Sau khi thấy tin nhắn của Trang, Khải gần như đập cái điện thoại vào tường sau cú đấm đầy uy lực.
Hắn lúc này không chỉ thấy lo lắng cho Hạ, mà còn cảm thấy tức giận thay cho Trang.
Nếu hắn có người anh như thế này... có lẽ sẽ vô cùng đau đầu.
Bà chị của hắn tuy có hơi... ấy ấy thật, nhưng dù gì đi nữa thì bản chất của chị ấy vẫn là một cô nàng lương thiện... chỉ mỗi vậy thôi cũng đã đủ khiến cho hắn phát điên. Nếu thật sự chị Như có tính cách tệ như anh Trung, thì hắn chắc sẽ vì chị ta mà hận thù cả thế giới... chắc chắn sẽ mất hết lòng tin vào con người.
Hắn vẫn không từ bỏ, tiếp tục chạy đi tìm Hạ... nếu bây giờ bảo hắn chuẩn bị tiền rồi ngồi chờ chỉ thị, chắc là hắn sẽ mất kiên nhẫn mà chết.
Điều an ủi duy nhất của Khải lúc này, là hắn vẫn còn sức lực để chạy đi tìm kiếm người con gái của hắn.
Cho đến khi, Khải chạy lên sân thượng của tòa nhà...
Ở sân thượng của tòa nhà bên cạnh, hình ảnh Hạ run rẩy ngồi giữa một đám con đực đầy lưu manh kia làm máu nóng trong người dường như dồn hết lên đầu hắn.
Khải nhìn thấy bên đó, tất nhiên bên đó cũng sẽ nhìn thấy Khải.
Trung đứng đó, cho hai tay vào túi quần, bình thản nhìn người con trai đứng ở bên đây đang bốc lửa hai tay siết chặt thành nắm đấm đe dọa mình.
Khải vội quay người chạy xuống tầng.
Đây lại là một thiết kế ngu xuẩn khác của ngôi trường này. Tầng thượng của các tòa nhà không thông với nhau, muốn từ tầng bên này sang tầng bên kia là cả một quãng đường.
Hắn chạy bán mạng vì sợ là nó sẽ bị đem đi chỗ khác... nhưng đến khi lên được đến tầng thượng bên này thì Hạ đã không còn ở đó nữa... nó cùng với đám người kia hoàn toàn tan biến không để lại dấu tích.
Hắn tức giận nghiến răng, đấm mạnh một cái vào tường khiến máu rỉ ra, để lại trên bức tường đó hai chấm đỏ nhỏ xíu.
Khải lại xoay người chạy xuống.
Hắn vẫn nuôi một hy vọng có thể tìm thấy nó. Tòa nhà này chỉ có một cầu thang, chính là cái cầu thang ban nãy hắn chạy lên. Trong suốt khoảng thời gian hắn lên tầng thì không thấy đám người đó đi xuống.
Cứ cho là hắn còn tốn thời gian để chạy xuống ở tòa nhà bên kia, thì nguyên một đám người đem theo một cô gái bị trói như vậy cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Khải tin là bọn họ chưa đi xa được, nếu may mắn, có thể tìm thấy Hạ, trước khi mọi thứ dần chuyển biến xấu đi.
Nhưng... sự thật luôn khiến người ta cảm thấy bất lực. Nó đã không còn ở đó nữa rồi.
Hạ lại một lần nữa bị đánh ngất đi, rồi bị đem đi đâu đó nó không biết, tới khi tỉnh lại thì bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào đêm tối.
Nó đang ở trong một căn phòng khách sạn, nó nghĩ vậy. Đối với cách bày trí của căn phòng mà nói thì, đây là khách sạn cao cấp... rõ ràng bọn người này là bắt cóc tống tiền, còn có thể để nó ở khách sạn cao cấp như thế này chứ... không lẽ... nó đã bị bán đi rồi không chừng.Nó hoảng hồn đứng dậy đi ra cửa thử tìm cách trốn. May mắn là tay chân nó không còn bị trói nữa. Bây giờ tay chân tự do rồi thì nó có thể làm mọi thứ nó muốn.
Hạ len lén nhìn xung quanh, rồi đi vào nhà vệ sinh, xác định không có ai ở đó rồi mới bình tĩnh tìm lối thoát.
Căn phòng nó ở lúc này khá là rộng, còn có ban công... nhưng cửa dẫn ra ban công đã bị khóa mất.
Bên ngoài, trời vẫn còn tối mịt... bên trong phòng lại không có đồng hồ, nó hoàn toàn không biết đã là mấy giờ.
Nó thử vặn tay nắm cửa, oa... oa...
Cửa khóa rồi!!
Nó thở dài đi thẳng vào trong, mắt tia thấy cái điện thoại để trong góc, nó mừng rỡ như mở cờ trong bụng, lập tức nhấc ống nghe lên bấm dãy số quen thuộc mà trước đó có rất nhiều đêm, nó bấm rồi không dám gọi vì sợ Khải đang ở cạnh Băng.
Gọi không được!!!
Nó bất chợt nhìn thấy sợi dây điện thoại đã bị rút ra... liền với tay định ghim vào thì có tiếng đút chìa khóa vào cửa.
Nó lập tức đập mạnh ống nghe xuống điện thoại rồi nhảy lên giường, vờ như đang ngủ.
Chất giọng quen thuộc của anh Trung vang lên, lớn dần rồi tiến gần nó: “Sao rồi?”
Có tiếng xì xầm phát ra, giống như là tiếng nói ở đầu dây bên kia của điện thoại.
Anh ta trả lời “Được.”
Tiếng đó lại vang lên.
Anh Trung tiếp tục nói: “Được, đưa cho nó địa chỉ đi.”
Nó nín thở chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Mép giường bên cạnh nó lún xuống.
Nó vờ lăn qua một bên để chắn người anh ta, còn cố tình vơ tay đập cái bốp vào đầu Trung.
Anh ta dường như đang nén giận, chậm rãi cầm tay nó đặt xuống giường một cách gọn gàng.
“Ừ. Vậy tao cúp máy đây... tao còn có chuyện cần phải xử lí.”
“...” nó.
Không phải là xử lí nó đó chứ... a... thật hối hận vì dám chọc giận anh ta.
Nó gồng người lên chịu đòn, nhưng thật không ngờ, anh ta đẩy người nó qua một bên, lấy cái chăn đang bị nó nằm đè lên ra, phủ lên người nó, kéo nó nằm lại cho ngay ngắn. Anh ta phì cười: “Con gái con đứa gì mà tướng nằm không giống ai. Đá văng cả chăn thế này.”
Sau đó, nó nghe tiếng chỉnh máy lạnh. Anh ta còn nói: “Lần này em chịu khổ rồi... cũng không phải tôi muốn để em sợ hãi thế này đâu. Một đêm ở New World... chắc là không thiệt thòi nhỉ.”
Cái gì New World cơ... nó đang ở New World á??
Choáng!!!
Nó bật dậy: “Anh bị điên sao? Sao lại đưa tôi vào New World!!!”
Anh ta ngồi trên giường, chống cằm nhìn nó chằm chằm, thấy nó phản ứng lại thì mỉm cười.
Thật ra từ lúc bước vào căn phòng này, Trung đã cảm thấy kì lạ rồi... biết rõ là nó đã tỉnh, nhưng lại vờ như đang ngủ thì cảm thấy rất buồn cười, vốn định ngồi xuống giường vừa nói điện thoại vừa chỉnh lại tư thế cho cô nàng thì cánh tay của nó lại đập thẳng vào mặt anh.Lúc đó, không phải là anh kìm nén tức giận, chính xác hơn là kiềm nén để không cười phá lên.
Cô bé này đúng là rất thú vị, đến khi bị anh trêu chọc lại thì hoảng hồn nằm chờ chết.
Bây giờ nghe anh nói thì lại xót tiền giúp anh.
Trung bật cười trước khuôn mặt ngu ngơ của nó, tay dúi đầu cho nó nằm xuống giường: “Giờ thì ngoan ngoãn nằm đây, chờ hoàng tử đến cứu đi.”
Nói rồi anh ta bước nhanh ngoài, vơ lấy cái áo khoác rồi đóng cửa.
Hạ chỉ biết ngồi trên giường nhìn về phía đó.
Vì quá buồn chán, nên nó đi qua nằm dài trên sô pha mở ti vi xem... đến tận bây giờ nó cũng không hiểu tại sao anh ta lại đưa nó đến đây.
Nó ngẩn ngơ nằm coi hết một tập Ngày xửa ngày xưa thì cánh cửa phòng bật mở. Khải từ bên ngoài xông vào, thấy nó nằm trên ghế, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một ngọn lửa.
Hắn tiến thẳng đến trước con mắt căng tròn vì ngạc nhiên của Hạ. Cuối cùng là hắn ôm lấy người ta vào lòng, siết chặt.
Nó la oai oái vì cảm thấy hơi đau.
Giọng hắn đầy vội vã “Bà không sao chứ? Tụi nó có làm gì bà không?”
“Không... người ta còn đối với tui rất tốt. Nên đừng trách anh ấy... anh Trung...”
Một đôi môi mềm mại nhưng mạnh mẽ nhanh chóng chặn ngang miệng nó. Nó nghe thấy có tiếng nghiến răng. Khải hôn sâu hơn, cuối cùng cắn nhẹ môi nó một cái kết thúc nụ hôn, mới hung hăng đẩy nó ra, hắn gằng giọng: “Bà còn đi bênh cho anh ta! Tui đi giết chết anh ta.”
Nói rồi hắn đứng dậy, định bỏ đi. Hạ giật mình nắm lấy cổ tay Khải, kéo hắn lại gần mình: “Khoan đã.”
Nó biết nó sai rồi, hắn lo lắng cho nó đến vậy, trong khi nó đi lo lắng cho người khác.
Nó cố kiếm lại sự tức giận của Khải lúc này “Bình tĩnh đi. Bên dưới có chuyện gì xảy ra?”
Khải thở dốc, liếc qua Hạ một cái rồi kéo nó đứng dậy: “Mau đi thôi. Không ở đây thêm một giây phút nào nữa.”
“A...”
Đột ngột bị kéo mạnh, nó ngã xuống khỏi ghế. Một bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng đỡ ngay eo nó.
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của nó, Khải thở dài: “Tui xin lỗi, là vì tui lo lắng cho bà quá...”
(Anh à, anh cứ nói trắng ra là ghen đi nha...)
Nó từ trước đến nay chưa từng thấy mặt mạnh mẽ này của Khải... dù cho bây giờ là hắn có đang siết tay nó đi chăng nữa... thì nó vẫn cảm thấy Khải của nó thật là ngầu. (Hai anh chị yêu đến mức lẩn thẩn rồi...)
“Đi thôi...” Khải nhẹ nhàng nói, kéo Hạ đứng sát vào người mình.
Hắn đưa nó đi thẳng xuống lầu mà không thèm nhìn trước ngó sau gì cả, chứng tỏ là hắn đang đưa nó đi một cách công khai. Điều này càng làm cho nó thấy tò mò: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”Khải nhìn qua Hạ, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt đen láy lấp lánh vẻ tò mò... hệt như đứa con nít.
Hắn bình tĩnh kể lại cho nó nghe...
“Ban nãy lúc Trung nhắn cho Trang địa điểm giao tiền, thì cả hai lớp A với A đều đến đó trước để phục kích sẵn, Trang cũng là người giao tiền.
Sau khi nghe được vị trí của bà, thì cả đám nhảy vào bắt hết cả bọn. Còn tui thì chạy lên đây đưa bà xuống.”
Hạ nuốt nước bọt, biết là nói ra câu này sẽ làm cho Khải cảm thấy tức giận, nhưng nó vẫn phải nói: “Ông... đừng có làm gì họ hết, có được không? Họ không phải người xấu đâu.”
Đang đi, Khải dừng lại, nhìn sang nó: “Bà... rốt cuộc là bị cái quái gì vậy? Là bắt cóc tống tiền thì dù trong hoàn cảnh nào đi nữa vẫn là phạm pháp đó!! Bà có biết tụi này lo cho bà đến thế nào không? Còn dám nói ra câu đó?”
Hắn dường như đang rất tức giận, cực kì tức giận. Nó biết điều đó, nhưng nó không biết làm sao để nói ra suy nghĩ của mình mà không làm hắn tức giận.
Đúng vậy, Khải đang cực kì, cực kì tức giận. Lo lắng cho nó cộng với tức giận tên chết tiệt kia dám đùa giỡn với hắn làm Khải cực kì nhạy cảm. Đã vậy, cái cô nàng hoàn toàn không hiểu chuyện kia lại chọc tức hắn. Không biết là vô ý hay cố tình, cứ bênh chằm chằm cho tên kia, đúng là chọc cho hắn tức chết được.
Nhìn cái thái độ bẽn lẽn của Hạ, rõ là nó biết hắn sẽ tức giận, vậy mà vẫn nói ra. Hắn thật,... không biết phải làm sao với cô nàng này.
Khải tức giận một bước đi thẳng xuống tầng, tức thì tức thế thôi, vẫn là nắm chặt tay Hạ không buông.
Thấy hai người kia đã bình an trở về, cả đám A và A như vỡ òa trong niềm vui, tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thì sao... sau đó tất nhiên không có sau đó.
Thay vì dành ra cả đêm để quẫy cùng với trường thì chúng ta sau cả ngày mệt mỏi đều lết về nhà ngủ.
Vụ anh Trung thì tụi nó cũng không truy cứu nữa. Trong khi Trang thì cứ dằn vặt mình cả tháng sau đó.
Nhiều khi thấy con Trang ngồi tiu ngỉu một mình, Hạ đến trêu con bạn: “Ê... mất sổ gạo hả mày?”
“Mày cũng biết đó... anh Trung ảnh... làm vậy với mày, tao không còn mặt mũi gì để nhìn tụi mày nữa.”
Nó biết ngay là Trang đang buồn chuyện anh Trung, liền cười phì, tỏ vẻ như ngày hôm đó đối với nó mà nói chỉ đơn giản giống như trải nghiệm một cái gì đó mới mẻ mà từ trước đến giờ nó chưa từng biết đến chứ không phải là bắt cóc gì đó làm nó sợ hãi này nọ “Anh mày cũng thật kì lạ. Rõ ràng là bắt cóc tống tiền, lại cho tao ở khách sạn cao cấp chứ.”
“Thật ra ổng bắt cóc mày không phải vì tiền. Bạn của ổng hợp tác với ổng mới là vì tiền.”
“Ý mày là sao?” Hạ chả hiểu cái mô tê gì.
Trang nói “Mày không biết à? Thật ra ba tao là tỉ phú.”
“...” Hạ.
“Ổng làm vậy chỉ vì muốn thể hiện trước mặt ba mẹ tao ổng là một tên xấu xa mà thôi.”
“Tại... tại sao lại phải thể hiện mặt xấu của mình như vậy?”
“Ổng không muốn kế thừa phần tài sản khổng lồ của ba mẹ tao.”
“...” biết là mình đang đi quá sâu vào chuyện nhà người ta, Hạ khẽ cười... tiếp tục an ủi Trang.
Còn... Khải thì hình như giận nó luôn rồi.
Cái hôm đó, sau khi đưa nó đến với thì hắn buông tay nó ra một cách lạnh lùng, quay người bước đi thẳng... chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó nữa. Điện thoại hắn cũng tắt, facebook cũng chẳng onl, Hạ đến nhà tìm cũng chẳng thấy... giờ chẳng lẽ nó lại mặt dầy đi hỏi Kha có biết Khải ở đâu không.
Nó thở dài chán ngán.
Cuộc thi ngày hôm đó, cặp đôi Khải và Hạ vì vắng mặt nên bị xét là thua... chuyện này cả thảy đều biết là không phải lỗi của ai hết. Nhưng Trang vẫn cho là lỗi của mình, thế là lại buồn hơn cả buồn.
Mà sau cuộc thi đầy hào hứng cùng với một đêm lễ hội thật náo nhiệt, toàn trường chậm rãi bước vào thời gian ôn thi học kì hai.
Stress vấn đề học hành, lại stress vì Khải không chịu nói chuyện với nó, Hạ như phát điên.
Nó bắt đầu khủng bố Khải vì cái tội dám trốn tránh nó.
Hạ bắt đầu kế hoạch của mình.
...
Sáng, tôi đứng trước cửa nhà Khải, chờ hắn ra. Tôi không tin là khi thấy tôi đứng trước nhà, hắn sẽ trốn luôn trong nhà, hoặc đi luôn một mạch.
Kết quả thì... nửa này nửa kia.
Khải kéo tôi lên xe, chở tôi đến trường, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào.
Kế hoạch A thất bại.
Tôi chuyển sang kế hoạch B. Lẻn vào lớp hắn, ngày nào cũng dán đầy dấy note đủ loại màu lên bàn học Khải, một nội dung duy nhất: 'tui xin lỗi...' bỏ kèm vào hộc bàn hắn một cây chocolate.
Một tuần sau đó, hắn vẫn không có tí hồi âm.
Kế hoạch B lại thất bại. Tôi chuyển sang kế hoạch C.
Kế hoạch C của tôi, mỗi ngày nhờ bạn hắn đưa cho hắn một hộp sữa vani, gắn trên đó tờ giấy ghi đầy lời xin lỗi.
Tôi kiên trì đưa sữa cho hắn ba ngày. Sau ba ngày thì cậu ta chẳng dám nhận sữa từ tôi đưa cho Khải nữa.
Thất bại cứ liên tục thất bại, đến mức con Lâm thở dài, tay chống cằm, than thở giùm tôi: “Mày đang đi cưa gái hả Hạ? Tao thấy cái kiểu mà mày dùng để năn nỉ cậu ta... giống giống với mấy cái trò mà tụi con trai hay dùng để cưa gái trong tiểu thuyết.”
“Dùng ngược lại... bộ không có tác dụng hả?”
“...”
Tôi nhìn một lượt mấy cái ghi chú của mình lấy ra từ trong ngôn tình: “Không phải tụi con gái đổ rầm rầm hay sao?? Tại sao Khải vẫn trơ ra như vậy.”
“Mày điên rồi!! Mày nghĩ cái quái gì mà so sánh Khải với mấy đứa con gái hả?”
“...” tôi là vốn định nói... không phải cả thảy đều là con người hết sao.
Tôi bặm môi.
Đập mạnh cuốn tiểu thuyết trên tay xuống bàn. Được thôi. Không áp dụng được mấy trò này thì tôi làm theo cách của tôi.
Đêm hôm đó, tôi đứng trước cổng nhà Khải, sắn tay áo, tập bài thể dục khởi động lần... rồi chuẩn bị leo rào.
(sắp có hài coi rồi nha =))))