Bối Phụ Dương Quang

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi sáng Thượng Hải bao giờ cũng tràn ngập sức sống, từ trên nhà cao tầng nhìn xuống phía dưới, một mảnh sương mù mỏng như lụa phiêu đãng, khiến cho đô thị sắt thép xi măng trở nên mông lung, phủ một tầng mộng ảo.

Dung Tịch nằm ở trên giường, ôm Giải Ý còn đang ngủ say, lẳng lặng mà nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Người trong lòng ngủ rất ngon, dung nhan nhu hòa như họa, động nhân. Mỗi lần thấy hắn, thậm chí không thấy được hắn, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn, Dung Tịch đều không thể ức chế triều dâng trong nội tâm. Mỗi một lần gặp nhau, y đều tận lực muốn khắc chế chính mình, thế nhưng mỗi một lần đều là cửu biệt gặp lại, dục hỏa trong lòng hầu như chỉ toàn dâng lên, làm một lần rồi lại hai lần hoàn toàn như muối bỏ biển, chẳng khắc chế được. Đến cuối cùng y tổng hội mất đi lý trí, cả đêm cuồng mãnh muốn hắn, đến tận khi hắn mệt mỏi rã rời tới vô pháp phối hợp, mới rốt cuộc triệt để thỏa mãn. Mà Giải Ý bao giờ cũng hiểu rõ ý người, chưa từng có nói qua hắn mệt, thủy chung ôn nhu tiếp thu triền miên của y, dung nạp kịch liệt trùng kích của y.

Dung Tịch càng ngày càng thích cái người thanh niên nhỏ hơn y rất nhiều này, yêu hắn tài hoa hơn người, yêu hắn săn sóc tỉ mỉ, yêu hắn rộng rãi khoan dung, yêu hắn tuấn lãng hoàn mỹ. Y thích nói với hắn, thích nhìn hắn mỉm cười, thích loại thần tình hưởng thụ của hắn khi ăn, thích dáng vẻ ưu nhã của hắn khi bưng ly cà phê, thích tha thiết ôm hắn trên giường, thích thân thể hắn mỗi phần mỗi tấc, thích biểu tình của hắn khi kích tình.

Tựa như hiện tại, hắn vẫn không nhúc nhích mà ngủ ở trong lòng mình, da thịt ôn nhuận trơn truột như tơ dán vào thân thể khô ráo của mình, chăn ấm áp phủ trên người cả hai, đầu của hắn gối lên hõm vai mình, có thể nghe được hơi thở của hắn khi dài khi ngắn, biết có người thủy chung làm bạn bên mình, loại cảm giác này khiến y vui mừng đến rơi lệ.

Nghĩ thế, cánh tay y không tự chủ được mà hơi hơi cố sức, ôm Giải Ý càng chặt, môi nhẹ nhàng chạn lên cái trán lành lạnh của hắn.

Giải Ý giật giật, buồn ngủ mông lung hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à? Mấy giờ rồi?”

Dung Tịch biết hắn cho rằng mình muốn ra ngoài công tác, liền khẽ cười nói: “Đừng lo thời gian. Hôm nay ta nghỉ ngơi một ngày đêm, không đi, ngươi ngủ đi.”

“Thật sự? Tốt a.” Giải Ý hơi nghiêng người, đưa tay khoát lên trên lưng y, tiếp tục ngủ say.

Dung Tịch thương tiếc nhìn tư thế ngủ như hài tử của hắn. Trong lòng lại hiện lên một màn mê người cùng Giải Ý đêm qua.

Y vui vẻ kéo rèm cửa, dưới ánh đèn hoa lệ như ngọc, hồi tưởng lại cuồng hoan trong cảnh đêm. Cao ốc này vị trí rất tốt, tầng y chọn là tầng cao nhất, chung quanh đều là nhà lầu thấp bé, không ai có thể thấy bọn họ, trừ phi từ xa xa dùng kính viễn vọng nhìn. Mà khi tu sửa y cũng đã có cân nhắc kỹ càng, chỗ đặt giường vô cùng chú ý, từ bên ngoài nhìn không thấy, đó cũng khiến y cảm thấy an toàn mà tự do phóng túng trong nhà. Đối với sở thích này của y, Giải Ý cũng rất thích, chung quy là một loại sung sướng kỳ dị không tầm thường.

Số lần Dung Tịch với Giải Ý gặp nhau rất ít, nhưng y học rất nhanh, đã hiểu được làm sao chiếu cố cảm thụ Giải Ý, để hai người đều đạt được khoái cảm đáng kể trên giường. Nhiều lần đến được đỉnh cao trào, y cho rằng đây mới là vui sướng cực điểm của đời người. So với đánh bại đối thủ Âu Mỹ Nhật tại thị trường quốc tế còn muốn làm y thỏa mãn hơn.

Nhìn một hồi, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong lòng vẫn miên man nghĩ, hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể Giải Ý như thuốc ngủ, khiến y lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.

———————-

Giấc ngủ này y ngủ rất say, đến khi y tỉnh lại đã là buổi trưa rồi. Giải Ý cũng mở mắt, thần tình trên mặt rất miễn cưỡng, nửa điểm cũng không muốn nhúc nhích. Hai người đều bụng đói kêu vang, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm nhau, chẳng thèm động.

An tĩnh một lát, Dung Tịch hôn hôn tóc hắn, ôn nhu hỏi: “Đói bụng chưa?”

“Ừ.” Giải Ý vẫn giữ vẻ lười biếng.

Dung Tịch nhịn không được cười khẽ, yêu thương hỏi: “Xem ra, ta làm ngươi mệt rồi.”

Giải Ý khóe miệng cong cong, hơi hơi gật đầu.

Dung Tịch rất khoái trá: “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi làm cơm. Chờ cơm nước xong ngươi ngủ tiếp, nghỉ ngơi dưỡng sức. Buổi tối hôm nay ta còn không đi, ngày mai mới đi công tác.” Y cố ý nói ra mấy lời ám muội không gì sánh được, trong thanh âm tràn đầy ý trêu đùa hàm xúc.

Giải Ý buồn cười, cúi đầu mà nói: “Ngươi thực sự là càng ngày càng lợi hại à, ta sắp đỡ không được nữa rồi.”

Dung Tịch ôm chặt lấy hắn, vui mừng cười nói: “Đó là bởi vì ngươi càng ngày càng khả ái. Uh, ta cũng muốn biết, tới trình độ nào ngươi mới có thể chịu không nổi đây. Nếu không, hôm nay chúng ta khiêu chiến một chút cực hạn đi?”

Giải Ý nghe xong, không khỏi bật cười: “Dạng chúng ta thế này, có tính là miệt mài quá độ không?”

“Không tính, cái này gọi là ăn uống quá độ.” Dung Tịch hài hước nói, cười không thể dừng.

Giải Ý càng nghe càng buồn cười, khóe miệng cong lên, cười nhẹ.

Dung Tịch hít một hơi thật sâu, thanh âm khàn khàn ghé vào tai hắn: “Dậy đi, nếu không ta thực sự nhịn không được nữa à. Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, ta cũng không khí lực làm cơm nữa rồi.”

Giải Ý hơi hơi gật đầu.

Dung Tịch ngồi dậy, nâng hắn dậy, ôn nhu cười nói: “Còn mệt lắm sao?”

Giải Ý miễn cưỡng “Uh” Một tiếng.

Dung Tịch sủng ái mà nói: “Xem ra thể lực của ngươi không được a, còn kém lão nhân ta đây. Lúc ta không ở cạnh, ngươi cần luyện tập, dưỡng thân thể tốt một chút mới được.”

Giải Ý cố ý xuyên tạc, hỏi y: “Tìm ai luyện a? Ngươi có muốn đề cử ai không?”

Dung Tịch ngẩn ra, lập tức cười ha ha, ôm lấy hắn, giả bộ xấu xa mà nói: “Không được, ta không cho phép.”

Giải Ý cũng hài lòng mà cười.

Hai người thống thống khoái khoái tắm rửa một cái, lúc này mới mặc vào hưu nhàn trang màu sậm phổ thông, tiêu sái ra khỏi cửa.

———————

Gần đó có một quán ăn bán món cay Tứ Xuyên kha khá, bọn họ thong dong đi qua, ngồi ở gần cửa sổ, Dung Tịch không mở miệng, do Giải Ý làm chủ gọi vài món. Chờ nhân viên phục vụ cầm thực đơn ly khai, hắn khoái trá nói: “Hôm nay chúng ta có một bữa cơm no đủ a.”

“Tốt a.” Dung Tịch cười gật đầu. “Ngươi ăn nhiều một chút, ta càng cao hứng.”

“Cũng không phải mình ta ăn, ngươi cũng ăn nhiều một chút a.” Giải Ý mỉm cười: “Hơn phân nữa món ta gọi cho ngươi đó.”

“Tốt, chúng ta cùng nhau ăn thả cửa.” Dung Tịch mặt mày rạng rỡ. Gương mặt biểu đạt vui sướng nội tâm, cùng với dáng cười không chê vào đâu được trước đại chúng cùng truyền thông tuyệt nhiên bất đồng.

Cả hai xác thực rất đói, chờ món ăn lên, bọn họ cũng không ưu nhã trước mặt người khác như xưa, ăn rất ngon miệng. Đợi đến khi bưng canh lên, hai người đều uống hai chén, lúc này mới hoãn khẩu khí, thong dong bắt đầu nói chuyện.

Giải Ý thuận miệng nói: “Lộ Phi sắp kết hôn rồi, ngươi biết chưa?”

“Ừ. Biết, ta cũng sẽ tham gia. Trên giang hồ đều rõ Lộ Phi là người của ta, ta nếu không ra mặt lúc đó, lập tức sẽ có lời đồn đãi, cho nên vô luận như thế nào cũng phải rút thời gian đi chúc.” Dung Tịch nhìn hắn, có chút áy náy. “Bất quá, ta với ngươi phân nhau ra đi. Chúng ta không thể lộ ra cả hai đã hòa thuận được, lúc đó người tới rất đông, ta sợ người khác đối với ngươi làm gì có hại.”

“À, không có gì, ta rõ mà.” Giải Ý cười cười với y. “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không mất hứng.”

Dung Tịch có chút vui sướng gật đầu, lập tức thở dài một tiếng: “Ta nghĩ là quá ủy khuất cho ngươi rồi, thực sự xin lỗi ngươi.”

“Đừng nói như vậy.” Giải Ý ôn hòa an ủi. “Chuyện của chúng ta không cần để cho người khác biết, lại càng không cần nói cho ai cả.”

“Nói là nói thế….” Dung Tịch suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cao hứng. “Bất quá, tham gia xong hôn lễ Lộ Phi, ngươi có thể theo ta đi Pakistan.”

Giải Ý bất ngờ: “Đi chỗ đó à?”

“Đúng vậy.” Dung Tịch hăng hái bừng bừng. “Tập đoàn chúng ta ở bên kia có xây trạm thuỷ điện lớn, đã hoàn thành công tác thiết kế thăm dò, cũng có được phê chuẩn xây dựng rồi, sau ba tháng chính thức khởi công. Ta muốn đi kiểm tra, để tránh khỏi sơ hở gì đó. Lần này đại khái muốn ở bên kia nửa tháng, ngươi có thể theo ta cùng đi. Ta bảo chính phủ đứng ra, chính thức mời ngươi, lấy danh nghĩa giao lưu văn hóa, ngươi xem được không?”

“Ta xuất cảnh du ngoạn cá nhân không được sao?” Giải Ý cười, nhẹ giọng. “Ta không thích làm lớn chuyện, tốt nhất là lén lút đi, không cần làm thế.”

Dung Tịch thoáng suy tư một chút, liền gật đầu cười: “Cũng tốt, đợi lát nữa ngươi đem hộ chiếu ngươi cho ta, ta tìm người xử lý thay ngươi.”

“Tốt.” Giải Ý nhìn một chút cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, nhất là dưới mái hiên quán ăn còn giăng một loạt đèn g đỏ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì. “Năm mới sắp tới rồi, ngươi có về nhà không?”

Dung Tịch nhìn hắn, một lát sau, cười nói: “Hiện tại ta đang ở nhà nha. Ngươi là nhà của ta.”

Giải Ý nhịn không được lấy tay sờ sờ mũi mình, khoái trá mà nói: “Ta không phải ý tứ này, ta muốn hỏi, ngươi có muốn về nhà thăm phụ mẫu gì gì đó không?”

Dung Tịch suy nghĩ một chút, đưa một quả bạch quả vào miệng, chậm rãi nhai.

Giải Ý có chút kinh ngạc: “Ta nói sai cái gì sao?”

“Không, không có.” Dung Tịch giương mắt, cười cười. “Ta còn chưa nói cho ngươi về gia đình của ta nhỉ?”

Giải Ý lắc đầu: “Ta không phải người hiếu kỳ gì đâu.”

“Không không không, ngươi đừng hiểu lầm, không có gì không thể cho ai biết, chỉ là ta cùng bọn họ tương đối bất hòa, hầu như không lui tới, cho nên không nói cho ngươi thôi.” Tâm tình Dung Tịch trở nên khoái trá rộng rãi hơn một chút. “Ta xuất thân từ gia đình công nhân phổ thông, sáu tuổi mẫu thân bệnh mất, chín tuổi phụ thân tái hôn. Không lâu sau, kế mẫu sinh hạ một gái một trai. Khi đó, kinh tế rất lạc hậu, cuộc sống rất gian nan, kế mẫu khó tránh khỏi nhìn ta có chút chướng mắt. Thế nên ta vẫn cố học, sau lại thi vào Thanh Hoa. Đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời ta. Tốt nghiệp xong, tiền lương ta cũng không nhiều, chỉ đủ trang trải cuộc sống của mình, cho nên rất ít về nhà, bởi vì kế mẫu không thích thấy ta, đệ đệ muội muội cũng không có tình cảm gì với ta, phụ thân dần dần cũng không nói gì, trở về cũng chỉ xấu hổ. Sau, ta đến tập đoàn Đại Năng công tác, dần dần đi tới vị trí hôm nay, phụ thân đã từng đi tìm ta một lần, bảo là đệ muội ta đều không có việc, trong nhà tương đối trắc trở, muốn ta an bài cho bọn họ một công tác. Lúc đi học cả hai học rất qua loa, không có văn hóa gì, ta thực sự không thể làm trái chế độ nhân sự công ty, càng không thể khiến bằng hữu công ty khó xử. Bởi vậy, ta nhẹ nhàng cự tuyệt phụ thân, chỉ đem tiền để dành đều cho ông, để ông mang về, đưa cho đệ đệ muội muội làm chút tiểu sinh ý, sau đó ta cũng tận lực đem tiền lương tiền thưởng cho bọn họ, cũng không giúp được gì thêm. Từ đó về sau, trong nhà đoạn tuyệt quan hệ với ta. Ta gửi tiền, bọn họ cũng nhận, bất quá chưa từng nói với ta lời nào. Ngày lễ ngày tết, ta gọi điện thoại tới, bọn họ đều không muốn nói chuyện với ta, phụ thân cũng không để ý tới ta. Cho nên, ta là không có nhà. Hiện tại, cùng một chỗ với ngươi, ta mới có cảm giác gia đình.” Hắn nói rất bình thản, một điểm cũng không có ý oán hận, trong mắt tràn đầy thâm tình nhìn Giải Ý. “Tiểu Ý, ta rất quý trọng loại cảm giác này.”

“Ta cũng thế.” Giải Ý ôn tồn mà nói. “Ở đây là nhà của chúng ta, ta cũng vô cùng quý trọng.”

Dung Tịch nhìn không chuyển mắt vào hắn, chậm rãi cười rộ lên. Y cúi đầu nhìn mấy món còn lại trên bàn, hỏi: “Ăn no chưa?”

Giải Ý gật đầu: “No rồi.”

Dung Tịch liền gọi nhân viên phục vụ đưa hóa đơn. Giải Ý không động, để y trả tiền.

Nhân viên phục vụ hỏi y: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có muốn lấy hóa đơn không?”

Dung Tịch lắc đầu.

Nhân viên phục vụ liền tới bàn thu ngân.

Chờ cô phục vụ thối tiền lẻ xong, Giải Ý đột nhiên hỏi: “Được rồi, ngươi là lão bản công ty nhà nước, hẳn là chỉ có tiền lương thôi nhỉ? Hàng năm thu nhập của ngươi là bao nhiêu?”

Dung Tịch đùa: “Thế nào? Kiểm tra tiền ta à? Không cho ta giữ tiền riêng sao?”

Giải Ý cũng cười, mang chút chút ý chọc ghẹo. “Sợ ngươi không đủ dùng.”

Dung Tịch cười, lão lão thật thật mà nói: “Lương lão tổng công ty nhà nước thì ngươi cũng biết đó, đặc biệt là xí nghiệp trung ương, quy định lương không thể hơn công nhân viên chức bình thường lần được. Mỗi tháng lương ta là một vạn hai, công ty đã tính thuế thu nhập luôn rồi, cuối năm nếu như hoàn thành chỉ tiêu công trạng, có thể lấy được ba mươi vạn tiền thưởng, nếu như không hoàn thành, tự nhiên là một phân tiền cũng không có, nếu như vượt mức chỉ tiêu công việc, sẽ có trích phần trăm. Chỉ có thế, không còn gì khác nữa.”

Giải Ý suy nghĩ một chút, nghiêm túc mà hỏi: “Mười hai vạn ngươi đưa ta lúc trước, là tiền để dành của ngươi phải không?”

“Phải.” Dung Tịch biết hắn rất thông minh, cũng lừa không được. “Dùng chuyên cơ công ty đưa ngươi đi, là ta tự mình nguyện ý làm. Nói thật, sau đó ta biết ngươi từ lâu đã trả tiền thuê, nhưng lại không nói cho ta biết, khiến ta rất kinh ngạc, cũng thực sự càng thêm yêu ngươi. Ngay cả ta cũng sơ sót bỏ qua chuyện này, ngươi lại vì ta cân nhắc, chủ động thay ta bù đắp, nếu như lúc đó ngươi không có làm như vậy, chuyện này sẽ thành yếu điểm cho người khác công kích ta, rất có khả năng khiến ta thua trận. Ngươi có thể làm như vậy, bản thân cũng đã giúp ta đại ân rồi, ta rất cảm kích ngươi, về phần tiền kia, đương nhiên là do ta trả rồi.”

Giải Ý rất rõ ràng tính cách y, cười gật đầu: “Được rồi, ta không tranh với ngươi cái này. Bất quá, sau này đừng giúp ta thế nữa, nói thẳng hay hơn, ta cũng không phải tiểu hài tử, làm sao phân không rõ tốt xấu?”

Dung Tịch khoái trá cười nói: “Tốt, sau này nhất định cái gì cũng không giấu ngươi.”

Lúc này, nhân viên phục vụ bước nhanh lại, đem tiền lẻ thối cho y.

Y tiện tay bỏ vào túi, nói với Giải Ý: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Ừ.” Giải Ý thoải mái đáp. “Chúng ta về nhà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio