Bơ Kém Chất Lượng

chương 8: phải giữ bí mật nha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“La Sâm:

“Làm ơn đừng có điên cuồng gửi email cho cháu nữa. Cháu ổn, chỉ là cháu không muốn trả lời chú thôi.

Cháu vẫn nghĩ bản thân không làm gì sai cho nên sẽ không chủ động quay lại cho đến khi bọn họ chủ động xin lỗi cháu.

Đồ ăn Trung Quốc thực sự rất ngon. Cháu đã kết bạn với rất nhiều người Trung Quốc trên một số nền tảng mạng xã hội. Họ nói chuyện rất thú vị. Đôi khi cháu sẽ vẽ một vài bức tranh – nhưng cháu quên mang bảng vẽ theo mất rồi.

Cháu còn quen một người, anh ấy giống y như chú vậy, cũng rất thích uống trà rất rất đắng. Anh ấy còn có một con mèo con nữa. Chỉ có điều hình như không thích nói chuyện, mặt lúc nào cũng xị ra.

Nhưng anh ấy mời cháu chơi game, còn để cháu sờ mèo nhỏ. Thậm chí cháu còn có một khoảng tiền thu nhập nho nhỏ nữa. Vì vậy đừng lo lắng cho cháu.

Hi vọng chú và Rebecca đều khỏe.

- Neo không muốn về nhà.”

Quan Bái đang đi siêu thị.

Hầu hết giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của những streamers là ngày đêm đảo lộn. Tuy nhiên, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Quan Bái vô cùng đều đặn, livestream vào khung giờ cố định hằng ngày, không bao giờ thức khuya, bình giữ nhiệt bốn mùa xuân hạ thu đông lúc nào cũng có trà nóng, có thể gọi là tu thân dưỡng tính lành nghề.

Mỗi sáng thứ tư và thứ sáu sẽ đi bơi. Chủ Nhật hằng tuần sẽ đi siêu thị hữu cơ để mua nguyên liệu cần thiết cho tuần sau. Thích tự nấu ăn, hiếm khi gọi đồ ăn bên ngoài.

Người hâm mộ thích trêu chọc Quan Bái chưa gì đã bước chân vào cuộc sống của những người già nhưng Quan Bái cảm thấy chẳng sao cả. Anh đã quen với việc để bản thân sống kỷ luật như thế, cảm thấy rất thoải mái khi sống một cuộc sống có tổ chức như thế này.

Quan Bái đẩy xe hàng đến khu vực bình ly yêu thích trước.

Đi dạo một vòng không thấy bình giữ nhiệt nào tốt nhưng bên cạnh lại có một cái máy làm sữa hạt trông cũng khá ổn. Quan Bái nghĩ trời đã gần sang thu, mua về làm sữa đậu nành nóng uống cũng tốt.

Chất máy làm sữa hạt lên xe, mua thêm đồ ăn hộp cho Thúy Cúc, Quan Bái tùy tiện đi thêm một vòng nữa, cảm thấy không cần gì nữa mới đẩy xe ra quầy thanh toán.

Cô nhân viên thu ngân nhanh chóng quét mã, đồng thời không quên tươi cười quảng cáo: “Đây là loại trà sữa mới nhất vừa ra mắt của XX. Hiện tại chúng tôi đang mua một tặng một, anh có lấy thử một hộp không ạ?”

Quan Bái liếc một cái nhìn hộp trà được đóng gói lòe loẹt, chỉ cần thấy hình trên hộp đã cảm thấy ngọt ngậy vô cùng.

Tuy nhiên, trong đầu anh không hiểu sao lại xuất hiện một cảnh tượng khác– hình ảnh một cậu bé nhăn nhúm cả mặt vì một ly trà đắng, đôi mắt to màu nâu chớp chớp, nhìn mình vừa khiếp sợ vừa hờn giận.

“…Lấy tôi một hộp.” Quan Bái nói.

Phòng ngừa rắc rối trong tương lai thôi. Quan Bái tự nhủ như vậy, bằng không thì đống trà ngon của mình lại đi tong mất. Ừ, chỉ vậy thôi.

Quan Bái về nhà và lướt weibo.

Thiệu Cát vô cùng phấn khích sau buổi livestream của họ vào tối hôm qua, tin nhắn không ngừng kéo đến. Thiệu Cát nói ở khắp mọi nơi đều đang thảo luận về hiệu quả của sự hợp tác lần này. Hầu hết đều là khen ngợi nhan sắc, hoặc khen ngợi hiệu ứng livestream tóm lại là không ngừng khen ngợi.

Thật ra Quan Bái không cảm thấy gì cả. Nhưng nhìn tiến độ của nhiệm vụ hằng tuần trong tuần này, anh quả thực rất nhẹ nhõm. Dù sao thì anh thực sự rất tệ trong việc đòi quà.

Ít nhất thì Thiệu Cát đã đúng một điều. Đứa nhỏ này thực sự đáng thương, là người mang thể chất có thể thu hút phần thưởng.

–Ngoài ra còn có năng lực ăn uống. Quan Bái nhớ lại đáy tô mì không còn một giọt nước tối qua, tâm trạng vẫn có chút kì lạ.

Hôm nay Quan Bái không có dự định livestream, vừa lúc trò chơi cũng đang cập nhật cho đến mười một giờ sáng mai mới mở lại cho nên Quan Bái dùng tài khoản phụ đi lang thang xem các streamers khác.

Quan Bái làm streamer đã được vài năm cho nên quen biết được không ít bạn bè trong giới, khu vực trò chơi cũng quen được mấy người.

Thường ngày Quan Bái xem mấy buổi phát sóng của họ đều khá thú vị. Nhưng hôm nay không hiểu sao càng xem anh càng thấy buồn ngủ. Một lúc sau, Quan Bái mất hết hứng thú rời đi, lại hơi dừng lại, rồi bấm vào kênh của một người khác.

Dù sao cũng là quan hệ hợp tác. Quan Bái nghĩ vậy, không vì cái gì cả, chỉ kiểm tra một chút thôi.

Trong hai ngày qua, lượng người theo dõi kênh phát sóng của Lý Nãi Ấu tăng một cách điên cuồng, sắp sửa vượt qua con số .. Thành tích này đối với một người mới làm livestream thì phải nói là vô cùng ấn tượng.

Lý Nãi Ấu đã livestream được bốn mươi phút.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Quan Bái tiến vào phòng phát sóng, một âm thanh chói tai vang lên khiến anh cảm thấy màng nhĩ của mình sắp rách luôn rồi, đầu óc xém nữa hôn mê theo.

–Đó là âm thanh nhạc khí vô cùng kỳ lạ thê lương, có khả năng xuyên thấu, chọc thẳng vào linh hồn người khác. Lông mày Quan Bái nhíu hết cả lại. Sau một lúc tập trung nhìn rõ, Quan Bái nghẹn ngào bất lực.

Lý Nãi Ấu đang kéo đàn nhị.

Là một cây đàn nhị chính hiệu.

Bình luận trên màn hình đều là “Cứu mạng SOS”, “Ai đó làm ơn bấm huyệt nhân trung giùm tôi”, “Các anh em chờ cậu ta kéo xong thì gọi tôi vào lại nhé”.

Cũng may là Lý Nãi Ấu đã nhanh chóng thu tay về, cười ngượng ngùng, đặt cây đàn nhị xuống.

“Chất lượng âm thanh của nhạc cụ này thần kỳ thật, chẳng trách mọi người lại giới thiệu cho tôi.”

Lý Nãi Ấu nói tiếp: “Phương thức hoạt động hơi giống như cello nhỉ. Để tôi tra xem cello nói tiếng Trung như thế nào… Ừm… Trung Hồ Cầm… Cách thức cũng giống Trung Hồ Cầm vậy á.”

Lý Nãi Ấu chớp mắt, nhận ra người xem đang không ngừng trêu chọc mình.

“…Tôi vừa mượn cái này từ một người bạn cho nên kéo chưa được tốt cho lắm.”

Lý Nãi Ấu nhỏ giọng biện hộ cho bản thân: “Trước kia tôi cũng rất thích Trung Hồ Cầm. Tôi cũng có thể chơi được, nhưng vì một số lý do nên không thể tiếp tục học nữa…”

Quan Bái nhìn Lý Nãi Ấu tựa hồ rất thất vọng, hơi ngây người.

Sau một lúc, Lý Nãi Ấu đưa ngón trỏ lên môi, cảnh giác tiến lại gần màn hình, nhỏ giọng thì thào: “Mọi người đừng nói cho người khác biết. Đây là tiết mục đặc biệt chuẩn bị cho ngày mai, để anh ấy bất ngờ chơi. Mọi người phải giữ bí mật đó nha.”

Quan-vừa-lúc-nghe-được-Phái: “…”

Xin lỗi, hình như hơi trễ rồi.

Một chuỗi bình luận chạy ngang màn hình, đều là được được được đồng ý.

Lý Nãi Ấu cong mắt cười hạnh phúc.

Sau đó cậu cẩn thận cất cây đàn nhị đi, cầm cốc sữa chua ăn dở trên bàn lên, múc từng muỗng nhỏ cho vào miệng, kề sát màn hình đọc bình luận rồi trả lời một số câu nổi bật.

“Tôi là người Trung Quốc, chẳng qua sau năm tuổi thì qua Anh sinh sống.”

Lý Nãi Ấu kiên nhẫn trả lời: “Cái gì tôi cũng thích ăn hết. Nhưng tôi đặc biệt ghét tỏi và ếch.”

“Hơn nữa gần đây tôi hơi thèm ăn kem ly.”

Lý Nãi Ấu buồn bã liếc ra ngoài màn hình: “Nhưng mà nơi này không có chỗ nào trữ được hết. Tủ lạnh chỗ tôi ở… hơi đặc biệt. Nó hơi nhỏ, làm lạnh cũng không tốt lắm.”

Quan Bái sửng sốt, còn người xem thì không hiểu tình hình, mà Lý Nãi Ấu thì cũng không muốn giải thích, cứ thế mà mơ mơ hồ hồ cho qua.

“Cảm ơn pháo hoa nhỏ của bạn . Bạn rất hào phóng và tử tế — Chỉ có điều có một số câu hỏi tôi sẽ không trả lời đâu nên đừng làm vậy nữa.”

Lý Nãi Ấu cắn thìa, nói một cách nghiêm túc.

Ngay sau khi cậu nói xong, những bình luận đặt câu hỏi quả nhiên giảm đi không ít. Có người bắt đầu hỏi tại sao Quan Bái lại chọn hợp tác với cậu thay vì những người khác.

“Có lẽ là do tôi nói nhiều.”

Lý Nãi Ấu suy nghĩ một chút: “Thực ra, mỗi người đều có mục đích khác nhau. Mặc dù anh ấy có thể được coi là sếp của tôi, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi giống như đối tác hơn. Anh ấy rất nice, chỉ là…”

Lý Nãi Ấu lén lút thấp giọng: “Chỉ là nếu có thể nói nhiều một chút, không cần lúc nào cũng im lìm như thế thì sẽ tốt hơn.”

“Hơn nữa ngày mai chúng tôi sẽ cùng nhau livestream.”

Lý Nãi Ấu kiêu ngạo: “Mặc dù anh ấy chơi game giỏi hơn tôi nhưng tôi lại thú vị hơn anh ấy nhiều. Ngoài việc chơi game và kéo đàn nhị, tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục khác nhau. Mọi người nhớ đón xem đó.”

Giỏi thật.

Quan Bái nghĩ thầm trong lòng, ngày hôm qua người này giận mà không dám nói gì trước mặt mình hóa ra là để hôm sau bắt đầu cay cú kể khổ với người xem cơ đấy.

Thiếu niên trên màn hình cẩn thận dùng thìa cạo đáy cốc sữa chua, cuối cùng mút sạch thìa, sau đó giơ lên chỉ cho mọi người thấy đáy cốc sạch sẽ với vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Tôi ăn sạch rồi này.”

Người xem bỗng nhiên cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.

“Đứa nhỏ này thật là. Mau lấy tiền phần thường mua nhiều đồ ăn hơn chút đi. Không đến mức như vậy chứ.”

“Nhìn chua xót thật qaq…”

“Nhìn em trai ăn ngon miệng quá. Em trai có thể dạy lão Quan cách ăn uống sao cho ngon được không? Đừng có suốt ngày ăn cơm xem video kiểu đó dọa fan chạy mất dép nữa…”

Quan Bái: “…”

Anh rời khỏi phát sóng của Lý Nãi Ấu.

Quan Bái không giống Thiệu Cát. Anh không phải kiểu người hay dò hỏi và đàm tiếu về hoàn cảnh gia đình của người khác. Quan Bái chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình, không bận tâm đến việc tốt xấu của người khác.

Thế nhưng hoàn cảnh của Lý Nãi Ấu thực sự hơi đặc biệt – không nỡ mua bánh quẩy ăn, mặc quần áo thì khó nói, ăn cái gì cũng sạch sẽ không chừa lại gì, trời nắng gắt cứ một mực đi xe đạp công cộng, tủ lạnh trong nhà còn không làm lạnh…

Từ tận đáy lòng Quan Bái cũng đã có phán đoán đại khái.

Ba mươi giây sau, Quan Bái vào lại phòng trực tiếp của Lý Nãi Ấu.

Cậu bé trước màn hình vẫn tràn đầy năng lượng. Quan Bái mở túi đồ của mình ra, đầu ngón tay dừng tay, sau đó bấm tặng hết mấy món quà nhỏ còn sót lại.

Hình vẽ trên áo của Lý Nãi Ấu hôm nay là Pikachu, pokemon yêu thích thứ hai của cậu sau Squirtle.

Để đáp ứng yêu cầu “không quá đắt” của Quan Bái, Lý Nãi Ấu đã cẩn thận sàng lọc rất lâu trên mạng. Cuối cùng cậu cũng chọn được một bộ quần áo rất rẻ vừa túi tiền lại còn in hình nhân vật là mình yêu thích.

Chủ đề buổi phát sóng hôm nay do Lý Nãi Ấu quyết định cho nên cậu vô cùng mong chờ.

Lý Nãi Ấu nghiêm túc ủi quần áo thẳng thớm, lưng đeo chiếc đàn nhị mà cậu đã mượn từ anh họ Andy để biểu diễn, chuẩn bị mang đến cho Quan Bái một bất ngờ cực lớn vào ngày hôm nay.

Lý Nãi Ấu vô cùng vui vẻ đứng trước cửa nhà Quan Bái, gõ cửa.

Tuy nhiên, người mở cửa lại là Thiệu Cát.

Thấy là Lý Nãi Ấu, Thiệu Cát lập tức mỉm cười: “Tiểu Lý đó hả? Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành nhé.”

Không hiểu vì sao, Lý Nãi Ấu cảm thấy hơi mất hứng khi thấy người đứng ở cửa không phải là Quan Bái như mong đợi.

Cậu cụp mi, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, chú Thiệu Cát…”

Nụ cười của Thiệu Cát, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, dần trở nên cứng đờ.

“À ừ, Quan Bái đang tắm – Không phải cậu nói là thích ăn bánh quẩy của nhà Trương Ký sao?”

Thiệu Cát hắng giọng, chỉ về phía bàn, nói: “Vừa lúc anh mới mua, cùng nhau ăn đi…”

“Em cảm ơn.”

Lý Nãi Ấu đột nhiên ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Anh Thiệu.”

Tim Thiệu Cát run lên, hồn bay phách lạc, vội vàng xua tay không sao không sao.

Lý Nãi Ấu ngồi vào bàn ăn, cắn một phát vào chiếc bánh quẩy đang còn nóng hổi. Miếng quẩy xốp giòn như tan giữa môi răng. Lý Nãi Ấu cảm thấy mình có thể chết vì sung sướng.

Thúy Cúc tò mò lộ cái đầu ra, nhảy lên bàn, ngửi ngửi đầu ngón tay của Lý Nãi Ấu.

Ví vậy, khi Quan Bái lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Lý Nãi Ấu đang cầm một miếng quẩy nhỏ xíu đưa lại gần miệng Thúy Cúc, ý đồ muốn mưu sát mèo con.

“Nó không ăn được.”

Quan Bái nói: “Dạ dày của nó rất nhạy cảm. Ăn nhầm đồ có thể tiêu chảy.”

Lý Nãi Ấu ngẩng đầu lên, sửng sốt.

Mỗi lần nhìn thấy anh trai mặt ngầu đều là bộ dáng lạnh lùng, khắt khe cho nên Quan Bái vừa mới tắm xong lúc này trông có chút gì đó lạ lẫm xa cách.

Cơ thể Quan Bái dường như được bao phủ bởi chút hơi nước ẩm ướt. Một vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống trán, lộ ra đôi mắt tuy rằng vẫn nhìn mình bằng nửa con mắt, nhưng giống như có chút độ ấm mà ngày thường không có, không còn cảm giác xa cách.

Lý Nãi Ấu rụt rè giật tay lại.

“Xin lỗi.” Cậu ngoan ngoãn nhận lỗi: “…Tôi nhìn tưởng là nó rất muốn ăn.”

Quan Bái chỉ lắc đầu.

Quan Bái lau khô tóc, ngồi đối diện với Lý Nãi Ấu rồi lặng lẽ bắt đầu ăn cháo. Thiệu Cát ra chỗ khác gọi điện thoại. Lý Nãi Ấu nhìn chằm chằm vào nửa cây quẩy còn ở trên tay mình, cảm thấy có chút uể oải.

Hình như mình làm bầu không khí đi xuống rồi. Cậu thầm nghĩ.

Sau khi Quan Bái ăn cháo xong, ánh mắt của anh rơi vào chiếc hộp đen dài ở đầu kia của bàn ăn. Lý Nãi Ấu, đang lén lút quan sát Quan Bái nãy giờ, lập tức trở nên hăng hái.

Lý Nãi Ấu hỏi: “Anh đoán xem đây là cái gì?”

“Đây là một loại nhạc cụ.” Lý Nãi Ấu ân cần cho thêm gợi ý.

Không biết có phải là ảo giác của Lý Nãi Ấu hay không, cậu cảm thấy biểu tình của Quan Bái trong phút chốc giống như trở nên khó nói.

Nhưng khi Lý Nãi Ấu chớp mắt nhìn lại lần nữa, cậu thấy gương mặt của người nào đó vẫn luôn bình tĩnh, dường như chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.

Chắc là ảo giác rồi. Lý Nãi Ấu nghĩ vậy.

“Đàn violin?” Mãi một lúc sau Quan Bái mới mở miệng.

“Gần đúng rồi.”

Giống như đoán ra được Quan Bái sẽ đưa ra câu trả lời như vậy, Lý Nãi Ấu lộ ra vẻ mặt đắc ý. Cậu chống cằm nhìn vào mắt Quan Bái nói: “Nhưng đây là một loại nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc. Anh đoán tiếp đi.”

Lý Nãi Ấu nhìn thấy Quan Bái im lặng.

Anh nói: “Đoán không ra.”

“—Là đàn nhị.”

Lý Nãi Ấu vui vẻ mở chiếc hộp ra: “Tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho buổi phát sóng hôm nay đó. Anh không tưởng tượng được đúng không? Có phải rất kinh ngạc không?”

Nhưng mà Quan Bái vẫn im lặng không lên tiếng, khác hẳn với khung cảnh mà Lý Nãi Ấu hình dung.

Lý Nãi Ấu sững sờ tự hỏi. Sao anh ta chẳng nói gì mà cứ nhìn mình thế kia…

“Ừ.”

Một lúc sau, cậu nghe thấy Quan Bái thấp giọng nói: “Quả thật không nghĩ tới. Tôi vô cùng kinh ngạc.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio