Tôi chui vào đó đọc sách, Khải có đi ngang vài lần, chỉ mỉm cười rồi về chỗ ngồi của mình, cách xa tôi một khoảng nhỏ, vẫn là bên cạnh cửa kính nắng sáng lấp lánh rực rỡ. Hắn ngồi trên ghế trước mặt là một cái bàn màu trắng thanh tao nho nhã, phối hợp với dáng ngồi của hắn càng khiến không gian xung quanh bừng sáng.
Trên bàn cũng có một cái tách nhỏ bốc khói, hoa văn chiếc tách hệt như của tôi.
Tôi đưa tách trà lên mấp môi, mắt nhìn về phía hắn, đột nhiên Khải ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Bị bắt gặp đang nhìn trộm, tôi bối rối cúi đầu nhìn cuốn sách.
Tôi từ đó không màn tới xung quanh, chìm vào cuốn truyện, những lời văn thu hút kia khiến tôi quên hết tất cả.
Mãi đến khi Khải đứng trước mặt tôi: “Hạ?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, Khải mỉm cười: “Đi ăn không? Trưa rồi.”
“À, ok.”
Tôi gật đầu rồi nhảy xuống, nhưng vì từ nãy giờ toàn ngồi kiểu hơi tựa người về sau, chân gấp khúc trước mặt nên bây giờ tê không chịu nổi, hơn nữa tôi còn quên mất chân mình ngày hôm qua vừa bị cái gì.
Tôi mất thăng bằng ngã về phía trước, Khải nhanh chóng đỡ lấy.
“A!”
Chúng tôi ngã lăn ra sàn, mà đúng hơn là tôi nằm phía trên Khải. Vì sợ đè nặng nên tôi lập tức lăn sang một bên, kết quả là hai đứa nằm cạnh nhau trên sàn, may là bên dưới có lót thêm tấm thảm lông dày, vô cùng mềm mại, nếu không tôi không biết đầu của Khải có bị gì không đây.
Tôi ngồi dậy, xoa xoa chân: “Xin lỗi, ông có sao không?”
Tôi hơi liếc sang bên đó, chỉ thấy Khải nằm ngay đơ ra luôn.
“Này.”
Khải nghe tôi gọi mới giật mình ngồi dậy.
“Bà bị sao vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì đâu, tê chân bình thường thôi.”
Xoa nắn chân tôi một lát cho nó bình thường, tôi mới để ý thấy mặt hắn hơi đỏ. Nghĩ là do ánh sáng bên ngoài tạo hiệu ứng đỏ mặt nên tôi cũng không quan tâm lắm.
Tôi xoay người, cố gắng đứng dậy: “Đi ăn thôi.”
Khải thấy vậy lập tức đứng dậy trước tôi, một tay kéo cả người tôi đứng lên.
Nhận thức về sự khác biệt sức mạnh khiến tôi thấy hắn thật nam tính, trong lòng tôi lại có một chút rung động.
Một lần nữa, Khải lại là người phá vỡ cái không khí gượng gạo kì lạ này: “Đ... đi ăn thôi.”
Tôi gật đầu, một lần giật tay mình ra khỏi cái nắm của Khải.
Hắn lặng người một lát lại quay người bước đi.
Hình như Khải đang có chuyện gì đó, nhìn hắn không giống với Khải bình thường một chút nào.
Tôi có linh cảm không ổn, nhưng vẫn im lặng chứ không nói gì.Khải kéo ra ngoài tản bộ. Trên con đường đất không có chút hơi hướng hiện đại này, chúng tôi im lặng bước đi cạnh nhau dưới những bóng cây râm mát.
Gió thổi mạnh mang theo không khí nóng áp vào da khiến nhiệt độ cơ thể tôi cũng tăng theo.
Vì tôi bị đau chân hôm qua nên đi thật chậm, Khải cũng thấy vậy mà đi chậm cùng tôi, hai người sóng vai không có một tạp âm.
Khải đột nhiên lên tiếng: “Nghĩ xem nếu sau này có thể cùng với gia đình mình chuyển đến đây sống thì như thế nào? Rời xa chốn thành thị tấp nập và xô bồ, rời xa những gò bó chật hẹp. Còn người ta vốn không hề tự do, trong cuộc sống bốn bề mưu tính lừa gạt, xiềng xích xuất hiện khắp nơi. Nếu có thể thật sự rũ mình một cái trở nên tự do, sống một cuộc sống thật an nhàn, hưởng thụ đúng như những gì thượng đế đã ban tặng, thật là khiến tâm hồn con người ta trở nên thư giãn...”
“Ê... trúng tà hả? Sao nói chuyện như nhà thơ thế?” tôi phì cười trước khuôn mặt 'lãng tử' của Khải.
Hắn chỉ cười trừ không đáp, hình như vừa nãy là hắn đã nghiêm túc... ách! Vậy là tôi sai!
“À, thì... chuyện đó, tui thấy nếu được vậy thì tốt quá, thật ra không hẳn sống ở thành phố sẽ tốt hơn nông thôn.” Tôi liếm môi trả lời.
Khải đột nhiên dừng lại, khiến tôi cũng dừng lại, nhìn sang hắn: “Gì vậy?”
“Vậy,...” ngập ngừng thật lâu, vài lần như có như không, Khải mở miệng định nói gì đó rồi lại quay lại trạng thái im lặng ban đầu.
“Có chuyện gì sao?” tôi gặng hỏi, mãi vẫn không thấy Khải trả lời, tôi chép miệng nhún vai, quay lưng bước đi trước.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua khiến tôi lạnh sống lưng.
“Sau này, tui cùng bà với con đến đây sống?”
Câu nói đột ngột của Khải khiến tôi giật mình, tỏ tình?! Là tỏ tình kiêm cầu hôn phải không? Tôi quay đầu nhìn Khải, chỉ thấy hắn cười khẩy: “Đùa thôi.”
Tôi như chết đứng... trong lòng đột nhiên ngứa ngáy, cảm thấy khó chịu như bị kiến cắn. Khải vẫn vậy, thật tàn nhẫn. Dù trong cả lời đùa hay sự cố vô tình, hắn vẫn rất tàn nhẫn với tôi... đừng cho tôi thêm niềm tin và đùa giỡn tôi như một con ngốc! Tôi ghét hắn!!
Cảm xúc bùng nổ, tôi trở nên cộc cằn với Khải, nhíu mày: “Đùa kiểu đó không vui đâu.”
Tôi sau khi thể hiện thái độ thì quay lưng bỏ đi trước.
Khải vội đuổi theo: “Khoan khoan đã, tui chỉ đùa thôi mà.”
Tôi im lặng không nói, vẫn bước đều về phía trước.
Khải lại nhanh chóng nắm được cổ tay tôi, kéo tôi đối diện hắn. Khải nhìn vào mắt tôi thẳng thắn nói:
“Tui xin lỗi. Sau này sẽ không đùa như vậy nữa. Thật xin lỗi.”
Tôi đau khổ... trước khuôn mặt này, tôi thật sự không thể nào lạnh lùng, nhưng cứ tiếp tục tiếp xúc với Khải, tình cảm của tôi dành cho hắn chỉ có ngày càng tăng chứ không có giảm... tôi phải làm như thế nào mới tốt đây......
Khải đưa tôi đi ăn phở... một quán ăn bình dân gần căn nhà sách ban nãy.
Từ sau sự cố kia, chúng tôi chỉ có thể im lặng, người nào mở miệng trước đều có thể khiến bầu không khí càng quái dị hơn nữa, nên tôi và Khải đều đang biến mọi thứ trở lại bình thường... chí ít theo tôi là như vậy.
“Cho tụi con hai tô.” Khải nói với anh bồi bàn. Người đó mỉm cười gật đầu “Có ngay.”
Tôi và hắn trong lúc chờ đợi vô cùng khó xử.
Tôi đành lấy điện thoại ra xem... sáng giờ bỏ nó vào một xó, còn để chế độ im lặng, mười tám cuộc gọi nhỡ với ba tin nhắn từ Lâm...
'Mày sao không đi học?'
'Thấy tin nhắn gọi liền cho tao.'
'Mày đang ở đâu, sao mày không có nhà.' phút trước.
Tôi liền gọi lại cho Lâm.
Chuông nhạc chờ còn chưa kịp nổi lên, bên đầu dây kia liền bắt máy. Tôi theo giác quan thứ sáu đưa điện thoại ra xa khỏi tai mình, quả thật, bên kia hét lớn: “Mày đang ở đâu hả con kia?!!!”
Tôi nhìn Khải nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Khải trầm ngâm một lát, trả lời bằng chất giọng, bà đang hỏi cái gì vậy: “Quán phở?”
“Không phải, ý tui là... tụi mình có còn ở trong thành phố hay không?” tôi phì cười trước khuôn mặt ngớ ngớ của Khải.
“Không. Đây là Bình Dương.”
Tôi gật đầu rồi nói vào điện thoại, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Lâm bên đầu dây kia chen ngang: “Uawaah!! Gì vậy? Mày đang ở với Khải hả?”
“Ờ.” Tôi cực nhọc trả lời.
“Uwahhh!!! Haha!!! Hạnh phúc nhá!! Mày đi với Khải là được rồi, tao không quản nữa. Còn tưởng mày đi tự sát... con Hạ nó đang...” nó hét toáng lên rồi lẩm bẩm rồi tắt luôn...
Tôi hoảng hốt che điện thoại theo phản xạ vì sợ Khải sẽ nghe thấy cái thái độ hào hứng của nó.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hai tô phở nghi ngút khói được đưa ra.
Tôi và hắn bắt đầu ăn, và vấn đề nghĩ xem nên nói cái gì để phá vỡ bầu không khí kì quặc này ngay lập tức bay mất.
Sau khi ăn xong, chúng tôi lại chậm rãi tản bộ về phía căn nhà đầy sách và nắng đó.
Khải thở một hơi mạnh: “Hồi trước, lúc tui mới bảy tuổi... vì cãi nhau với gia đình mà tui bỏ nhà ra đi.”
Tôi bất ngờ trước quá khứ huy hoàng đó, che miệng cười thầm: “Đi bụi...”
Khải xấu hổ nên trở nên cau có: “Hừ... sau đó tui lên xe buýt, thậm chí còn chẳng biết mình sẽ đi về đâu, chỉ biết là mình muốn rời đi thật xa khỏi nhà. Sau đó, chiếc xe đó đưa tui tới đây.”
“...”
“Lúc tui xuống xe thì trời đã tối, là cụ già ban nãy cho tui thức ăn và để tui ngủ lại. Sau đó, tui trở về nhà, nhưng mỗi khi buồn chán tui đều đến đây chơi. Không khí nơi đây rất tốt cho những tâm trạng đang buồn chán.””Hèn gì ông rất thích nơi này...”
“Ừ... nó với tui cũng rất gắn bó đó. À đúng rồi, thật ra có một thứ khiến tui thích chỗ này nữa. Đi thôi.”
Khải đột nhiên nắm tay tôi kéo đi... á... là tay đó!! Nắm tay đó!! Bình thường chỉ là nắm lấy cổ tay tôi, nhưng lần này lại là nắm tay!! Ối tôi bị cảm xúc của mình khủng bố chết mất thôi!!!
Khải kéo tôi đến một căn biệt thự rất lớn, căn nhà trồng đầy hoa, cả hàng rào cũng bị dây leo vây lấy, nhưng không vì vậy mà nơi đây trở nên u ám, ngược lại càng khiến căn nhà đầy sức sống. Xung quanh vô cùng vắng vẻ, không có đến một bóng người.
Khải một chân gác lên hàng rào... ê khoan!! Tôi theo phản xạ nắm lấy vạt áo Khải: “Ê đang làm gì đó?”
Hắn tỉnh bơ đáp: “Không thấy sao, đang leo rào đó. Chờ chút tui vào trong mở cửa cho bà vào.”
Khải nhanh chóng trèo được vào trong nhà trước ánh mắt trợn to của tôi... ách... từ khi nào mà Khải trở nên bá đạo như vậy? Nhìn dáng vẻ thành thục của hắn thì hình như đây không phải là lần đầu tiên hắn leo vào căn nhà này.
Sau khi vào được bên trong, hắn mở cửa cho tôi... thậm chí còn bước ra khỏi nhà kéo mạnh tôi vào trong. Tôi quan ngại hành động hiện tại của mình la oai oái bị hắn bịt miệng.
“Suỵt, muốn bị bắt lắm hả?”
Tôi đẩy tay hắn ra lùi về phía sau: “Nhưng làm vậy là xâm nhập bất hợp pháp!!”
Khải nhíu mày luồn tay sang ôm eo tôi kéo vào sát người hắn, giữ cho tôi khỏi lùi lại hơn nữa, hơi nhíu mày: “Mình chỉ đang lén lút vào nhà người khác thôi, thế nào lại là xâm nhập bất hợp pháp??”
Đại ca à, suy nghĩ của anh rốt cục là lệch lạc đến mức độ như thế nào mới có thể nghĩ ra được cụm từ lén lút vào nhà người khác??!
Nhưng mà cái đó không quan trọng, quan trọng hơn là tay hắn đang đặt ở eo tôi!! Ách!! Là đang đặt ở eo của tôi ấy!!
Cái tay ngay eo ấy!!
Tôi giật mình đẩy hắn ra theo phản xạ, nhưng vòng tay càng ngày càng chặt, còn mặt tôi thì càng ngày càng đỏ, rốt cục hắn có thể nhận thức được bản thân đang làm cái gì không?
Tôi rụt rè: “Này...”
Câu nói còn chưa có thốt ra, hắn đã kéo tôi một mạch đến bên một cái nhà nhỏ ở giữa sân. Từ bên trong, có một con cún xông ra... nhảy bổ vào lòng Khải.
Hắn lập tức buông eo tôi ra ôm con chó vào lòng... này có xem như con chó còn quan trọng hơn tôi không? Sao tôi có cảm giác vừa rồi tôi bị xem nhẹ hơn con chó...
Đúng là tôi cảm thấy vô cùng nhột khi hắn ôm ngang eo tôi, nhưng mà bị bỏ ra một cách... phũ phàng như vậy tôi lại có chút khó chịu a.
Hắn vui vẻ xoa xoa con chó, ôm chặt nó vào lòng. Giờ tôi mới để ý đến cục bông màu nâu vàng trong lòng hắn... ôi thôi dễ thương chết mất!! Con cún này y hệt như con cún của Kha, chẳng qua là nó có màu nâu vàng.
Nhưng quan trọng hơn hết, hắn đang cười hết sức vui vẻ, nụ cười vô tư như một đứa trẻ lần đâu tiên tôi nhìn thấy ở Khải.Tôi ngẩng ra một lúc lâu, khi hoàn hồn lại đã thấy Khải đang ngồi trên cỏ, vô tư chọt chọt con cún, trong khi con cún chạy loanh quanh người hắn như đang chơi đùa.
Tôi cười hớn hở ngồi xuống bên cạnh hắn: “Này là gì đây?”
Trên mặt Khải lại xuất hiện thêm một biểu cảm từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy, một cái bĩu môi: “Gì mà này? Nó là em tui.”
“Dễ thương quá!” con cún dường như biết tôi đang khen nó, lập tức rời khỏi Khải chạy về phía tôi, dụi dụi cái đầu nó vào bàn tay đang buông thỏng của tôi.
Tôi ngồi hẳn xuống cỏ vỗ vỗ đùi mình. Con cún thông minh lập tức nhảy vào cuộn tròn trong lòng tôi... ấy, nó mềm...
“Tui thấy tên của nó trên chuồng là King. Hình như hai ba tháng tuổi gì đó. Mới thấy nó dạo gần đây thôi.” Hắn giới thiệu King cho tôi.
Tôi ôm nó vào lòng... cha mẹ ơi nó mềm!
Tôi lúc này đá Khải qua một bên, thậm chí những thứ hắn nói, tôi hoàn toàn để ngoài tai, lọt vào thính giác của tôi chỉ có mấy từ ú ớ.
Tôi tập trung đùa giỡn với King. Con cún vô cùng thông minh và thân thiệt... chắc cuồng chết quá...
Sau đó... sau đó chừng nửa tiếng, Khải phải vất vả lắm mới túm được tôi ra khỏi căn nhà... cơ bản là tôi không muốn phải xa King!!
Hắn lẩm bẩm: “Bà với nó cứ như keo dính, kéo mãi không ra.”
Tôi hừ giọng: “Ai bảo nó dễ thương hơn ông, chơi với nó vui hơn nhiều.”
Hắn đứng lại, nhướn mày quay sang nhìn tôi: “Cái gì?”
Tôi chớp chớp mắt, sau đó cười trừ: “Đừng để ý đi... chúng ta đi thôi.”
Nắng vàng sắp tắt... Khải mới chở tôi về lại thành phố. Sau khi tôi yên vị trước nhà thì bầu trời đã hoàn toàn không còn một tia sáng nào.
“Tạm biệt.” Tôi mỉm cười với Khải sau khi trả nón lại cho hắn.
Hắn chỉ nhếch mép đón lấy chứ không nói.
“Cảm ơn vì ngày hôm nay.” Tôi lại độc thoại, vốn định nói xong câu này liền quay lưng đi vào nhà, không ngờ Khải lại nói một câu khiến tôi chưng hửng.
“Cảm ơn không vậy à?” cái chất giọng của hắn hôm nay, sao tôi nghe ra thêm ba phần lưu manh hai phần lãng tử đang tán gái vậy?
“Chứ... ông muốn sao?” tôi tròn mắt nhìn Khải.
“Ra chơi ngày mai bao tui đồ ăn sáng đi.”
Tim tôi đập mạnh, không phải chứ... hoặc là điều kiện này của hắn rất lợi cho tôi, hoặc là tôi thật sự điên rồi, tại sao bị người ta xem như nô lệ lại thấy vui thế này?!
“Cũng được. Vậy mai hẹn ông dưới căn tin.”
“Không, tui sẽ chạy sang lớp bà, hết tiết hai chờ tui.” (hết tiết hai là đến giờ ra chơi)
Khải nói một hơi rồi khẽ cười, nhìn có vẻ rất vui vẻ: “Ngủ ngon.”
Không để tôi kịp chúc ngược lại hắn, Khải đã chạy mất.
Tôi trở vào nhà với cái linh hồn lơ lửng đâu đâu mấy tầng mây trên cao, thậm chí lúc đi tắm, trong đầu tôi chỉ có vang vọng mấy lời của Khải 'ăn sáng...' '...chờ tui...'
Có phải là... hắn đang tạo cơ hội cho tôi không? Là đang bật đèn đỏ cho tôi? Là đang cố tăng sự thân thiết giữa hai đứa?
Những gì hôm qua tôi suy nghĩ gì mà hắn vừa kéo vừa đẩy tôi thật không chịu nổi, gì mà giữ bản thân kiên quyết không được để hắn xoay nữa, gì chứ... rốt cục bị một tí quan tâm của hắn xóa mờ tất cả, mấy cái đó chỉ là phù du... tôi lúc này chỉ biết tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi có thể biến mất bất kì lúc nào đó...
Tôi trèo lên giường với một nụ cười mỉm, tắt đèn đắp chăn, nghĩ nghĩ một hồi lại ngồi dậy lấy điện thoại ra mở hộp tin nhắn đến Khải. Tôi type hai chữ:
'Ngủ ngon.' vốn định gửi đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại chèn thêm một icon mặt cười mới gửi, sau đó tắt máy, trên môi không giấu nổi nụ cười tủm tỉm kéo chăn lên chìm vào giấc ngủ.