“Xem lại thời gian buổi tối xem thế nào đã.
Có lẽ tôi không có thời gian đâu, đổi sang hôm khác đi.”
Câu từ chối này rất lộn xộn.
Thế nhưng Bạch Tô đã đang cáu lắm rồi.
Cô nói xong liền cúp điện thoại.
Phó Vân Tiêu bị Bạch Tô từ chối, vốn dĩ hắn đang bực bội muốn phản bác lại Bạch Tô thế nhưng đột nhiên lại phát hiện điện thoại đã bị ngắt kết nối từ bao giờ…
Phó Vân Tiêu nghi hoặc nhíu mày, hắn cầm điện thoại xem thì thấy Bạch Tô đã tắt điện thoại ròi!
Người phụ nữ này! Sống mà không biết kiên nhẫn một chút sao?! Lại dám cúp điện thoại của hắn.
Phó Vân Tiêu tức giận bẻ gãy cây bút trên bàn.
Đúng lúc thư ký Lâm Đạt tới thông báo cho Phó Vân Tiêu tiếp tục cuộc họp.
Khi vào phòng nhìn thấy cảnh Phó Vân Tiêu tức giận bẻ gãy bút thì cô ấy lại do dự, không dám tới gần Phó Vân Tiêu nữa.
“Tổng… tổng giám đốc Phó, tôi đến thông báo cho anh giờ chiều nay chúng ta có một cuộc họp.”
“Được, tôi biết rồi.”
Phó Vân Tiêu vẫn còn đang tức giận, hắn chỉ tùy ý đáp lại một câu sau đó không có động tĩnh gì tiếp theo.
Lâm Đạt đứng yên tại chỗ, hơi thở cũng trở nên hơi gấp gáp.
Nếu như kiếp sau còn có cơ hội lựa chọn thì cô sẽ không cố gắng để có thể vào Vân Thượng, có phúc được làm thư ký của Phó Vân Tiêu như bây giờ nữa.
Dù sao chức vị này cũng khiến người ta thật sợ hãi mà!
“Còn có chuyện gì nữa không?”
Thấy Lâm Đạt đứng bất động, Phó Vân Tiêu liền ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lâm Đạt.
Lâm Đạt vô thức nuốt nước bọt, sau đó mới nói: “Cái đó… tổng giám đốc, bây giờ đã là giờ phút rồi.
Mà giờ cuộc họp bắt đầu, anh có qua đó không?”
Được Lâm Đạt nhắc nhở, lúc này Phó Vân Tiêu mới bình ổn cảm xúc lại.
Thế nhưng vẫn không thể nhìn ra cảm xúc gì trên gương mặt của hắn, hắn chỉ đáp lại một câu: “Được.”
Phó Vân Tiêu nói xong liền đứng dậy, chậm rãi đi ra phía cửa.
Lâm Đạt vội vã đuổi theo, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Trước kia Phó Vân Tiêu rất ít khi mắc lỗi, những chuyện như họp hành thì đầu óc hắn vô cùng nhanh nhạy, cơ bản đều tự mình tới cuộc họp trước nửa tiếng đồng hồ.
Thế nhưng hôm nay mọi người đợi đã lâu nhưng mãi vẫn chưa thấy Phó Vân Tiêu tới vì thế Lâm Đạt mới đi gọi.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó.
Cảm giác hôm nay tâm trạng của Phó Vân Tiêu có chút bất ổn?
Nhưng mà Lâm Đạt không dám đi tám chuyện.
…
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại của Phó Vân Tiêu, trong lòng cô cũng buồn bực không kém.
Mặc dù cô không ôm mông tưởng Phó Vân Tiêu yêu cô, co tình cảm với cô thế nhưng thái độ vừa rồi của Phó Vân Tiêu khiến cô rất tức giận.
Mấy ngày nay cô đau khổ như thế thế nhưng Phó Vân Tiêu lại không hề hay biết.
Lẽ nào hình ảnh mà giới truyền thông chụp được là thật hay sao? Phó Vân Tiêu đang bận hâm lại tĩnh cũ với Mộ Vãn Vãn?
Nghĩ tới đây Bạch Tô lại càng tức giận hơn!
Bạch Tô không muốn ở nhà như thế này nữa, cô bực bội gửi vài bản CV đi.
Sau đó chưa đến phút sau cô đã nhận được lời mời phỏng vấn.
Hầu hết các công ty này đều là công ty đầu tư vào lĩnh vực dược phẩm công nghệ sinh học, mời Bạch Tô tới phỏng vấn.
Bạch Tô không muốn ở đây suy nghĩ lung tung nữa vì thế cô thu dọn đồ đạc sau đó ra ngoài, chuẩn bị tinh thần đi phỏng vấn.
Phỏng vấn khá thuận lợi, sau vụ bê bối y học được làm sáng tỏ, cô dựa vào kinh nghiệm của mình nên dễ dàng phỏng vấn được công viện mà mình muốn làm.
Có liền ba vị trí mờ cô.
Bạch Tô phỏng vấn ba công ty khác nhau, đối phương tỏ ra rất tán thưởng cô.
Khi Bạch Tô trở về cần phải suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình nên chọn công ty nào.
Sau khi phỏng vấn xong ở công ty thứ ba thì đã là buổi trưa.
Bạch Tô liền tìm một quán ăn gần đó để ăn cơm.
Bạch Tô ngồi xuống, cô gọi cho mình một phần bít tết bò và salad.
Sau khi salad được bưng lên, Bạch Tô chỉ chuyên tâm ăn salad.
Đột nhiên Bạch Tô nghe thấy tiếng khen “đẹp trai quá” được thốt lên, hình như phát ra từ một người phụ nữ ở gần cô.
Bạch Tô tò mò ngẩng đầu lên khỏi đĩa salad, cô phát hiện ra tất cả các cô gái trong quán đều đang nhìn ra phía cửa.
Ngoài cửa, bởi vì ngược sáng nên cô chỉ có thể nhìn thấy hình như người vừa bước vào là một ca sĩ, bột vest thẳng thắm trên người càng khiến anh ta đẹp trai hơn, cả người phát ra một loại hơi thở cao quý của đấng vương giả.
Thế nhưng lại có thêm chút lạnh lùng càng khiến anh ta trở nên thần bí hơn.
Chính là kiểu muốn tới gần như lại khó mà tới gần khiến trái tim người ta ngứa ngáy không yên!
Bởi vì có rất nhiều cô gái chú ý tới người đàn ông đó nên Bạch Tô đoán rằng chắc anh ta cũng phải đẹp trai lắm, hoặc là cũng không đến nỗi nào.
Sau khi người đàn ông này bước vào, Bạch Tô hơi giật mình.
Trời ơi!
Tại sao lại là… Lâm Lập?
Bạch Tô khó tin mở lớn mắt.
“Anh đi một người sao?”
Nhân viên phục vụ ra dẫn đường cho anh ra vào trong sau đó lễ phép hỏi.
Nhưng mà trong quá trình di chuyển Lâm Lập cũng đã chú ý tới sự tồn tại của Bạch Tô.
Anh ta giơ một tay lên với nhân viên phục vụ báo hiệu dừng lại sau đó nói: “Không cần giúp tôi tìm chỗ nữa, bạn tôi ở đây rồi.”
Nói xong câu đó Lâm Lập liền đi về phía Bạch Tô say đó mỉm cười với Bạch Tô một cái.
Anh ta tự nhiên ngồi đối diện với Bạch Tô giống như vừa gặp lại một người bạn cũ.
Lâm Lập kêu phục vụ làm cho anh ta một phần đồ ăn giống như Bạch Tô.
Thậm chí Bạch Tô có thể cảm nhận được không khí xung quanh mình đột nhiên bỗng nồng nặc mùi sát khí.
Cô vội vàng che mặt lại sau đó khẽ nói với Lâm Lập: “Sao anh lại ở đây?”
“Tới xử lý chút chuyện, không ngờ lại có thể gặp được cô Bạch ở đây.
Thật là có duyên.”
Bạch Tô thấp giọng đáp lại: “Có duyên, có duyên.”
Lúc này Lâm Lập mới nhận ra tư thế lúc này của Bạch Tô.
Anh ta nghi hoặc nhìn cô, hỏi: “Tại sao cô phải che che đậy đậy thế? Có chuyện gì sao?”
Bạch Tô tiếp tục nói nhỏ: “Anh Lâm đây nổi bật quá, khiến nhiều người xung quanh bắt đầu chú ý rồi.”
“Không cần để ý đâu.”
Khóe miệng Lâm Lập hơi cong lên, không những thế, anh ta còn lấy tay gỡ tay Bạch Tô xuống sau đó nói với cô: “Thực ra cô Bạch mới là người nổi bật ấy.
Có rất nhiều người đàn ông đố kỵ với tôi khi được ngồi cùng bàn với cô.”
Lâm Lập khen ngợi như vậy khiến Bạch Tô càng thấy ngượng ngùng hơn.
Cũng may… lúc này bít tết được mang lên khiến Bạch Tô cũng cảm thấy đỡ ngại hơn.
Cô vội vàng cầm dao lên, cúi thấp đầu cắt bít tết.
Hơn nữa còn bắt đầu chuyên tâm ăn phần của mình.
Vốn dĩ cô nghĩ ăn xong miếng bít tết này rồi sẽ đi về, thế nhưng cô vừa mới ăn được một miếng thì đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Tiếng nói này vang lên ở ngay bàn bên cạnh: “Hôm nay sao lại may mắn thế này chứ! Người đàn ông đó là minh tinh à? Đẹp trai ghê! Tôi muốn xin chữ ký của anh ấy quá!”
Bạch Tô vội vàng nhìn về phía cửa.
Vừa mới nhìn ra thì Bạch Tô giật mình!.