàng cần dùng hắn để làm gì?"
Dương Hạo mỉm cười, nói qua cho cô ấy nghe dự định của mình, Liễu Đóa Nhi nghe xong không chớp mắt, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu, kinh ngạc vô cùng nói:
"Cách của đại nhân thực cao siêu, làm cho người ta không tài nào đoán ra được. Thiếp chưa bao giờ nghĩ rằng có thể náo nhiệt như thế, long trọng như thế, nếu thực sự có thể được, nhất định sẽ làm rung động toàn bộ Đông Kinh".
Mắt Dương Hạo cũng nheo lại, mỉm cười nói: "Cái cách xưa nay chưa từng có, đương nhiên có thể trấn động thiên hạ được rồi. Đi thôi, đừng để cho khách đợi lâu nữa, vị Thôi Đại Lang này tính tình thẳng thắn, không mục nát như những người đọc sách bình thường đâu, ta và hắn rất hợp ý nhau. Còn về hắn có giúp được hay không, lại do bản thân cô nương quyết định".
Hoa trước nguyệt hạ, một mỹ nhân.
Mỹ nhân tỷ hoa giải ngữ, tỷ ngọc sinh hương.
Vì mỹ nhân hương thuần như rượu, thanh nhã như trà, cho nên hai vị công tử ngồi trước bàn nhiều lần nâng chén, say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say.
Thôi Đại Lang hào phóng, Liễu Đóa Nhi nói mình bất hạnh vào kinh, Thôi Đại Lang động lòng, hắn vỗ ngực, lớn tiếng bảo đảm:
"Cùng là tha hương đến nơi đất khách quê người, gặp nhau là do có duyên. Liễu cô nương, nàng yên tâm, đừng nói ta và Dương huynh mới quen đã thân, coi như Dương huynh đã nói tốt cho ta, Thôi Đại Lang ta cũng là trên đường gặp chuyện bất bình rút dao giúp đỡ mà thôi.
Vào kinh dự thi hơn một tháng nay, mỗ quen biết được rất nhiều người bạn, đều là những học sĩ phong nhã thích sự náo nhiệt, bọn họ đều không có đồng hương, cô nương nàng cứ yên tâm đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi tìm họ bàn việc lớn".
"Đại Lang quả thực rất can đảm, ta vô cùng cảm kích. Đại Lang xin mời chàng chén này, biểu thị lòng biết ơn của ta".
"Được, được, ha ha ha, mỗ dù là người đọc sách, song cũng là một người có lòng nhiệt huyết, làm việc có ý nghĩa này, chuyến đi này của ta đến Biện Lương thành cũng không phải là một chuyến vô ích, ha ha ha…"
Thôi Đại Lang cười to rồi nhận chén rượu ngon từ đôi tay trắng nõn của Liễu Đóa Nhi, uống một hơi cạn sạch, rồi lại nói:
"Cô nương, phủ đệ này tuy rằng lịch sự tao nhã đấy, song ghét cái là lại thiếu phú quý, cha ta thường nói: "Lời nói là chướng ngại vật, quần áo là cái tô điểm cho con người", trên thế giới trông mặt mà bắt hình dong vẫn là đại đa số, trang sức thiết yếu vẫn là cái nên có, ngày mai, mỗ sẽ đi chọn vài thứ đẹp đẽ quý giá cho cô nương trang trí Như Tuyết Phường này, thêm vào cho nó chút phần quý phái".
"Đại Lang tình nghĩa như trời xanh, thiếp thật không biết nên làm thế nào mới trả được. Lại tặng món quà quý giá, thực là không nên". Liễu Đóa Nhi khẽ chớp mắt, hai hàng lệ chực tuôn rơi, nàng vội lau, miễn cưỡng cười, trông vẻ rất đáng thương.
Thôi Đại Lang thấy vậy liền lớn tiếng nói:
"Cô nương chớ để lệ rơi, mỗ nhìn thấy không hay chút nào. Có việc gì không xử lý được chứ, mấy đồng bạc này, có đáng là bao nhiêu. Mỗ hôm nay thấy khó chịu vị giám khảo đểu kia, cảm thấy rất buồn bực trong lòng. Thôi Đại Lang ta không nghĩ ngợi gì đâu, chỉ là muốn là đám đểu bụng đểu dạ dưới chân Thiên Tử hiểu được ngoài phủ Khai Phong ra, thiên hạ sẽ không có người tài nữa. Rồng khỏe phải qua sông, hứng mưa gió, mới cần ra cái loại đểu đó, mới để chúng biết rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên". Mắt Thôi Đại Lang lờ đờ mông lung, những lời nói ra bắt đầu.
Dương Hạo hơi nghiêng người sang bên Liễu Đóa Nhi, thấp giọng nói: "Đóa Nhi, cũng giống nhau cả thôi, ta chỉ muốn Đại Lang giúp nàng tìm vài học sĩ vào kinh dự thi giữ thể diện mà thôi, nàng không nhận, sợ rằng Đại Lang sẽ mất quần, mông trần mà trở về quê Sơn Đông đấy".
Liễu Đóa Nhi uống mấy chén, hai bên má đánh phấn hồng lại thêm ửng hồng, nghe thấy Dương Hạo nói vậy, Liễu Đóa Nhi lấy tay áo che mặt, lén nhìn hắn, trên phấn má vẫn đọng lại giọt lệ, dở khóc dở cười nói:
"Nếu là đại nhân có không mặc gì, người ta không chú ý đến đâu".
Mỹ nữ hơi say, hai má ửng hồng, gió thu luồn qua từng sợi tóc của nàng, mắt sắc như dao cau, hai hàng lông mày lá liễu, vừa nhìn khó mà tránh được phong tình, Dương Hạo gặp ánh mắt ấy, tiếng lòng run lên, may mắn hắn mấy ngày nay dốc lòng học võ, song tu công pháp Trúc Cơ đại thành, thần bí và lợi hại nhất là "Ảo ảnh kiếm pháp" đủ để vượt qua, sao bị cô nương này trêu chọc được. Ngay lập tức tỉnh lại, thầm nghĩ: "Mấy diễn viên này quả thực giỏi, nói khóc thì khóc, nói cười thì cười, cũng không biết ta còn cẩn thật hơn chút, chớ đùa với lửa, Diễm Diễm một khi biết được, nói không chừng sẽ lặn lội đường xa ngàn dặm vào kinh đuổi giết.
Trưa ngày thứ hai, rất nhiều xe ngựa đưa quà tặng đến Như Tuyết Phường. Liễu Đóa Nhi vốn chỉ nghe nói nhà Thôi Đại Lang ruộng đất vô số, vàng bạc như núi, song rốt cuộc thế nào cũng không rõ lắm, giờ thấy hắn làm như vậy, níu lưỡi không nói được gì.
Áo lụa áo lông, ngọc trai nam ngọc trai bắc, đàn tranh, tất cả mọi thứ đều được mua, còn có các loại cây đèn, kỳ trà, danh ẩm, ích hàn kim điền, vũ loan thanh kính, kim cầu hương đỉnh, nghiên mực đan khê phượng trụ, ngọc màu san hô…, nhiều không kể siết.
Cái gì gọi là tiêu tiền như nước, cái này chính là tiêu tiền như nước.
Liễu Đóa Nhi không ngờ Thôi Đại Lang lại nổi tiếng tiêu xài phung phí như vậy, những vật phẩm cao quý như vậy thực sự là không dám nhận, nhưng Thôi Đại Lang lại chưa đến, hắn đi thương gia trả tiền đặt hàng, phái người trực tiếp mang những thứ này đến, Liễu Đóa Nhi muốn từ chối song không tìm thấy người, chỉ có thể đứng nhìn đám thương nhân vui vẻ bê những món quà tặng ấy xếp vào trong nhà nàng.
Vì việc kinh doanh của Như Tuyết Phường mấy hôm nay cứ tiêu điều dần, Bàng ma ma cũng trở nên lạnh nhạt với Liễu Đóa Nhi, nếu Liễu Đóa Nhi nợ tiền thuê phòng và chi phí ăn uống của mụ, thì mụ ta đã đuổi Liễu Đóa Nhi ra khỏi cửa. Nghe nói có những vật phẩm cao quý do khách quý tặng, Bàng ma ma cũng thấy tò mò, ngay lập tức rời khỏi chỗ ở của mình, tay cầm khăn lụa, lắc mông chạy tới xem.
Thấy những món vật phẩm được đưa tới không dứt, Bàng ma ma không tin có ai đó ngốc tới mức vung tiền như rác thế này để lấy lòng một ca kỹ, mụ đảo mắt, thầm nghĩ: "Có lẽ Liễu Đóa Nhi này tự biết không tranh giành phần thắng được với Ngô Oa cô nương được, nên mới có ý nghĩ bỏ nghề, trèo lên cành cao, muốn hoàn lương chăng?
Ồ, dễ có đến tám chín phần là như thế, mấy ngày nay lão thân có nghe nói có một vị công tử họ Dương hầu như ngày nào cũng đến, lúc nào hai người cũng kè kè như hình với bóng, còn những vị khách khác thì không thấy đâu. Nếu như vậy cái viện này của ta sợ rằng cô ta sẽ không thuê nữa. Hôm qua Phường Chính đến nói, có một vị tiểu ca nhi họ Mục thay chủ nhân hắn mua viện này của ta, ta cũng lớn tuổi rồi, vốn muốn rửa tay nghỉ ngơi, nếu giá cả hợp lý, thì bán quách đi cho xong, lão thân này phải đi tìm Phường Chính xem sao".
Nghĩ đến đây, Bàng ma ma chưa gặp mặt Liễu Đóa Nhi, thì lại phe phẩy khăn lụa đi.
Dương Hạo giờ cũng được coi là thân tình bằng hữu với thanh niên Sơn Đông Thôi Đại Lang, sáng sớm tinh mơ hắn đi tìm những người bạn mà hắn kết bạn được trong thời gian ở kinh thành ôn thi, mời họ cùng gia nhập hội chơi trong tiết thanh minh của Như Tuyết Phường, hơn nữa còn nói với những người bạn này, nếu như càng lôi kéo được nhiều người tham gia thì càng tốt.
Mỗi ngày những sĩ tử dự thi ít nhất cũng có hơn vạn người. Khoa cử có từ Tùy Đường, song khi đó mở ra chế độ khoa cử tuyển chọn nhân tài mang tính hình thức, người đỗ đạt mỗi khoa không quá mấy chục người, hơn nữa phần lớn đều là người có bề có thế trong xã hội, dân thường thì không có mấy, mà sang triều Tống thì lại là kỳ thi hồ danh, không quan tâm đến gia thế thân phận, cố gắng cho những dân thường trúng tuyển, nhưng những người dân có cơ hội đọc sách phần lớn có một đặc điểm chung, đó chính là gia cảnh giàu có.
Người cả ngày chuyên tâm đọc sách thì cực kỳ ít, cho nên những công tử thiếu gia lặn lội đường xa vào kinh thành dự thi phần lớn đều là không tồi, bọn họ khó khăn lắm mới đến đây được, trên người mang một món tiền lớn, kỳ thi kết thúc thì sẽ cùng những người bạn thân đến thanh lâu kỹ viện uống rượu mua vui, giải tỏa những áp lực và căng thẳng mà kỳ thi mang đến cho bọn họ.
Chơi gái, uống rượu có kỹ nữ hầu hạ, thật đúng là một loại mới của các quan và các sĩ tử, không có người bên cạnh, bọn họ bình thường còn đi, huống hồ Thôi Đại Lang lại bị xúi giục, gặp Liễu Đóa Nhi vô cùng đáng thương, bọn họ dường như gánh sứ mệnh thiêng liêng, không phải đi chơi gái, mà là đi trừ bạo an dân, thấy yếu thì giúp.
Vốn dĩ người nghiêng về phía kẻ yếu là tâm lý thường thấy, hơn nữa bọn họ đều là người ngoại tỉnh, người bị ức hiếp không những cũng là người ngoại tỉnh, mà còn là một cô gái yếu ớt. Ủng hộ, những học sĩ này lập tức bắt đầu liên lạc rộng ra, trong thời gian khoa thi chỉ có ba ngày mà Như Tuyết Phường đều đông kín, đó cũng là lúc họ hoàn thành kỳ thi, chờ đợi thời điểm tên mình có trên bảng nhãn.
Nên việc lôi kéo thêm người càng dễ dàng hơn, một ngày có đến hơn ba trăm người biết tin, những sĩ tử tham gia không ngừng đông lên, rất khó tưởng tượng khung cảnh du xuân tám ngày, sẽ có cảnh tượng như thế nào. Các sĩ tử phần lớn đều là thanh niên, nghịch ngợm, ngày thường lui tới không ngừng, sự móc nối này cũng không gây sự chú ý cho bất kỳ ai, nó vẫn kín đáo như thường.
Khi đêm đến, Thôi Đại Lang đắc ý đến phòng của Dương Hạo, nói thành quả một ngày của hắn, hai người nhìn nhau cười to. Dù bản thân Dương Hạo là Hòa châu phòng ngự sử, là một đại phu hữu võ, quyền tri khai phủ Hỏa Tình viện, được coi là một chức quan khá lớn trong triều đình. Còn Thôi Đại Lang xuất thân từ một gia đình có thế lực ở Sơn Đông, vàng bạc châu báu như núi, là con cháu của một gia đình giàu có, nhưng tuổi tác hai người chênh nhau không lớn, tính cách cũng hiếu thắng và hoạt bát, bản thân lại là người xúi giục việc này, trong lòng cũng thấy có một cảm giác thành công.
Dương Hạo cười nói: "Tối nay Long Đình hội, tứ đại hành thủ đến, mọi người từ khắp nơi tới, Thôi huynh có muốn cùng đi mở mang kiến thức chút không?"
Hai mắt Thôi Đại Lang sáng lên, liền nói: "Tứ đại hành thủ, nổi tiếng đã lâu, đương nhiên muốn đi xem thế nào, đi đi, chúng ta đi luôn đi". Hai người lên xe đi.