Những ngày kế tiếp là một loạt ngày lễ, noel, tết dương lịch, tết âm lịch, người người đều bận rộn, Giải Ý rất nhẹ nhàng, trái với mọi người vẫn ngồi nhà.
Ngoại trừ thỉnh thoảng về nhà ăn bữa cơm với phụ mẫu, hắn đều tại nhà vẽ bờ sông Phố, xem đĩa, hay trải qua cuộc sống thong dong tự tại.
Hơn một tháng nay, Dung Tịch bay đi khắp nơi, liên tiếp xuất hiện tại tin tức TV cùng các loại chuyên đề. Y tham gia diễn đàn kinh tế Á Châu, xuất hiện tại buổi lễ trao giải nhân vật kinh tế quan trọng, còn lên bản tin “Thăm hỏi”
Giải Ý thì hăng hái bừng bừng mà xem những tiết mục này, nghe y chậm rãi nói trên màn ảnh, lòng đầy nhiệt huyết mà nói về kinh tế trong nước.
Có đôi khi, hắn xem tiết mục phát sóng trực tiếp xong sẽ gửi cho Dung Tịch một tin nhắn, thí dụ như: “Hôm nay, cravat ngươi rất đẹp, rất xứng với ngươi.”
Dung Tịch nhất định gửi lại cho hắn một tin: “Ngươi không nên xem, bằng không ta sẽ căng thẳng đó.” Giải Ý thường thường sẽ cười to lên.
Có đôi khi, Dung Tịch sẽ gửi cho hắn một tin nhắn, thường thường thì là bốn chữ rất ủy khuất: “Ta muốn về nhà.”
Giải Ý sẽ an ủi y: “Dù sao thì nhà cũng ở chỗ này chờ ngươi, bất quá ngươi phải làm xong việc đã.”
Dung Tịch càng thêm ủy khuất: “Ta đã hơn hai mươi ngày không thấy được ngươi rồi, rất nhớ ngươi.”
Giải Ý trả lời rất hài hước: “Ta cũng rất nhớ ngươi, bất quá ngươi nỗ lực mà kiếm tiền nghỉ hưu đã, nếu không tương lai chúng ta ăn không khí sống mất thôi.”
Dung Tịch vô cùng hài lòng gửi lại: “Dạ, lĩnh chỉ.” Sau đó lại khẩn trương đầu nhập công tác.
So với hai năm trước bọn họ ở chung, lúc này Dung Tịch càng hiểu thêm được thế nào là yêu, hơn nữa ngày càng nới lỏng hơn khe hỡ giữa hiện thực nghiêm khắc và ái tình cấm kỵ, điều đó làm Giải Ý cảm thêm mừng rỡ, cũng rất thích thú.
——————————
Ngay tại lúc tình cảm bọn họ càng lúc càng say đắm, giới giải trí lại bùng lên một tin trọng đại.
Có người nói bạn trai trước của Kim xuất hiện, đau đớn cầu Kim nối lại tình xưa. Kim đối gã bạn trai dây dưa rất phiền chán, thái độ lạnh lùng, hoàn toàn bỏ mặc. Không lâu sau, trên mạng truyền ra một phong thơ, có người nói Kim tại hơn một năm trước viết cho gã bạn trai một lá thư tuyệt giao, dùng từ vô cùng quyết tuyệt. Sau đó, rất nhanh có tin nói Mã Khả cùng Kim kịch liệt khắc khẩu, Mã Khả thậm chí đuổi Kim ra khỏi khu nhà ở Bắc Kinh. Sau nữa, lại có tin nói bọn họ cùng nhau dạo bờ sông, vô cùng thân thiết.
Một thời ba đào cuộn trào mãnh liệt, phong ba càng nháo càng lớn. Cái gã bạn trai được truyền thông dùng một cái tên giả Tiểu Cổ muốn mời họp báo chiêu đãi ký giả, viết một quyển sách về việc Mã Khả hoành đao đoạt ái. Nhất thời, truyền thông cùng mạng phô thiên cái địa ào ào lan truyền thông tin này, tin rất náo nhiệt, việc này càng thêm khó bề phân biệt.
Dần dần, lại có phóng viên đào lại chuyện Giải Ý và Mã Khả trước đây, bắt đầu xuất hiện người bộ dạng khả nghi thường tới quán bar Ly Đình, hay chờ ở nhà phụ mẫu Giải Ý cùng Giải Tư, dưới lầu luật sư của Giải Tư cũng có người đứng canh.
Giải Diễn cùng Lô Vân có chút may mắn là Giải Ý đã dọn ra ngoài, nếu không sự việc càng thêm phiền. Đối với nam hài tử Mã Khả lớn lên thập phần phiêu lượng, xử lý sự tình lại không thành thục, hơn nữa đối việc tình cảm không quá trách nhiệm thì bọn họ cũng chỉ khẽ khẽ thở dài, cũng không trách cứ.
Giải Ý hoàn toàn không biết chuyện này, vẫn qua cuộc sống thong dong trước sau như một.
Một đêm nọ, hắn hoàn thành xong một bức tranh, cảm thấy vô cùng thoả mãn, liền quyết định đi ra ngoài giải sầu, thả lỏng một chút. Trước đó không gọi điện trước hắn đã tới quán bar Ly Đình.
———————–
Mới vừa vào cửa, hắn liền bị rất nhiều phóng viên vây quanh. Những người đó cầm máy ảnh chụp lấy chụp để, thất chủy bát thiệt đặt câu hỏi. Vẻ mặt Giải Ý mờ mịt, hơn nửa ngày cũng chẳng rõ chân tướng sự tình.
Mấy phóng viên ấy lại cho rằng hắn đang giả vờ, vẫn bất khuất mà chen lại bên hắn, cố gắng moi tin.
Giải Ý rất kiên trì mà nghe mới biết được một ít chuyện, bỗng nhiên nhớ tới nam tử tuổi trẻ hành tung quỷ dị hôm hắn cùng Lâm Tư Đông, Giải Tư ăn lẩu tại Bắc Kinh, phỏng chừng người đó là cái gì Tiểu Cổ ấy chăng? Người nọ lớn lên kỳ thực không xấu, chỉ là nhãn thần không đúng, biểu tình rất quái lạ, dường như rất cực đoan. Hắn nghĩ nhưng cái gì cũng chưa nói, liền muốn rời khỏi nơi đây.
Những người đó không chịu tránh đường, trái lại động thủ lôi kéo hắn, không cho hắn đi. Giải Ý vẫn không thể thích ứng tác phong loại phóng viên ngành giải trí dũng cảm tiến tới tử triền lạn đả được. Nếu so với loại phóng viên này, phóng viên tài chính và kinh tế thực sự nhã nhặn, lễ phép hơn nhiều, mà phóng viên văn hóa hoạt bát hơn một ít nhưng rất lễ phép. Thật không biết vì sao phong cách ngành giải trí lại thành như vậy nữa.
Những người đó nếu như chỉ dùng miệng lưỡi ăn nói, hắn còn khách khí một điểm, hiện tại thế mà còn được một tấc lại muốn tiến một thước, động tay động chăn, hắn nhất thời khó có thể nhẫn nại hơn nữa, mặt trầm xuống, quát: “Buông ra.” Khi xưa hắn cũng từng là nhân vật truyền kỳ oai phong một cõi tại thương trường, so với mấy người ngôi sao khí thế hơn nhiều, lúc này dáng cười ôn hòa thu liễm, ánh mắt bén nhọn băng lãnh, nhất thời tạo thành sự uy nghiêm khiếp người, khiến người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy phóng viên này luôn được các công ty giải trí cùng các nghệ nhân làm hư rồi, chỉ quen nghe lời ngon tiếng ngọt, nay thấy hắn tức giận thế, đều không khỏi ngẩn ra, ngượng ngùng buông vạt áo hắn, nhưng vẫn vây bám, không chịu để hắn đi.
Có người cao giọng hỏi: “Giải tiên sinh, chúng ta chỉ muốn tìm chút tin, ngươi với Mã Khả có định hợp lại hay không?”
Có người mở miệng, phóng viên khác liền lập tức thêm vào.
“Đúng vậy, Giải tiên sinh, Mã Khả đã từng ra trước mặt truyền thông công khai chuyện này, mà ngươi cũng không có phủ nhận. Sau, các ngươi vì sao chia tay? Là do Kim sao?”
“Hiện tại Mã Khả với Kim chia tay, ngươi có định cùng Mã Khả tái hợp?”
“Giải tiên sinh, Mã Khả có liên hệ cùng ngươi hay không? Ngươi biết chân tướng việc này chứ?”
“Giải tiên sinh, lúc trước có phải vì Kim nhảy vào giữa Mã Khả với ngươi nên các ngươi mới chia tay hay không?”
Lúc này mới buổi chiều, quán bar sinh ý bình thường, Ly Đình cùng Trương Duy Cần không có mặt. Quản đốc thấy trận thế như vậy, căn bản không dám tiến lên giải vây, mà muốn cũng không có năng lực.
Giải Ý bị vây quá chặt, đơn giản chẳng thèm đi nữa, tìm một vị trí ngồi xuống, lấy ly cà phê, mắt lạnh nhìn những người đó.
Những phóng viên này đều thủ tại ngoài cửa “Chí tuyến Bắc” lâu rồi, giờ ùn ùn vào. Chiếu quy củ, dù sao cũng phải tiêu tiền, liền có nhân viên phục vụ tới mời họ ngồi, hỏi bọn họ uống gì. Bọn họ cũng biết nếu như không tiêu tiền, nhân viên nhất định mời họ ra ngoài, thế nên gọi trà hoặc cà phê, dự định cùng Giải Ý nói chuyện.
Giải Ý chỉ cười nhạt, hạ quyết tâm không nói một lời, cũng coi như giúp Ly Đình làm chút tiểu sinh ý.
Ở đây, Ly Đình cung cấp không ít tạp chí tinh mỹ cho khách nhân xem, Giải Ý liền bảo nhân viên phục vụ lấy hai cuốn “Địa lý Trung Quốc” cùng “Địa lý nhân văn Tây Tạng”, tự mình xem. Đám phóng viên kiên nhẫn ghé vào tai hắn ong ong ong, hắn cũng chỉ cho là một đám côn trùng không biết tên ở bên cạnh bay bay, căn bản mắt điếc tai ngơ.
Không lâu sau, lại có một đạo ánh đèn loang loáng chớp lóe, Giải Ý ngẩng đầu lên, lạnh lùng thốt: “Ảnh các ngươi chụp hôm nay tốt nhất bỏ hết cho ta, nếu như có ai không qua sự đồng ý của ta mà đăng hình. Ta nhất định không để hắn sống yên ổn.”
Nếu hắn đã mở miệng, liền có phóng viên khiêu khích: “Giải tiên sinh, hoan nghênh ngươi theo toà soạn chúng ta đi lên tòa. Bất quá, phỏng vấn đương sự là quyền của chúng ta.”
Giải Ý quay đầu nhìn về phía gã phóng viên. Ánh mắt lãnh liệt khiến gã phóng viên tuổi trẻ rùng mình. Âm thanh hắn như đông lạnh: “Xin hỏi, trong chuyện này của Mã Khả, ta có vai trò gì?”
Phóng viên kia bị khí thế hắn áp đảo, chột dạ nhưng cố trấn định: “Là đương sự tiềm tàng.”
Có người đệm vào: “Đúng vậy, đương sự trong sự việc.”
Giải Ý lạnh lùng cười: “Già mồm át lẽ phải, nói bậy nói bạ.”
Những người đó lập tức tiến sát tới, lại bắt đầu ầm ĩ. Giải Ý liền cúi đầu xem tạp chí, căn bản không để ý tới bọn họ.
Song phương đang giằng co, đột nhiên có một đám người vạm vỡ từ ngoài cửa quán bar vọt đến. Cả đám đều mặc áo ba-đơ-xuy đen, mang kính râm, hành động đều nhịp, tựa như cố ý viết lên người ba chữ “Xã hội đen”, khiến người người giật mình.
Phóng viên dùng miệng thì được dùng tay thì làm sao có gan, nhất là đối mặt với một đám dữ dằn như thế, một đám người hầu như tùy thời đều có thể rút ra dao, rút kiếm chém người như thế.
Những hung thần ác sát này có mục tiêu rất minh xác, vừa tiến đến là tới gần mấy phóng viên, đoạt máy ảnh, đem ảnh toàn bộ phá đi, rồi mới ném trả lại. Bọn họ tìm tòi thập phần tỉ mỉ, ngay cả điện thoại di động mấy phóng viên cũng tỉ mỉ kiểm tra, phàm là ảnh chụp Giải Ý tất cả đều xóa hết.
Những người này nhất cử nhất động đều cố ý lộ vẻ thô lỗ, tư thế như bọn cướp. Các phóng viên mỗi người câm như hến, căn bản không dám kháng nghị.
Giải Ý nhìn động tác bọn họ, trong lòng biết rõ là có người rút dao tương trợ, một thời nghĩ không ra là ai làm. Trong trí nhớ hắn, chỉ có Lâm Tư Đông mạnh mẽ bá đạo như thế, nhưng y hiện tại đang ở Bắc Kinh bận tối mày tối mặt, không có khả năng xuất hiện đúng lúc như vậy. Hắn trăm sự không thể lý giải, nhưng trên mặt trấn định như hằng, nhìn không ra bất luận cái gì. Bọn họ ở đó làm việc, điện thoại di động Giải Ý vang lên. Hắn nhìn nhìn dãy số, thấy đó là điện thoại di động Thượng Hải nhưng thập phần xa lạ, cũng lãnh tĩnh tiếp chuyện: “A lô?”
Bên trong vang lên thanh âm Đái Hi: “Dennis, là ta. Ngươi mau nhanh chân thừa dịp này đi. Ra cửa quẹo phải hai mươi mét, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Giải Ý nở nụ cười: “Tốt, ta tới ngay.”
Buông điện thoại, hắn gọi nhân viên phục vụ, ôn hòa mà nói: “Tính hóa đơn thôi. Mấy tiêu phí bằng hữu phóng viên này để ta tính, hôm nay ta mời khách.”
Tiêu phí ở đây không thấp, một ly trà đã hơn đồng, phóng viên thu nhập cũng không cao, đối với bọn họ mà nói, đây không phải là món chi tiêu nho nhỏ, nhất là lại không lượm được thông tin gì, lúc này nghe hắn muốn trả giúp hóa đơn, trong lòng có một tia cảm kích mơ hồ.
Giải Ý tiêu sái trả hóa đơn, đứng dậy đi ra cửa.
————————
Trời rét đậm, hoàng hôn mênh mông, sắc điệu toàn bộ thế giới trở nên phi thường ảm đạm.
Đái Hi đứng ở bên cạnh, nhìn Giải Ý mỉm cười đi tới chỗ y, áo ba-đờ-xuy xanh đen tung bay trong gió đêm, trong lòng đặc biệt khoái trá. Giải Ý đi tới trước mặt y, cười: “Thế nào lại là ngươi?”
Đái Hi nhún vai: “Ngươi bị vây chặt quá, quản đốc quán bar gọi điện thoại cho Ly lão bản. Nàng phải buôn bán, đương nhiên không thể đắc tội phóng viên, đành gọi cho Andy. Andy cùng Alice đang cùng đương sự nói chuyện, không thể đi, vậy là chuyển qua David. Ta vừa hay ở đó, sợ David quá lỗ mãng, xử lý không thích hợp, trái lại liên lụy đến ngươi nên tự mình chạy đến.”
Giải Ý cùng y sóng vai, ly khai “Chí tuyến Bắc”. Hắn buồn cười hỏi: “Mấy người ngươi phái tới là từ đâu mà đến thế?”
“Toàn bộ đều là bảo an ở khách sạn chúng ta.” Đái Hi thoải mái mà cười. “Bọn họ đều là quân nhân xuất ngũ, ta để cho bọn họ giả xã hội đen, bất quá không đả thương người, cũng không muốn xuất khẩu mắng chửi, không hư hao bọn họ một cành cây ngọn cỏ, chỉ bỏ ảnh chụp, yểm hộ ngươi thoát. Đợi khi về bỏ bộ đồ đen, bỏ kính râm, vậy là ai cũng không nhận ra được.”
Giải Ý cảm thấy rất buồn cười: “Ngươi cũng lợi hại thật. Lúc đó còn nghĩ được đến thế. Nếu có người phản kháng thì sao? Chẳng phải là càng lớn chuyện?”
“Ngươi cho là có người có khí khái như ngươi sao?” Đái Hi có chút coi thường. “Ta để người của ta giả bộ hung ác độc địa thế, nhưng chỉ phá ảnh, không đánh cướp, bảo chứng mấy phóng viên kia cũng quý trọng sinh mạng mình, không dám đơn giản động thủ đâu.”
“Quả nhiên kế sách tốt a.” Giải Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng. “Bội phục ! Bội phục !”
Đái Hi quay đầu nhìn hắn. Lúc này, hắn mặc áo lông đen càng làm tôn lên nước da trắng như ngọc. Tại ngày đông giá rét, con mắt hắn càng thêm sáng như sao, dáng cười ấm áp tựa dương quang, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng. Đái Hi liều mạng khống chế ý muốn ôm lấy hắn, thân thiết hỏi: “Ngươi ăn cơm chưa? Chúng ta đi ăn chút gì được không?”
“Tốt.” Giải Ý mỉm cười. “Ta mời khách nhé, ngươi muốn ăn cái gì?”
Đái Hi nghĩ sơ rồi sang sảng nói: “Được a, vậy ngươi mời, ta muốn ăn món Thượng Hải.”
“Không thành vấn đề.” Giải Ý cùng y đi tới bãi đỗ xe, ngồi trên chiếc Buick của y.
———————
Theo chỉ dẫn của hắn, Đái Hi đem xe chạy tới Dự Viên Thương Thành, cũng chính là Thành Hoàng miếu nổi tiếng.
Xa xa phong cách kiến trúc cổ xưa đèn đuốc sáng trưng, đấu củng mái cong, thật giống tiên cảnh, khiến y thập phần thích thú, nhìn từng rường cột được chạm trổ tinh tế, càng thêm hài lòng.
Giải Ý dẫn y đi vào, ôn hòa giới thiệu: ” Ở Thượng Hải chỗ này hồi xưa là khách sạn. Nguyên bản những món ở đây đều là món Thượng Hải. Ngươi có thể nếm được những món Thượng Hải chính tông tại đây.”
“Tốt a, thật là phải thưởng thức một chút.” Đái Hi hoàn toàn bỏ đi khuôn mặt lạnh như băng, trở nên hiền hoà.
Bọn họ để nhân viên phục vụ an bài một góc, rồi gọi món. Giải Ý cùng nhân viên dùng tiếng Thượng Hải nói chuyện, ngô ngô nông nông đặc biệt êm tai, giọng Giải Ý càng thêm ôn nhu. Đái Hi không hiểu lắm, nhưng rất thích nghe. Chờ món ăn được dọn lên, nhân viên phục vụ rời đi, hai người liền thong dong trò trên trời dưới đất.
Đái Hi nhìn hắn cười nói: “Trong khoảng thời gian này phóng viên một mực tìm chỗ của ngươi đó, ngươi sẽ còn gặp khá nhiều phiền phức, nếu vậy không bằng đến Singapore chơi vài ngày đi, ta tiếp đãi ngươi.”
Giải Ý không nghĩ tới y sẽ ra lời mời như thế, không khỏi nao nao, một lát mới nói: “Lễ mừng năm mới sắp tới rồi, người Hoa đều muốn cùng người nhà đoàn viên. Người ngoài như ta tới, tùy tiện quấy rối, thật không tốt đâu.”
“Ngươi sao lại xem là người ngoài chứ ?” Đái Hi cười lắc đầu. “Đệ đệ ngươi cùng muội muội ta sắp kết hôn, từ nay về sau Giải thị cùng Đái thị là người một nhà, ngươi không cần khách khí thế.”
Giải Ý nghe y nói như vậy, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Trước đây khi hắn ở New Haven, Đái Hi đem chuyện tình cảm của đệ đệ hắn ra uy hiếp, muốn hắn tách ra, không muốn liên luỵ danh dự Đái thị. Không nghĩ đến chỉ mới có hai năm, y hoàn toàn biến thành một người khác, một thời khiến Giải Ý khó thích ứng.
Nhìn thức ăn tinh xảo đưa lên, hắn khách khí mà bắt chuyện Đái Hi, một lát sau mới nói: “Nếu như là mấy tháng trước thì cũng được nhưng hiện nay đang là thời điểm đặc biệt. Ta không nghĩ tới Mã Khả lại gặp chuyện không may như thế, truyền thông khẳng định sẽ không bỏ qua sự tình trước kia, nghị luận khó tránh khỏi. Nếu như lúc này ta sang Singapore, khó tránh khỏi liên lụy đến ngươi, vậy không được đâu. Ta nghĩ ngươi đừng can thiệp vào, tránh bị liên lụy. Hảo ý của ngươi¬¬ ta nhận vậy. Sau này đi, sau này có cơ hội ta sẽ tới.”
Đái Hi nghe xong, lập tức quẫn bách hỏi: “Dennis, có phải ngươi canh cánh trong lòng thái độ trước đây ta đối với ngươi không? Nếu như ngươi xem ta là bằng hữu, sao còn có thể nói ra cái từ ‘liên lụy’ này? Ta có thể nghiêm túc nói rằng, ta vốn dĩ không hề sợ dư luận thị phi. Ta nếu như nhận thức chuẩn một việc gì, cái gì cũng sẽ không sợ. Dennis, ta là thành tâm thành ý mời ngươi, mong thỉnh ngươi đến Singapore ở mấy này, để ta làm tốt nhiệm vụ một người chủ.”
Giải Ý nhìn ra được y rất thành khẩn, hơn nữa sở tác sở vi của y tại lần triển lãm tranh kia cũng làm hắn có thiện cảm, khúc mắc liền tiêu tan thành mây khói. Hắn hòa ái mà nói: “Ryan, ngươi đừng hiểu lầm, ta sẽ không đem chuyện quá khứ để ở trong lòng, hơn nữa, vốn không phải ngươi sai, vậy nên ngươi đừng quá mẫn cảm thế. Hiện đã gần tết âm lịch rồi, ngươi nhất định cũng bận rộn. Đái thị các ngươi quy mô lớn như vậy, chuyện giao tiếp làm ăn không thể qua loa, thật sự không tiện. Ta nghĩ chờ tết âm lịch qua đi, ta nhất định đến Singapore một lần, ngươi xem được không?”
Có được lời hứa này, Đái Hi đối với tiến triển quan hệ hai người đã tương đối thoả, liền không cưỡng cầu nữa, cười gật đầu: “Được rồi, vậy qua tết, ngươi cùng lệnh tôn lệnh đường cùng nhau tới. Cha mẹ ta cũng rất nhớ bọn họ, muốn cùng bọn họ đi chơi một chút đó.”
“Được.” Giải Ý khoái trá đáp. “Mau, nhanh ăn đi, lạnh bây giờ.”
“Ừ.” Đái Hi rất tự nhiên mà gắp miếng tôm, bỏ vào chén hắn. “Ngươi cũng ăn đi.”
Giải Ý nhìn y một cái, cười nói: “Cảm tạ.”
Đái Hi phi thường hài lòng, dưới ánh đèn sáng tỏ, đường viền trên mặt hắn hiện lên dáng cười động nhân rõ ràng, càng tăng thêm vài phần thanh tú.