“Để tui đưa bà về nhà.” Câu nói của Khải cứ văng vẳng trong đầu tôi khiến cho hai tiết học còn lại tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Ban nãy sau khi nói ra một câu không những khiến tôi sốc, còn khiến cho Lâm ngơ ngẩn ra đó, Khải một bước quay đi thẳng.
Trong khi đó Bảo Đô là người lên tiếng trước tiên: “Vậy là sao?”
Lâm trầm ngâm một lát rồi huých tay nó một cái: “Tức là mày không cần phải làm xe ôm miễn phí cho con Hạ.”
“Nhưng cái đó là tao tự nguyện.” Bảo ấp úng.
“Người ta cũng tự nguyện, mày cũng lạ, thời gian bỏ ra đi cưa gái còn không có, ở đó lo cho bạn gái người ta.”
“Mày nói bậy bạ gì đó?” tôi trừng mắt nhìn Lâm một cái, nó lè lưỡi tinh nghịch rồi nhếch mép nói luôn.
“Cho nên mày không cần phải hộ tống nó.”
Bảo Đô im lặng một lát, lại nhìn Lâm: “Nó quen thằng đó thiệt hả?”
Tôi định lên tiếng phản bác đã bị Lâm chen vào: “Ừ. Đừng nói mày có ý với con Hạ nhà tao nha, bít cửa rồi!”
“Ê mày nói lung tung gì đó.” Tôi với Bảo đồng thanh.
Sau đó, Lâm lại lén lút liếc tôi mỉm cười.
Tôi chỉ có thể lườm nó một cái. Con nhỏ lúc nào cũng làm cho tôi tức điên.
“Mày không cần phải đưa rước tao đâu.” Tôi hơi ngã người nói với Bảo.
“Ờ, không cần thì đây không ép. Tao cũng không phải có máu M, thích bị người khác sai khiến.”
Sau đó, Bảo đưa tôi về lớp học, chỉ vì chuyện lộn xộn ban nãy mà một tiết nữa lại trôi qua nhanh chóng. Tôi ngồi trong lớp mà hồn phách treo tận đâu đâu.
Lâm nó cứ khều khều để tiện trêu chọc: “Sướng nha.”
“Khải rước nha.”
Tôi sắp điên lên được, vừa ngượng vừa rối, chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Nó cà rởn như vậy thôi, nhưng tôi biết nó đang rất vui bởi vì tôi cũng đang vui.
Vui thì vui thật, nhưng tôi lại có cảm giác sợ hãi... bởi rất đơn giản, mỗi khi niềm vui đến bất chợt, tôi lại có cảm giác nó thật mong manh và yếu đuối, dễ dàng tan vỡ bất cứ khi nào. Tôi chỉ sợ rằng sẽ có một chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, khiến cho tất cả hào hứng của tôi quay lại làm một con dao hai lưỡi khiến cho tôi bị tổn thương.
Lâm cười cười với tôi: “Quả thật là Khải có gì với mày rồi, nếu không sẽ không tỏ ra quan tâm như vậy.”
“Mày đừng nói bậy, tao không muốn thất vọng.” Tôi trừng nó một cái. Lâm thở dài gật đầu.
Tan học nhanh chóng đến, cả lớp, kể cả Lâm đều đã về hết, chỉ còn một mình tôi ngồi trong lớp chờ Khải...
Thật ra nó cũng không phải ngoan hiền gì, chẳng qua là bị Minh mắng cho một trận, nào là: “Bà không hiểu tình huống gì hết, bà ở đây thì làm sao tụi nó có thể tự nhiên được.”
Lâm cãi bướng: “Nhưng tui muốn rình!!”
“Rình cái gì, Khải không có ngốc đâu, người ta nhìn một cái liền biết bà đang trốn.”Lâm cuối cùng cũng mếu máo trở về nhà.
À, cái cảm giác muốn rình rập chuyện tình của bạn bè này tôi hiểu rất rõ... không thể trách nó chỉ có thể cười cười nhìn theo dáng nó từ phía xa.
Tôi ngồi trong lớp một mình, buồn chán không có việc gì làm liền lấy điện thoại ra chơi game, chơi mải mê quên trời đất, có một người từ nãy đến giờ đứng ngay cửa lớp nhìn mình chăm chú cũng không hay.
Đến tận khi màn hình xuất hiện Game Over tôi mới thở dài ngẩng đầu.
Thấy người con trai đứng ngay cửa lớp, trong lòng tôi như bom dội trúng một hơi.
“Về thôi.” Kha mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt có chút u buồn.
“Ông...”
“Bà định hỏi Khải ở đâu đúng không? Đừng hỏi tui, Khải sẽ tự mình giải thích cho bà.” Kha vẫn cười nhưng chân đang tiến về phía tôi.
Cậu ta đứng trước mặt tôi, xách ba lô của tôi lên: “Đi được hay không? Có cần tui cõng không?”
“Đi được. Về thôi.”
Tôi chống bàn đứng dậy, cố gắng làm cho nụ cười gượng trở thành nụ cười bình thường.
Kha đưa tay choàng sang dìu tôi ra ngoài... tôi nuốt nước bọt, cố gắng cười.
Thật ra trong lòng tôi đang rất đau khổ.
Nói nghe có vẻ đáng ghét, nhưng toàn thân tôi như rã ra khi thấy người đó là Kha... mà không phải là Khải.
Thà đừng tạo cho người ta hy vọng, quan tâm cho nhiều vào kết quả lại đâm tôi một nhát. Cũng may là tôi tự nhận thức được mức độ xui xẻo của bản thân, nên đã sớm vo tròn một phần hy vọng thành bọc rác vứt đi, nếu không sẽ càng đau khổ hơn nữa.
Lâm mà biết chuyện này chắc sẽ xé xác tôi ra rồi luôn miệng mắng nhiếc tôi dại trai này nọ. May là nó về rồi, nếu không chẳng biết cục diện nó sẽ loạn đến mức nào nữa.
Tôi thở dài, lại cố gắng thông suốt bản thân, nghĩ là đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi không đủ can đảm để theo đuổi mối tình này nữa, dù cho hắn có thi thoảng lại quan tâm đến tôi, khiến cho tôi ảo tưởng rồi tự nhận ra đó là tự mình đa tình thôi.
Kha đưa tôi về tận nhà, thậm chí còn có ý muốn đưa tôi lên phòng ngủ, nhưng tôi từ chối. Lúc này tôi chỉ muốn một mình.
Kha biết rõ tôi đang nghĩ gì, liền tạm biệt rời đi.
Tôi đi thẳng vào nhà tắm xả nước lạnh vào người, bật khóc ngon lành.
Mấy dải băng trắng trên tay và chân tôi ướt đẫm, tôi giật mạnh nó ra luôn. Để đó cũng thật vướng víu.
Tắm xong, khóc đã đời, tôi cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều. Vốn là cái cảm giác bị tổn thương này đâu có gì xa lạ đối với tôi. Tôi đã sớm thích nghi với nó từ lâu.
Tôi lau sơ tóc rồi ngồi lên giường mở điện thoại. Đầu tiên hiện lên trên màn hình khóa là tin nhắn của Khải.
'Tui xin lỗi, tui đột nhiên có việc nên không đưa bà về nhà được. Xin lỗi nha.'Sau đó, gần như ngay lập tức, cuộc gọi đến của Lâm hiện lên: “Mày sao rồi? Tao nghe nói ban nãy Khải đưa Băng vào bệnh viện, có ai tới rước mày chưa?”
Cái tên Băng như cứa vào da thịt tôi một đường sâu hoắm. Đừng tàn nhẫn như vậy đi...
Tôi cúi đầu: “Tao về nhà rồi, Kha đưa tao về.”
Nó í ới bên kia đầu dây: “Mày có sao không? Đang ở đâu vậy tao tới liền.”
“Không cần đâu, bây giờ tao đang ở nhà xem phim. Đừng phá hoại không giang riêng tư của tao nha.” Tôi cố tình cười giỡn với nó.
Lâm im lặng một lúc lâu rồi thở dài: “Cần gì cứ gọi tao, tao đến liền.”
Tôi cảm động: “Ừm.”
“Tao cúp đây.”
Tôi là người tắt máy, sau đó nằm dài ra giường nhắm hờ mắt.
Tôi năm lớp vui vẻ đến chừng nào, tại sao bây giờ cứ phải đau khổ như vậy, từ khi nào mà Hạ đã thay đổi rồi.
Khải thấy tôi onl, liên tục nhắn tin: 'Xin lỗi nha, trả lời tui một câu đi.'
'Bà chờ lâu không?'
'Tui xin lỗi.'
'Tui không cố ý.'
'Cho tui xin lỗi đi.'
'Tui thật sự gặp chuyện gấp.'
Tôi chịu không nổi khi tưởng tượng ra khuôn mặt buồn bã như đứa con nít của Khải, phải nhắn lại một tin: 'Không sao đâu, tui bình thường, cũng đã về tới nhà rồi. Đừng xin lỗi nữa.'
Tự hứa với lòng, sau câu này sẽ không liên can gì tới Khải nữa, nhưng chỉ mới nghĩ tới nó thôi cũng khiến bụng tôi đau không chịu được.
Tôi bất giác thở ra, sau đó vì sợ Khải sẽ trả lời lại mà tắt máy luôn.
...
Ở bệnh viện, Khải ngồi trước phòng cấp cứu trong lòng không yên. Hắn sốt ruột vô cùng, thứ nhất là do người con gái đang nằm bên trong. Đang yên đang lành, đột nhiên Băng lăn đùng ra ngất xỉu, làm thầy chủ nhiệm hoảng loạn còn hơn cả mấy đứa trong lớp.
Sau khi biết là Băng đã ổn, hắn mới thở dài và bắt đầu nhắn tin cho nó. Một tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy dòng, mà hắn đã bỏ ra hơn nửa tiếng để viết.
Người thứ hai khiến cho hắn như ngồi trên đống lửa chính là cô gái hắn đang chờ một tin nhắn đáp lời. Hắn là người bảo nó chờ, nhưng hắn lại thất hứa. Hắn không thể chu toàn cho cả hai bên khi bản thân hắn tự đặt mình vào giữa, không thể xác định rõ ràng quan hệ. Đó hoàn toàn là lỗi của hắn khi khiến cho nó tổn thương.
Hắn biết nó sẽ rất buồn, nhưng lúc này hắn không thể làm gì khác ngoài nhờ Kha đến đón Hạ giúp hắn. Hắn chỉ mong là nó không giận hắn.
Đợi thật lâu nó mới trả lời, nhưng sau đó lại off.
Kha từ xa đi tới, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mày là thằng khốn.”
“...” Khải cúi đầu, không cần Kha nói, Khải cũng biết điều đó.
“Mày có còn là một thằng con trai không? Đi làm cho người con gái mà mình thích phải đau lòng như vậy?!””Bả không thích tui thì việc gì phải đau lòng?” Khải lầm bầm.
Kha nghiến răng túm cổ áo Khải kéo hắn đứng dậy, sau đó tung một cú đấm như trời giáng vào mặt Khải. Hắn loạng choạng bước về sau vài bước lại bị đấm cho một cái ngã ngữa ra sau.
Mấy cô y tá gần đó thấy cả hai làm loạn liền hét lên một tiếng rồi chạy đến can ngăn.
Kha gạt tất cả lại nắm cổ áo Khải siết mạnh, cậu đay nghiến:
“Thằng hèn! Mày không xứng đáng làm một thằng con trai. Là bạn lâu năm tao nói cho mày biết, mày chỉ đang chạy trốn thôi. Mày chạy trốn khỏi tình cảm của mày, mày không dám đối mặt với cái gì hết! Mà kết quả lại khiến cho người con gái đó phải đau khổ, vui lắm hả? Mày cảm thấy mày làm như vậy sẽ được cái gì? Vừa kéo vừa đẩy, mày có biết Hạ hoang mang như thế nào không?”
Khải giật mình... dù bên ngoài hắn đang kịch liệt phủ nhận, giả vờ là mình không phải như vậy, nhưng thật ra tận sâu bên trong, Khải đã tự cho là Kha nói đúng.
Thật ra hắn biết hắn đang chạy trốn, chẳng qua là hắn không đủ dũng cảm đối diện với Băng cùng với gia đình hai bên.
“Tao cho mày cơ hội cuối. Nếu mày còn không tận dụng thì tao tuyệt đối sẽ đưa Hạ ra xa khỏi mày!”
Khải giật mình nhìn Kha, mấp máy môi không thành tiếng.
“Hạ thích mày đó thằng chết tiệt!”
Kha gào lên rồi vứt mạnh Khải, sau đó rời đi, để lại Khải ngồi một mình trên hành lang nhìn theo bóng thằng bạn ngày càng xa mà vẫn chưa hoàn hồn.
N... Nó thích hắn?!
Là thật hay đùa đây?!
Nếu nó thật sự thích hắn thì xem đi, hắn đã làm gì nó chứ, nó tổn thương biết bao nhiêu rồi... Hắn đúng là rất đáng trách!
Nghĩ tới hình ảnh nó đau khổ vì hắn mà rúc người vào góc khóc đến mức hai mắt sưng tấy, lòng hắn đau như cắt. Hai tay hắn siết thành nắm đấm, hận không thể tự mình đánh mình.
Kha đánh hắn là đúng, người con gái đó đã phải chịu biết bao nhiêu tổn thương.
Biết được tình cảm của nó giống như một động lực thúc đẩy hắn, lần này, hắn nhất định sẽ không giấu diếm tình cảm của mình nữa. Hắn hứa với lòng sẽ mang lại hạnh phúc cho nó, nhất định sẽ xóa mờ hết tất cả những đau đớn mà từ trước đến nay hắn đã gây ra.
...
Sáng hôm sau, tôi lết ra khỏi nhà đã thấy trễ giờ, vốn định nghỉ học luôn cho lành đời, kết quả thấy Khải đang đứng trước nhà tôi bên cạnh chiếc xe. Trong lòng tôi không ngừng rung động trước cảnh tượng ngọt ngào này.
Vừa thấy tôi, cậu ta đã cười: “Thế nào, tui giữ lời hứa rồi nè.”
Nụ cười hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Khải, nó phù hợp một cách lạ thường, khiến trái tim tôi đập không yên.
Sự xuất hiện của Khải ở đây là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, tôi không ngờ cậu ta lại đích thân đến đây tìm tôi, trong chốc lát, tôi chẳng kịp chuẩn bị tâm lý nên khuôn mặt có chút khó coi.Dù cho không khí giữa hai đứa có vài phần gượng gạo. Tôi mỉm cười đạp lại.
“Tui định nghỉ học hôm nay...”
“Tại sao vậy? Bà đã thay xong đồng phục rồi...?” Khải cười gượng, có thể hắn cho là tôi đang từ chối sự giúp đỡ của hắn.
“Ừ, tui không được đi trễ nữa, nếu đi trễ thì tiêu chắc luôn. Lần trước anh Uy đã đảm bảo rồi. Thà nghỉ học còn hơn đi trễ.” Tôi mỉm cười trấn an. Trong lòng ngập tràn ấm áp.
Chết đi Hạ... hôm qua mày đã tự hứa như thế nào chứ?
Tôi cười cười: “Nên ông đi học một mình đi. Tui vào nhà trước.”
Vốn định xoay người bước đi, nhưng ngay lập tức Hạ bị gọi giật ngược lại, Khải ấp úng: “Khoan hãy đi đã... tui cũng nghỉ học luôn vậy, bà muốn đi đâu chơi không?”
Tôi lưỡng lự một chút mới gật đầu: “Được, tụi mình đi chơi.”
Hận đời vô đối!
“Vậy đi thôi, bà đi được không?”
“Ừ, được.”
Đồ thê thảm!!
Nhưng mà... không biết.
...
Khải đưa tôi đi khá xa, hơn một tiếng mới đến nơi.
Nơi chúng tôi đến là một căn nhà rất rộng lớn, bốn bức tường đều làm bằng kính, nhưng không vì vậy mà khiến cho bên trong bị nắng rọi gắt gao. Xung quanh căn nhà gần như bao phủ bởi cây cối, cùng với những đồng cỏ rộng lớn xanh rì gió lộng.
Nơi đây vô cùng trong lành và yên bình, đứng ở đây ngắm cảnh giống như có một dòng chảy ấm áp vừa đi qua tim mình vậy.
Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như tất cả mọi lo lắng và buồn bã từ hôm qua trở thành làn hơi mỏng bay đi mất.
Khải mỉm cười, sau khi gửi xe xong thì kéo tôi vào trong nhà.
Toàn bộ khu này không có lấy một bóng người, mọi thứ vô cùng yên tĩnh, đến tiếng xe cộ vốn là một thứ âm thanh rất đỗi bình thường ở thành phố cũng không tồn tại.
Tất cả chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng.
Tôi và Khải bước vào trong, hắn khẽ gật đầu mỉm cười với một cụ già trung niên ngồi ở cửa nhà. Cụ ấy cũng gật đầu cười đầy phúc hậu.
Tôi lập tức gập người chào hỏi. Bà ấy mỉm cười dịu dàng.
Khải với cụ bà trao đổi với nhau bằng ánh mắt một lát rồi hắn lại kéo tôi vào trong.
Bên trong vô cùng rộng rãi, với những giá sách cao gần như đụng trần nhà, mặc dù trần nhà đã cao gấp mấy lần những căn nhà bình thường khác. Tòa nhà chỉ có một tầng, nhưng nó lại rất cao, khiến không khí bên trong như giãn rộng ra vô cùng tự do.
Tôi mải ngẩng đầu nhìn ngắm mà hắn dừng lại khi nào không hay, đầu tôi đập cái bốp vào lưng hắn.
Ặc, trong phim nào là cảnh tượng lãng mạn gì đó, tự mình trải nghiệm thử mới thấy nó như trời giáng, cái đầu muốn bẻ ngược ra phía sau luôn.
Khải quay người nhìn tôi một cái, dạng như muốn hỏi vừa rồi bà làm gì?
“Đây là nơi tui rất thích, yên tĩnh và ấm áp, bà tìm sách đọc đi... bình thường mỗi khi muốn giết thời gian tui đều chạy đến đây.”
Hắn giải thích sơ qua tại sao lại đưa tôi đến đây.
Tôi gật đầu hơi giằn tay ra khỏi cái nắm của hắn xoay người ngoan ngoãn tìm sách đọc: “Ừm.”
Cổ tay tôi ban nãy vẫn còn hơi ấm bây giờ mất đi đột nhiên thật lạc lõng, dù tôi chính là cái người đã đẩy Khải ra khỏi mình. Tôi tự cười mình một cách nhạt nhẽo rồi nhìn trên các giá sách, chọn một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, chui vào một góc ấm áp đọc. Cái chân cà thọt cà nhắc của tôi thật sự rất phiền phức.
Góc nhỏ của tôi chính là một cái bệ nhỏ bên cạnh cửa kính nhìn ra bên ngoài, cây xanh gió thoảng nắng nhàn nhạt vô cùng tươi đẹp. Kế bên có một cái bàn nhỏ, trên đó có một tách trà thơm lừng tôi vừa đặt lên.