“Sao mày biết.” Nhìn khuôn mặt đau khổ của nó mà tôi cũng thấy đau lòng. Nói gì thì nói, nó giống như chị gái của tôi vậy. Chị mình buồn thì mình làm sao vui.
“Mày đừng suy nghĩ lung tung. Dù sao thì nguyên liệu của tụi mình cũng sắp hết rồi. Kiểu gì mà chẳng phải đóng cửa sớm.”
Hai tay nó đặt trên đùi siết chặt “Nếu mày mà là tao, thì mày có thể nghĩ như vậy được hay không...”
“Thì... ổng là ổng, mày là mày,tại sao mày phải vì lỗi của ổng mà cảm thấy như vậy chứ. Trong khi...”
'Teng teng...'
“...”
Tiếng điện thoại ôn thần cắt ngang mạch diễn deep của tôi.
Trong một phút giây nào đó, tôi đã nguyền rủa chủ nhân cái điện thoại, sau đó mới phát hiện ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình.
Tôi cộc cằn bắt máy: “A lô.”
“Ê cái con kia, bây giờ mày đang ở đâu hả? Còn không biết vác xác đến đây ngay cho bà.” Giọng con Jen bên kia khiến tôi muốn thủng cả màn nhĩ.
“Mày nói gì vậy? Mày đang ở đâu?”
“Tao đang ở dưới sân, tất cả những thí sinh dự thi tối nay đều đang có mặt ở đây hết rồi, mày còn làm cái quái gì ở đâu vậy?”
Tôi đứng bật dậy... thôi chết.
Tôi quay sang nói với con Trang: “Tao xuống dưới điểm danh. Mày kiếm con Uyên đi để nó an ủi mày.”
Nói rồi tôi phóng đi, vừa chạy vừa hỏi con Jen: “Khải có đó không mày?”
“Ơ cái con nhỏ... mày muốn nghe chửi lắm hả!!!!”
Thấy nó nổi điên trong điện thoại, tôi cười khoái chí rồi chạy nhanh xuống nơi tập trung.
Vừa thấy tôi, nó hiện hình thành gao trắng, sấn tới đá tôi bay xa m.
Tôi đau lòng ôm đầu, dù gì thì nó cũng là con gái, sao lại bạo lực như con trai thế nhỉ??
Đợi tôi đứng dậy, nó kéo tôi chui vào một góc khuất, thì thầm: “Mày với ổng định diễn trò gì vậy? Hồi nãy tao đi tia mấy lớp khác, tụi nó công phu lắm, nào là diễn hài rồi còn ảo thuật đu dây nữa.”
“...” một thứ gì đó vừa đè nghẹn trái tim tôi “Bây giờ thì mày đang tạo áp lực cho tao đó hả?”
“...” nó nuốt nước bọt “Đâu có.”
“Tao với Khải hả... ùm... tiết mục xuề xòa lắm. Mày thật sự muốn biết?”
“...”
“Nên tốt nhất là mày cứ cầu nguyện cho lớp chúng ta không đứng bét.” Tôi cười tươi rói với nó rồi xoay người bước đi tìm Khải.
Vừa thấy bóng dáng của hắn từ xa, tôi điên tiết, vội vội vàng vàng chạy đến đó... bởi vì hắn đang nói chuyện với Phương... là bạn Phương đẹp ơi là đẹp ấy!!!
Không được nha!! Tuyệt đối không được!!
Lúc đó, đôi mắt tôi chỉ bận chú tâm đến Khải, trên đường đi đến đó va vào bao nhiêu là người.
Bạn cũng sẽ thích
Tớ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên bởi imhanhtrang
Tớ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên
Bởi imhanhtrang
.K .K
Bộ Tứ Siêu Quậy bởi Venus_Tears
Bộ Tứ Siêu Quậy
Bởi Venus_Tears
.K .K
Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố (full) bởi baohan
Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăn...
Bởi baohan
K .K
Tình yêu của ác quỷ máu lạnh bởi hime_akai
Tình yêu của ác quỷ máu lạnh
Bởi hime_akai
.K .K
Ê, nhóc! Em thích anh! bởi moon_ndht
Ê, nhóc! Em thích anh!
Bởi moon_ndht
.K .K
CON NHÓC LƯU MANH bởi Du_Coin
CON NHÓC LƯU MANH
Bởi Du_Coin
.K .K
Yêu cậu học sinh cá biệt bởi ThiCoi
Yêu cậu học sinh cá biệt
Bởi ThiCoi
.K .K
Tôi thì luôn miệng xin lỗi, chứ chả biết mình đang xin lỗi ai.
Đến khi gần đến chỗ Khải thì đột nhiên tay tôi bị túm chặt, một bóng đen sượt qua trước mặt tôi ở phạm vi gần sát. Tôi hét lên theo phản xạ, nhưng người đó quá khỏe, nhanh chóng kéo tôi vào góc, bịt chặt miệng tôi.
Vì thân hình của hắn ta quá to lớn, cho nên xung quanh chẳng ai để ý đến tôi.
Tôi hung hăng cắn vào bàn tay kia.
Hắn điên tiết gào lên, rồi xung quanh nhảy ra ba bốn tên, cùng nhau giữ chặt tay chân tôi, một tên khác cho tôi một cú vào ót.
Trời đất đảo lộn, chân tay tôi không còn sức lực... tôi rơi vào hôn mê...
...
Jen tức tốc đi đến chỗ Khải đang đứng cạnh Phương. Hắn từ nãy đến giờ sắp phát điên rồi... cô nàng này là ai từ đâu chạy đến như quen biết hắn vậy, cứ lải nhải làm hắn nhức cả đầu.
(thật ra hai người có quen biết nhau mà anh không nhớ thôi anh ạ...)
Jen đến như vị cứu tinh của đời hắn. Khải liền bơ Phương quay sang đáp lời Jen.
Nó um sùm hết cả lên: “Ủa, con Hạ đâu rồi? Không ở cùng với ông hả? Ông có biết nó đi đâu không? Gần tới giờ diễn rồi mà nó chạy đi đâu không biết?”
“Không, không phải Hạ xuống đây cùng với bà hả?”
“Ơ... nó đi tìm ông từ nãy đến giờ mà?”
Hàng chân mày của hắn nhíu chặt, trong phút chốc đó, trái tim hắn như thít lại, có chuyện gì đó không ổn rồi.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Hạ, nhưng kéo dài cũng chỉ có mấy tiếng reng dài quen thuộc.
Mồ hôi chạy dọc thái dương, Khải quay sang Jen: “Bà nói Hạ đi tìm tui khi nào?”
“Khoảng mười lăm phút rồi.”
“Cái gì?” hắn nhíu mày thật chặt. Phương bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện của hai người họ, mặt cũng tái đi.
“Ban nãy tui thấy Hạ tiến về phía này, nhưng đột nhiên lại không thấy đâu nữa.”
Không chờ Phương nói hết câu, Khải đã vụt chạy, mắt dáo dác đi tìm hình bóng của Hạ.
Trong lòng hắn lúc này là một mớ hỗn độn... hắn thật sự không còn tỉnh táo nữa. Lấy điện thoại ra gọi cho Kha... mà hắn nhấn nhầm đến mấy lần.
Giọng của Kha bên kia vô cùng vui vẻ: “Gọi tao có chuyện chi?”
“Hạ biến mất rồi, tao có linh cảm chẳng lành, báo giúp tao bên A xem có ai biết cô ấy ở đâu không.”
“Biến mất cái gì? Sao lại biến mất?”
“Mày cứ việc biết là biến mất đi, gọi không được, tìm không thấy chẳng phải là biến mất sao?”
“Được rồi, để tụi tao chia nhau ra tìm.”
“Ừ. Tao chạy vòng quanh khu tây, mày với tụi nó tìm bên khu đông đi.”
“Ok.”
Nghe tin Hạ biến mất, cái nĩa đang ghim lê trên tay Kha rơi xuống đất, cậu sốt ruột còn hơn cả ngồi trên lửa.
Kha quay sang nói với cả đám lớp mình đang ngồi ở đó: “Nguyệt Hạ mất tích rồi.”
Cả bọn cùng đồng thanh: “Cái gì?”
Kha cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, cậu ta vừa bấm gọi cho Hạ vừa giải thích “Khải nói là không thấy Hạ đâu nữa.”
Cả bọn thế là lại nhao nhao lên “Không thấy đâu nữa là thế nào được!!”
Sau khi chờ đợi đầu dây bên kia tới mất hết kiên nhẫn, bàn tay cậu siết chặt cái điện thoại.
“Đúng thật là không bắt máy.”
“Có khi nào là đang đi vệ sinh hay đánh rơi điện thoại gì đó không?”
“Chắc là không đâu, Khải sẽ không vì mấy chuyện như vậy mà lo lắng... trong điện thoại, dường như rất gấp rút. Nó nói tụi mình chia nhau tìm bên khu đông, để nó tìm bên khu tây.” Hàng chân mày Kha dính chặt lại với nhau, khuôn mặt hắn vài phần vội vã, lúc này, cậu chỉ muốn nhanh chóng lao ra khỏi căn phòng này để đi tìm Hạ.
Tuấn lại lần nữa là người bình tĩnh nhất bọn, cậu ta hơi nhíu mày, nghiêm túc phân chia: “Bây giờ thằng Dũng đảm nhận việc đi báo với bên A, còn Hảo thì ở lại lớp gọi cho Hạ liên tục cho tui, tới khi nào cô ấy bắt máy thì báo cho tụi này một tiếng... ừm... Dũng, mày qua báo bên A, cũng bảo bên đó đừng có gọi cho Hạ, kẻo lại kẹt máy.” Tuấn phân xong đảo mắt một vòng rồi nói tiếp: “Những người còn lại chia nhóm theo tổ trong lớp, đi khắp các phòng học bên dãy phía đông. Tổ với thì đi tìm dưới sân. Tổ với thì đi tìm tầng , tầng . Bên A cũng cần phải chia làm nhóm, nhóm bên dãy bắc, nhóm bên dãy nam.”
“Được.” Trong s, tất cả đều đã tản ra hết, mỗi người đều chạy đi làm công việc của mình.
Cả lớp A bây giờ đều đang ở trong khu vực lớp học, nên khá là đơn giản cho Dũng khi thông báo cho mọi người.
Sau khi Dũng báo là Hạ đã biến mất, ai cũng phì cười: “Lớn tồng ngồng như vậy rồi, ai đời lại mất tích được.”
“Khải không phải là kiểu người sẽ lo lắng vì những chuyện nó chưa chắc chắn.” Dũng nghiêm túc lặp lại câu nói của Kha.
Nghe xong câu này, dường như tất cả mọi người đều trầm xuống trong chốc lát. Phần lớn tụi nó đều hiểu quá rõ tính cách của Khải. Quả thật hắn là người không bao giờ khiến cho người khác lo lắng vì những chuyện không đâu... hơn nữa, bản thân hắn cũng vô cùng bình tĩnh... gấp đến mức phải nhờ đến sự trợ giúp thế này thì rõ ràng là có vấn đề thật.
Lâm lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hạ, còn vừa bấm vừa lầm bầm: “Mày mà để quên điện thoại ở đâu thì tao liền cho mày ra đường ngủ.”
Dũng ngay lập tức lắc tay nói: “Cái đó... Hảo bên lớp tui gọi từ nãy đến giờ mà không ai bắt máy hết. Bây giờ bà có gọi cũng bị kẹt máy thôi.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
Dũng nhớ lại sự phân bố nhân lực ban nãy Tuấn vừa nói, nhanh nhẹn phân nhóm rồi cả bọn cùng đi tìm kiếm cô nàng tên Đinh Nguyệt Hạ.
Trong khi nó thì đang...
...
Tôi bị giật mình thức giấc vì cái chất giọng ngang phè phè đáng sợ của ai đó khi tên đó nhắc tới tên của tôi.
Vừa mở mắt, ánh ráng chiều làm tôi khẽ nheo mày vì chưa kịp thích nghi.
Hình như tôi đang nằm dài trên sàn.
Tay chân tôi bị trói chặt, nhúc nhích cục cựa đến một mm cũng không được.
Tôi bắt đầu hoang mang vì không ngồi dậy được... nói trắng ra là không nhìn được xung quanh có gì.
Nghĩ là làm, tôi ngóc đầu dậy nhìn xung quanh, cái bản mặt đáng ghét của ông Trung dội thẳng vào mắt tôi.
Tôi hầm hầm nhìn ổng, hét lớn: “Anh đang làm cái trò gì vậy?”
Trung đang cùng với đám bạn đứng thành một hình tròn cười đùa vô cùng vui vẻ.
Nghe thấy giọng nói của tôi, cả bọn đồng loạt quay lại, đưa ánh mắt hung dữ nhìn tôi.
Tôi thừa nhận lúc này tôi có hơi hoảng sợ, liền cố gắng ngồi dậy.
Anh Trung thấy tôi vất vả lăn qua lăn lại thì phì cười, tiến tới bế bổng tôi lên.
Cái cảm giác lạ lẫm này là lần đầu tiên tôi cảm nhận được... giống như tự nhiên mình bay lên vậy.
Đột ngột chênh lệch độ cao khiến tôi thấy hơi choáng, hơn nữa tay chân đều bị trói, có rơi xuống cũng không biết chống đỡ như thế nào, nên cả người tôi co lại, cố nép vào lồng ngực của ai kia.
Anh Trung nhếch môi cười khẩy, đem tôi đặt xuống góc tường, mà bất ngờ hơn là anh ta để tôi ngồi, cho tôi tựa lưng vào bức tường đó... giống như sợ rằng khi bị trói hết tay chân, tôi ngồi bình thường sẽ cảm thấy rất mỏi.
Rốt cuộc thì tên này là người tốt hay người xấu đây?? Có cái thể loại thái độ nữa này nửa kia như thế... thì tôi biết phải đánh giá anh ta như thế nào.
Tôi nghiêng người nhìn mấy người còn lại, đồng thời quan sát một lượt xung quanh. Hình như tôi đang trên sân thượng khu tây của trường tôi.
Tôi làm một vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh lại đang bày cái trò gì đây... trói tôi lại như thế này là sao?”
“Nói là trói thì nghe có vẻ... hơi bất lịch sự đối với một cô gái như em...”
“...”
Hắn lại cười.”
“Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì?”
“Ồ, anh chờ có mỗi câu này.”
Anh ta chỉ nói có vậy, rồi đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Tôi hơi rùng mình trước ánh mắt đó của anh ta.
Trung khe khẽ mở miệng, người hơi hướng về phía của tôi: “Ừ... điện thoại của em đâu rồi?”
Sau khi anh ta hỏi, tôi mới phát hiện cái điện thoại ban nãy tôi đang cầm trên tay đã không cánh mà bay.
“Mất rồi!!!”
Tôi gào lớn, làm cả bọn đang đứng bên kia còn phải giật mình.
Tôi theo phản xạ nhìn quanh quất tìm kiếm cái điện thoại cẩm hường của mình... dưới đất không có, trên người cũng không có. Vậy là rõ rồi... đã quăng mất ở đâu đó rồi...
Tôi hét ầm lên thể hiện sự tức giận, khi chính anh ta là người đã làm tôi quẳng mất cái điện thoại... còn không ngừng làm loạn, giãy nãy cả lên.
Cùng lúc này ở cách đó một tòa nhà, cô nàng Hảo bị gãy chân đã gọi đến mức cái điện thoại của cô nóng hừng hực lên. Cuối cùng bên kia cũng có tí phản hồi, một giọng nữ vang lên: “A lô?”
“A lô. Hạ hả? Mày đang ở đâu, có biết tụi tao...”
“Tui không phải Hạ.” Giọng nói đó lại chen ngang câu nói vội vã như đọc rap của Hảo.
“Vậy...”
“Bà là bạn của chủ chiếc điện thoại này phải không? Có thể đến đây lấy giúp tui không? Tui đang ở dưới sân, chuẩn bị lên diễn rồi, nên không đem trả được.”
“...” Hảo.
“A lô? Có được không? Nếu không được thì một lát nữa diễn xong tui đem đến cho bà. Bà ở đâu?”
Hảo cười khổ nói “À... thôi không cần đâu, tui sẽ đến lấy.”
“Ừ, vậy tui đợi bà dưới sân nhé.”
Vừa cúp máy, Hảo liền soạn một tin nhắn, gửi tới tất cả thành viên A và A: 'Điện thoại của Hạ bị rơi dưới sân, ai đang ở đó thì đi nhận giúp tui.'
Lại chuyển cảnh sang sân thượng của tòa nhà bên kia.
“Vậy em lấy điện thoại của mấy đứa này, nhắn cho con Trang, bảo nó đem tất cả số tiền mà hôm nay mấy đứa kiếm được, đến đây cho anh.”
“Anh thích thì tự đi mà nhắn.” Tôi bĩu môi khinh bỉ.
“Không được, nó biết rất rõ cách nhắn tin của anh, không lừa nó được... nên là mới phải nhờ tới em.”
Tôi cười nhạt: “Anh có biết hành động bây giờ của anh là phi pháp hay không?”
“Tất nhiên là biết, nhưng nó chẳng hù dọa gì được anh đâu cô bé.” Anh ta xoa đầu tôi... búng tay một cái, phía sau có một tên đem cái điện thoại đến đặt lên tay anh ta.
Anh Trung đưa nó ra trước mặt tôi: “Em sẽ nhắn chứ?”
“Anh tự đi mà nhắn.” Tôi đưa mắt ra chỗ khác, chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh ta nữa.
“Được, anh đã giữ phép lịch sự đến vậy rồi, em lại không chịu phối hợp, thì anh đành phải dùng đến biện pháp mạnh thôi.”
Nghe đến cụm từ biện pháp mạnh, tôi giật mình.
Được, tôi thừa nhận, tôi có thể bình tĩnh đến mức này là vì tôi cho rằng người bắt cóc tôi lúc này là anh trai của bạn tôi, anh ấy sẽ không dám làm gì tổn hại nhiều đến tôi.
Nhưng tôi quên mất... ngoài anh ta ra thì bên kia vẫn còn rất nhiều người.
Bọn họ sấn tới chỗ tôi.
Tôi lúc này hoảng hồn lắp ba lắp bắp: “Mấy người mau... mau tránh ra chỗ khác.”
Vì quá hoảng hốt mà tôi không để ý vừa rồi mình đã gián tiếp giúp cho hắn ta thành công kế hoạch.
Chẳng là lúc đó anh Trung gọi cho Trang: “Mày mau đem hết số tiền tụi mày kiếm được đến cho tao, nếu không đừng trách tao làm gì con bạn mày.”
Lúc đó, chất giọng oanh vàng của tôi vang lên, qua bên đầu dây bên kia, trở thành một lưỡi dao đâm thẳng vào Trang.
...
“Anh là đồ điên! Đồ mất hết nhân tính!” Trang đứng giữa sân trường hét lớn, nước mắt bắt đầu ứa ra chảy đầy trên gò má mủm mỉm. Nó làm cả trường lúc đó gần như đổ dồn hết ánh mắt vào nó.
Vậy mà anh ta vẫn còn dùng cái chất giọng cợt nhả để đáp lời nó “Suỵt... em gái thì không nên chửi mắng anh trai mình như vậy.”
“Anh trai?” nó cười nhạt “Anh còn là anh trai của tôi sao? Người anh lương thiện của tôi đã chết rồi.”
“Câm mồm. Mày nghĩ tao thành ra như thế này là vì tao muốn chắc. Bây giờ tao cũng chẳng cần làm anh trai mày nữa, chỉ cần mày đưa tiền cho tao.”
“Tôi không đưa. Đó là tiền của cả một tập thể làm ra, đâu phải của riêng mình tôi mà anh...”
“Được, nếu em không muốn cô bạn xinh xắn của em toàn vẹn trở về thì cứ vậy đi.”
Anh ta nói rồi cúp máy...
Nó ngã quỵ xuống giữa sân trường, khóc òa lên vì tức giận... vì lo lắng... vì đau khổ... người anh trai mà nó hằng ngưỡng mộ đang làm cái gì thế này.