Bơ Kém Chất Lượng

chương 7: có thể thường trú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Bái thật ra đã sẵn sàng cho cái kết đáng xấu hổ của buổi livestream hôm nay.

Suy cho cùng thì anh và Lý Nãi Ấu có tình cách khác nhau một trời một vực. Cả hai mới quen nhau được vài ngày, còn chưa nói chuyện được bao nhiêu. Hơn nữa Lý Nãi Ấu còn là người mới cho nên độ hiệu quả của lần đầu tiên hợp tác cùng nhau phát sóng rất có thể sẽ không được tốt cho lắm.

Nhưng Quan Bái không ngờ kết quả cuối cùng lại tốt như vậy.

Chương trình livestream của Quan Bái bắt đầu lúc năm giờ chiều và thường kết thúc vào lúc mười một hoặc mười hai giờ đêm. Anh không bao giờ kéo dài, không bao giờ thức khuya. Một bàn, một máy tính, một người, một ly giữ nhiệt cứ vậy là livestream đến cùng.

Cho nên khi lần này Quan Bái công khai muốn hợp tác cùng với người khác, một số người xem nói cuối cùng thì Quan Bái cũng lo lắng về việc mất lưu lượng truy cập, có người thì bảo là Quan Bái muốn tiếp cận để nhận quảng cáo, còn một số thì nói Quan Bái bị nền tảng ép buộc mang người mới theo đủ thể loại truyền tai nhau.

Người hâm mộ của Quan Bái hai ngày nay lo lắng đứng ngồi không yên.

Một số fan nữ lo lắng Quan Bái sẽ hợp tác một streamer nữ ngực bự của bên vũ đạo. Một số fan kỹ tính thì sợ Quan Bái hợp tác với một người mới thì sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của người xem. Trong lúc nhất thời, mấy lời lung tung gì cũng được nói ra. Diễn đàn trên weibo cũng trở thành một mớ hỗn độn gió tanh mưa máu.

Cho nên, thời điểm livestream bắt đầu, bao nhiêu lời đồn theo gió bay xa. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chàng trai xinh đẹp mắt nâu ngồi bên cạnh Quan Bái, trong lòng thoáng chốc cảm thấy nhẹ nhõm.

“Là em trai bơ ngọt nói tiếng Trung kì lạ!!! Họ Quan kia anh tìm người giỏi đó!!! ”

“Tui sống rồi Tui sống rồi Tui sống rồi. Hai gương mặt đẹp trai này mà cùng nhau livestream thì có mà đụng nóc bảng xếp hạng ấy chứ!!”

“Các anh em mau nhanh tay biểu lộ sự hài lòng lên màn hình nào!!”

Lý Nãi Ấu ngượng ngùng chào hỏi: “Xin chào mọi người nha~”

Người xem có vẻ rất thích giọng nói của cậu. Tất cả đều bắt chước giọng nói của Lý Nãi Ấu. Họ trêu chọc một hồi, còn gõ đầy chữ nha lên màn hình.

“Mấy người suốt ngày nói tôi buồn chán.”

Quan Bái đặt chiếc ly giữ nhiệt lên bàn, thản nhiên cất lời, “Cho nên lần này mời một người nói nhiều tới rồi đây. Mọi người theo dõi kênh của em trai bơ ngọt, coi như họ Quan tôi nợ mọi người một cái nhân tình.”

Lý Nãi Ấu lén lút nhìn Quan Bái.

Người này vừa rồi rõ ràng còn nói mình không cần đòi hỏi thế mà bây giờ lại nói những lời như vậy giúp cậu tăng thêm lượt theo dõi.

… Lỗ tai Lý Nãi Ấu không hiểu sao lại hơi hơi đỏ ửng.

Cậu mở nắp ly ra, cẩn thận uống một ngụm trà. Trong tích tắc, khuôn mặt Lý Nãi Ấu nhăn nhúm lại vì đắng. Cậu che miệng lại, kinh hãi quay đầu nhìn Quan Bái bên cạnh.

Quan Bái bắt gặp ánh mắt của thiếu niên, chậm rãi nâng ly giữ nhiệt lên nhấp một ngụm, nhướng mày, ý bảo là tự cậu đòi uống đấy nhé.

Quần chúng vây xem lại không hiểu gì cả.

“Xem hai người liếc mắt đưa tình kìa.”

“Anh Quan hôm nay vẫn sủng ái Tiểu Lam sao? Là Tiểu Quất giữ ấm không đủ hay vì Tiểu Quất không đựng hết nước? Gần đây thấy anh Quan chỉ cưng chiều mỗi Tiểu Lam thôi.”

“Cái ly trong tay em trai bơ ngọt dễ thương quá. Đừng bảo cái ly này là của ông Bái nhà tôi đấy nhé…”

() Tiểu Lam, Tiểu Quất: là hai cái ly giữ nhiệt màu xanh, màu cam. Người xem đặt tên cho hai các ly như vậy nên mình giữ nguyên luôn.

“Vào trò chơi thôi.”

Quan Bái nhẹ nhàng nói: “Hôm nay sẽ biểu hiện của cậu thế nào. Chơi với tôi là phải có giai đoạn đánh giá. Nếu người xem hài lòng thì tôi mới để cậu làm khách mời thường xuyên được.”

Lý Nãi Ấu:!??

Thật ra Quan Bái muốn trêu Lý Nãi Ấu thôi, nhưng anh không ngờ tính tình bạn nhỏ con lai này lại nhỏ như thế.

Vừa mới vào trò chơi, Lý Nãi Ấu tình cờ ở vị trí số một, Quan Bái nhìn cậu phồng mang trợn mắt, chọn ngay con tướng Gà Cay mà Quan Bái sắp dùng.

Sau đó, khóa vào.

Quan Bái: “…?”

Lý Nãi Ấu học theo bộ nhạt lạnh nhạt của Quan Bái, ngoảnh mặt làm ngơ giả vờ không thấy ánh mắt của anh, bắt chước nâng ly trà lên uống một ngụm

“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi. Hiệu ứng của buổi livestream đã bắt đầu!!”

“Em trai bơ ngọt, yyds!!”

“Cái kiểu biểu cảm nhăn nhó này lại xuất hiện hahahahahaha anh Bái chỉ có thể đi hỗ trợ hahahahaha”

Giữa tràng cười của người xem, Quan Bái ở vị trí cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chọn một tướng hỗ trợ. Trò chơi chính thức bắt đầu.

Những streamers khác lần đầu tiên tham gia hợp tác có thể lúng túng không nói nên lời, hoặc là nói lời khó xử làm người xem khó chịu, thế nhưng Lý Nãi Ấu lại có thể thành thục không thèm khách khí quả thật làm cho hiệu ứng phát sóng cải thiện rất nhiều.

Quan Bái âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trước đó Quan Bái cũng đã từng chứng kiến kỹ năng giao tiếp của Lý Nãi Ấu, một chuỗi dài tiếng Trung tiếng Anh lộn xộn nhưng tất cả chỉ là trong trường hợp gõ phím chứ không phải nói qua micro.

Lần này hai người là lần đầu tiên mặt đối mặt cùng chơi trò chơi, cuối cùng anh cũng thấy được người này có thể nói nhiều đến thế nào.

Lý Nãi Ấu đi đến chỗ bí ngô trong khu hoang vu, lẩm bẩm: “Ăn dưa trước đi…”

Sau đó lại đi đến chỗ khoai tây bên cạnh, bắt đầu lên kế hoạch quy hoạch đất đai tương lai: “Nếu vị trí không tốt… Thì qua tìm con rồng trước đi…”

Cuối cùng, Lý Nãi Ấu đi đến bên cạnh Quan Bái, bất mãn lên án: “Hỗ trợ, anh phải lên giày kháng phép chứ.”

Quan Bái không nhịn được bật cười, bình luận cũng điên cuồng chạy đầy màn hình.

“ Quan Bái không hỗ trợ được ”

“Tiếng Trung của em trai này cười chết tôi.”

“Tôi thấy em trai này đi rừng cũng khá đó. Tướng nào cũng chơi được. Hai ngày nay phải phiền anh Phái đi hỗ trợ rồi.”

Lý Nãi Ấu thực sự là toàn thân miễn dịch xấu hổ, ngoại trừ lúc ban đầu có chút ngượng ngùng, sau đó thì buông thả, muốn nói gì thì nói cái đó.

Quan Bái thỉnh thoảng hừ lạnh vài câu. Bầu không khí xung quanh hai người hòa hợp một cách khó hiểu, quả thật là bổ sung thiết sót cho nhau.

Ví dụ như một lần, Lý Nãi Ấu máu chiến lăm le đi đến khu vực bùa xanh, Quan Bái ngẩng đầu nhìn vào màn hình của cậu, lẳng lặng đi theo giúp Lý Nãi Ấu đánh nhau.

Tuy nhiên, lúc Lý Nãi Ấu chuẩn bị ăn bùa xanh, Quan Bái đột ngột tiến lên, nhanh chóng lên cấp sau đó đút luôn con bùa xanh vào túi.

Lý Nãi Ấu đứng hình trong hai giây, đột nhiên ném kĩ năng vào Quan Bái.

Lý Nãi Ấu tức giận: “Anh, sao anh ăn trộm bùa xanh của tôi?”

Quan Bái bình tĩnh trả lời: “Tôi giúp cậu đánh nhau, ăn bùa của cậu cũng là hợp lí.”

Lý Nãi Ấu đau lòng không chịu được: “Tôi còn dư kỹ năng, mà năng lượng cũng sắp hết rồi. Anh cố ý đúng không? Anh…”

Quan Bái hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy. Tôi cố ý đó.”

Lý Nãi Ấu chết tâm.

“Hahahahahahaha có thù tất báo đúng là anh Quan.”

“Mang thù rồi.”

“Em trai bơ ngọt đơ luôn rồi hahahahaha”

“Hiện tại! Lập tức! Ngay bây giờ! Trả bùa xanh lại cho ẻm đi!! Trả cho em trai trả cho em trai!!

Quan Bái phớt lờ, chỉ chăm chăm cảm ơn những phần quà của người xem, tiếp tục mua sắm trong cửa hàng như không có gì xảy ra.

Đây quả là trận đấu võ mồm nhược trí cấp bậc tiểu học. Nhưng không biết bởi vì Lý Nãi Ấu đang lã chã chực khóc thương tâm nhìn rất thật trân hay là do hiệu ứng cùng nhau phát sóng quá xuất sắc mà người xem không nhịn được cười, không khí vô cùng vui vẻ.

Có fan còn nổi lên tình mẹ con, trực tiếp gửi một quả tên lửa nói: “Em trai không cần buồn, cho em quả tên lửa mua đồ nè.” để an ủi Lý Nãi Ấu.

Quan Bái ngước mắt lên, đá nhẹ vào Lý Nãi Ấu bên cạnh.

Lý Nãi Ấu ngơ ngác ngước mắt lên nhìn màn hình. Cậu nhận ra nãy giờ mình quá chú tâm vào trò chơi mà quên mất giao lưu với người xem, ngược lại Quan Bái phải lo cho cả hai bên.

Lý Nãi Ấu mím môi.

“Cảm ơn tên lửa của Cây Táo Không Xanh.”

Lý Nãi Ấu chân thành tha thiết chớp chớp mắt, vắt hết chất xám bắt đầu khen ngợi: “Bạn thật rộng lượng, nhất định là một người không tính toán chi li, đúng là người lương thiện…”

Quan-tính-toán-chi-li-cũng-không-lương-thiện-Phái: “…”

Màn phát sóng sóng gió này tốt đến mức bình luận cười đùa náo nhiệt hẳn lên. Cãi nhau thì cãi nhau, hai người phối hợp vẫn còn rất tốt, chơi qua mấy ván chỉ thua có hai.

Hơn nữa Lý Nãi Ấu chọn tướng đều dựa vào tâm tình còn Quan Bái phải chơi mấy con tướng mà ngày thường anh cũng không thường xuyên sử dụng, người xem cảm thấy vô cùng thú vị, không ngừng tặng quà chạy đầy màn hình.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, hai người Quan Bái Lý Nãi Ấu còn chưa ăn cơm, cãi qua cãi lại mấy câu mà đã hơn mười một giờ.

Quan Bái liếc nhìn thời gian, rời khỏi trò chơi.

Khán giá ý thức được livestream sắp kết thúc, liên tục bình luận “Đề nghị cho em trai làm khách mời thường xuyên”, “Đề nghị trực tiếp thay thế streamer.”, “Hài lòng hài lòng hài lòng”, “Nếu không hai người cũng nhau ăn tối đi.” Đa số là trêu chọc vui đùa nhưng cũng nhìn ra được bọn họ vô cùng vừa lòng đối với buổi phát sóng hôm nay.

Lý Nãi Ấu có chút đắc ý.

Sắc mặt Quan Bái vẫn như bình thường. Anh cũng không nói gì, chỉ trò chuyện thêm vài câu với người xem rồi tắt livestream.

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.

Livestream năm tiếng đồng hồ liên tiếp, tinh thần căng thẳng tột độ, Lý Nãi Ấu lần đầu tiên phát hiện ra chơi game cũng có thể mệt mỏi đến như vậy.

Cậu co người trên ghế, mệt đến mức không muốn cử động ngón tay. Một lúc sau, Lý Nãi Ấu khẽ vặn vẹo, ngẩng đầu nhìn Quan Bái rồi thì thầm: “Mệt quá à…”

Lý Nãi Ấu cảm thấy hôm nay mình làm rất tốt nên chớp mắt chờ đợi, mong rằng Quan Bái có thể khen một câu, hoặc là nói “cậu vất vả rồi”.

Thế nhưng Quan Bái lại chẳng nói gì, chỉ gật đầu sau đó tự mình uống cạn nước trà trong ly, đứng dậy đi vào bếp.

Lý Nãi Ấu ngây người.

Cậu quay mặt đi, khẽ cụp mi, khịt mũi có phần thất vọng.

Giả bộ ngầu làm gì chứ…

Lý Nãi Ấu tức giận thầm nghĩ, tối nay mình làm tốt như vậy người này không khen thì thôi đi, trà lại còn đắng như vậy, khác gì uống cà phê đâu…

–Đột nhiên một sinh vật sống mềm nhũn nặng trịch rơi xuống trong lòng ngực Lý Nãi Ấu

Lý Nãi Ấu sửng sốt, ngây người nhìn khối thịt màu trắng trong tay. Cậu vừa định thần lại thì bắt gặp một đôi mắt trong xoe màu xanh lục.

Thúy Cúc: “Meooo…”

Lý Nãi Ấu:!!!!!!

“Mèo con của cậu đây.”

Quan Bái thả tay ra, để cơ thể béo ị của Thúy Cúc nằm hẳn trong lòng Lý Nãi Ấu: “Đừng chọc vào bụng nó không thôi nó cắn cậu đó.”

Thúy Cúc cảnh giác ngửi đầu ngón tay của Lý Nãi Ấu, phát hiện mùi này cũng không khó chịu thì thay đổi tư thế, yên tâm liếm lông.

Quan Bái cảm thấy Lý Nãi Ấu muốn ngất luôn rồi.

“Nó, nó nóng quá.” Lý Nãi Ấu run rẩy, “Cái mông mập mạp mềm mại, cái đuôi còn đang nhúc nhích…”

Quan Bái: “…”

Nếu nó lạnh thì mới có vấn đề đó.

“Nó, nó tên gì vậy nha?”

Lý Nãi Ấu hỏi: “Bạch Bạch? Cầu Cầu? Hay là…”

Quan Bái nói: “Thúy Cúc.”

Lý Nãi Ấu hiển nhiên vô cùng bối rối trước cái tên không mấy dễ thương này: “Thổi Quýt? Có nghĩa là gì?”

Quan Bái phải lặp lại lần nữa.

Sau đó anh hơi ngừng lại, mặt không đổi sắc nói bậy nói bạ: “Nghĩa là… Một bông hoa màu xanh.”

Lý Nãi Ấu cái hiểu cái không à một tiếng, nói ra là vậy.

Lý Nãi Ấu, người đang được mèo con liếm tay, vui vẻ mãi không thôi. Cậu dùng hai tay đỡ lấy thân hình mập mạp của Thúy Cúc, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu đầy lông của nó.

Đôi mắt Lý Nãi Ấu tràn ngập hạnh phúc.

Quan Bái không hiểu sao có chút thất thần.

–Đương nhiên anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái sau đó đứng dậy, có chút không được tự nhiên lại vào phòng bếp.

Ngay khi Quan Bái vừa mới bật bếp, Lý Nãi Ấu cầm cái ly của mình chạy vào.

“Nó bỏ chạy rồi.”

Lý Nãi Ấu buồn bã nói với Quan Bái: “Tôi chỉ muốn đưa tay ra chạm vào tai nó thôi, đột nhiên nó nhảy ra chỗ khác…”

Quan Bái cho mì vào nồi, nói không sao chuyện bình thường.

Lý Nãi Ấu hơi dừng lại, nghiêng đầu nói tiếp: “Cảm ơn anh bắt nó lại cho tôi sờ. Thổi… Thổi Quýt đáng yêu lắm, tôi rất thích.”

Quan Bái gật đầu, bắt đầu thái rau.

Cái còn người này… Sao không nói gì hết vậy? Lý Nãi Ấu buồn bực.

“Tối nay tôi thể hiện có tốt không?”

Lý Nãi Ấu cuối cùng cũng không nhịn được, có chút mong đợi hỏi Quan Bái: “Tôi nhìn thấy nhiều pháo hoa với tên lửa lắm, bọn họ có thích tôi không? Tôi có thể thường trú không?”

Quan Bái suy nghĩ nửa ngày mới nhận ra Lý Nãi Ấu đang nói về chuyện thường trú.

“Thưởng đó là cho tướng của tôi.” Quan Bái nói.

Lý Nãi Ấu có hơi chột dạ quay mặt đi.

“Lúc người ta tặng quà cậu cũng không chú ý.”

Quan Bái nói: “Không đòi quà là một chuyện, nhưng đối với quà tặng của người xem, không nhảy cũng được, nhưng một câu cảm ơn cũng rất quan trọng.”

Lý Nãi Ấu đột nhiên mất hết tinh thần.

Cậu cụp mắt xuống, chán nản: “Tôi biết… Lúc ấy tôi mê chơi quá. Anh quả thật là professional… Ý tôi là lợi hại hơn tôi…”

“—Nhưng tương tác với mọi người vẫn còn được.”

Quan Bái hờ hững đập một quả trứng: “Bầu không khí trong lúc phát sóng vẫn luôn được duy trì náo nhiệt, đó là điều đáng chú ý.”

Lý Nãi Ấu ngẩng phắt đầu lên.

Đôi mắt cậu sáng lên, lông mi run run. Thiếu niên ngước nhìn khuôn mặt của Quan Bái đầy mong đợi, giống như một đứa trẻ mẫu giáo đang chờ cô giáo phát phiếu bé ngoan.

Lý Nãi Ấu hỏi: “Vậy tôi…”

“Có thể thường trú.”

Quan Bái tổng kết ngắn gọn. Anh xớt mì ra hai tô, xoay người ra khỏi nhà bếp: “Tự rửa ly rồi ra đây ăn mì.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio