Người đó là Phó Vân Tiêu!
Không chỉ có Phó Vân Tiêu, còn có… mấy giám đốc cấp cao đi theo phía sau hắn.
Chắc là Phó Vân Tiêu dẫn mấy vị giám đốc cấp cao đó tới đây ăn cơm sau đó bàn chuyện công việc luôn!
Bọn họ đi vào nhà hàng.
Dáng người của Phó Vân Tiêu nổi bật trong đám đông, cộng thêm gương mặt lạnh lùng khiến người khác cảm thấy vừa ngầu lại vừa quyến rũ!
Mà phía sau Phó Vân Tiêu đều là những giám đốc trẻ, cũng mặc quần âu áo vest nhìn vào trông vô cùng lịch lãm, không giống với những người đang ăn cơm ở trong nhà hàng.
Bạch Tô rất hiểu Phó Vân Tiêu, bình thường hắn không thích ra ngoài ăn cơm mà chỉ kêu thư ký đặt đồ ăn đến văn phòng.
Mỗi lần ra ngoài ăn thì đều do tâm trạng không tốt, muốn đổi một môi trường khác để điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Bạch Tô thầm kêu xui xẻo, tại sao cô không xem trước quán ăn rồi mới đi ăn chứ?
Cũng không phải là cô không biết công ty của Phó Vân Tiêu ở gần đây, tại sao cô không đi ăn ở xa hơn chứ?!
Bạch Tô vội vàng cúi thấp đầu trốn đi.
Đúng lúc này, cô gái ở bàn bên cạnh lúc nãy khen Phó Vân Tiêu đẹp trai muốn xin chữ ký đột nhiên đứng dậy sau đó đi về phía Phó Vân Tiêu.
Cô gái đó rạng rỡ đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu, đưa danh thiếp của mình qua đó: “Anh ơi, tôi là Hoàng Nghệ, là con gái lớn của tập đoàn kiến trúc Hoàng Thạch, làm quen một chút nhé?”
Phó Vân Tiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn liếc qua tấm danh thiếp sau đó nói thẳng: “Cô cản đường của tôi mất rồi.”
Phó Vân Tiêu đã rất khách khí mà trả lời.
Cô gái tên Hoàng Nghệ kia cũng rất xinh đẹp, trên người mặc quần áo của hãng Armani, trông có vẻ rất sang chảnh và giàu có.
Chắc là trước đây cô ta luôn được người khác theo đuổi chứ trước giờ chưa từng chủ động làm quen với người khác.
Lần này bị Phó Vân Tiêu từ chối, cô ta rất bực bội.
Cô ta hừ một tiếng sau đó nói: “Anh có biết anh vừa mới từ chối một cơ hội rất hấp dẫn không? Có bao nhiêu chàng trai tài giỏi muốn làm quen với tôi đấy.
Anh…”
Hoàng Nghệ đột nhiên ngừng lại một lúc sau đó liếc nhìn những người đứng ở phía sau Phó Vân Tiêu: “Nhìn tuổi tác của các anh thì chắc là đang vất vả để khởi nghiệp đấy nhỉ.
Nếu như làm quen với tôi thì tôi sẽ kêu ba tôi tìm mối cho các anh, giúp các anh bớt phải phấn đấu thêm năm, một bước lên mây luôn.”
Bạch Tô ngồi ở phía xa, mặc dù cô đang trốn bằng cách cúi thấp đầu cắt bít tết thế nhưng khi nghe những lời nói đó cô không khỏi muốn cười.
Lần đầu tiên cô thấy có một người phụ nữ nói chuyện rắn rỏi như vậy với Phó Vân Tiêu.
Ha ha ha ha, nhìn thấy Phó Vân Tiêu bị bắt chuyện như thế cô cảm thấy cũng khá thú vị.
Khóe miệng cô hơi cong lên nở một nụ cười.
Lâm Lập ở đối diện nhìn thấy Bạch Tô mỉm cười thì ôn nhu hỏi một câu: “Cô Bạch cười gì thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cách bắt chuyện của hai người ở ngoài cửa rất đặc biệt mà thôi.”
Bạch Tô hời hợt giải thích một câu.
Lâm Lập rất thông minh vì thế Bạch Tô cũng không nói dối.
Lâm Lậo quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì anh ta thu ánh mắt lại say đó nói: “Người đàn ông đó có phải là Phó Vân Tiêu không?”
Anh ra hỏi Bạch Tô, đồng thời cũng chăm chú quan sát phản ứng của cô.
Bạch Tô chỉ khẽ đáp “phải” sau đó ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu và Hoàng Nghệ đang ở trước cửa.
Phó Vân Tiêu chỉu nhíu mày nhìn Hoàng Nghệ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn quay lại nói với Lâm Đạt: “Gọi điện thoại cho Hoàng Chí Sơn.”
Lâm Đạt lập tức lấy điện thoại ra.
Hoàng Nghệ nghe thấy Phó Vân Tiêu nói gọi điện cho Hoàng Chí Sơn thì cô ta vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt vẫn còn rất đắc ý.
“Không phải ai muốn gọi điện cho ba tôi cũng gọi được đâu.”
Nhưng mà cô ta vừa mới nói xong câu đó thì đã nghe thấy Lâm Đạt nói: “Tổng giám đốc Hoàng, con gái của ông đang ở nhà hàng làm phiền tổng giám đốc Phó của chúng tôi, tổng giám đốc Phó kêu tôi gọi điện cho ông.”
Lúc Lâm Đạt nói chuyện điện thoại thì Phó Vân Tiêu đã không thèm để ý tới Hoàng Nghệ nữa, hắn vòng qua người cô ta sau đó đi vào phòng bao.
Bạch Tô ngồi ở phía xa còn đang muốn xem bọn họ sẽ làm ra chuyện cười gì tiếp theo thế nhưng Phó Vân Tiêu lại giải quyết nhanh gọn thế sao?
Đúng là… quá đáng!
Không có gì thú vị cả!
Sau khi Lâm Đạt gọi điện thoại cho Hoàng Chí Sơn thì chưa đến hai giây sau đích thân Hoàng Chí Sơn đã dẫn một đám người tới đưa Hoàng Nghệ đi sau đó còn tự mình tới xin lỗi Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng Hoàng Chí Sơn còn chưa có cơ hội gặp Phó Vân Tiêu thì đã bị Lâm Đạt mờ về.
Lúc này mới xem như mọi chuyện đã kết thúc.
Bạch Tô định thần lại sau đó bắt đầu ăn bít tết.
Bạch Tô không hề chú ý tới Lâm Lập vì thế cũng không hề hay biết tới nụ cười vương trên khóe miệng của anh ta.
Bạch Tô ăn no xong rồi mới đột nhiên nhớ ra Lâm Lập vẫn đang ngồi ở trước mặt cô.
Cô cảm thấy rất ngại nên vội vàng nói với Lâm Lập: “Xin lỗi anh Lâm, anh ngồi ở trước mặt tôi mà tôi lại không nói với anh câu nào cả.”
Lâm Lập cũng không thấy tức giận, anh ta vẫn cười cười với Bạch Tô: “Tôi thích ăn cơm trong yên lặng, hai người cảm thấy vui vẻ cũng không cần dùng tới ngôn ngữ để làm cầu nối.”
Lâm Lập nói xong Bạch Tô liền vội vàng gật đầu.
Vốn dĩ vừa rồi là cô không lịch sự, cô muốn trốn Phó Vân Tiêu nên mới im lặng ăn cơm.
Vì thế mà lời đi Lâm Lập.
“Lát nữa cô Bạch có việc gì không? Nếu không có việc gì bận thì đúng lúc bạn tôi vừa tặng cho mấy tấm vé nhạc kịch, chúng ta có thể đi xem cùng nhau.”
Lâm Lập nhìn Bạch Tô sau đó hỏi một câu.
Bạch Tô nhìn anh ta: “Tôi còn có việc.
Thật ngại quá, để lần sau vậy.”
Cô thấy Lâm Lập cũng đã ăn xong vì thế cô muốn rời đi.
Lâm Lập bị Bạch Tô từ chối thì cũng không giận, anh ta đứng lên sau đó cùng Bạch Tô đi ra nhà hàng rồi nói lời tạm biệt với cô.
Vốn dĩ Lâm Lập muốn đưa Bạch Tô về thế nhưng cô lại từ chối.
Bạch Tô vẫy một chiếc taxi sau đó đi về trước.
Thế nhưng cô vừa mới đi chưa được bao xa thì đã nhận được tin nhắn của Phó Vân Tiêu: Đã ăn xong cơm với người đàn ông khác thế nhưng vẫn không chào chồng một tiếng à?
Giọng điệu này… đột nhiên Bạch Tô cảm thấy lông trên người cô dựng đứng cả lên.
Phó Vân Tiêu đã phát hiện ra cô rồi sao? Lại còn cố ý thông báo cho cô biết hắn đã nìn thấy cô và người đàn ông khác ăn cơm cùng nhau?
Cũng may lúc đó cô chỉ lo ăn mà không nói gì với Lâm Lập.
Nếu không… cô thật sư sẽ có cảm giác giống như mình bị bắt gian tại trận vậy.
Bạch Tô tức giận soạn một tin nhắn trả lời lại: Chính xác hơn là chồng cũ!
Sau đó cô gửi cho Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng sau khi gửi đi Bạch Tô lại nhận lại một tin nhắn khác: Đến công ty tôi.
Bạch Tô suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn kêu tài xế dừng xe lại.
Cô trả tiền taxi sau đó đi ngược lại tới công ty tìm Phó Vân Tiêu.
Bản thân cô cảm thấy không chột dạ chút nào thế nhưng cô cũng không biết rốt cuộc là vì sao mà cô lại sốt ruột đi tìm Phó Vân Tiêu thế này!.