Nang chang chang đổ xuống đỉnh đầu, nó rảo bước trong sân trường, tay cầm cốc nước mía nhạt toẹt vì đã tan hết đá.
Mùa hè trôi qua, nhàm chán và tẻ nhạt vô cùng tận... Ngày ngày chỉ biết ăn với chả ngủ, nó sắp béo như heo rồi. Được cái, hè chẳng đi đâu, nên cũng trắng ra được một chút. Anh và ba mẹ có nhiều lần rủ đi chơi, nhưng nó lười nên lại thôi.
Tháng , ve trên cây vẫn còn kêu râm ran, trường chúng nó thì cũng thương học sinh đấy, nhưng đến lúc học hè thì cũng chẳng nương tay cho, bắt đến trường giữa cái nắng như đổ lửa thế này, nóng kinh khủng.
Bước vào lớp, nhìn bạn nào cũng cao lên nha. Nó ngồi về chỗ, lấy tay quạt quạt. May mà nhà trường có lắp điều hoà mỗi lớp, đâm ra cũng đỡ khổ sở. Nhìn chỗ bên cạnh trống hươ trống hoác, lòng lại man mác buồn. Hình như bên Úc đang là mùa đông thì phải, không biết Phong đã nhập học chưa...?
Nó liếc nhìn hắn. Đôi mắt khép hờ, đeo tai nghe, chắc lại ngủ rồi. Ơ, cổ tay hắn... Không phải cái vòng mà nó tặng xong hắn đã vứt xuống biển sao? Chắc là hắn thấy đẹp nên tìm mua cái giống vậy thôi mà...
-Êu! Gì mà ngồi thần ra thế?- Vi từ đâu bước đến, vỗ vào vai nó bộp một phát.
-À.. Tự nhiên nhớ Phong quá mày ạ.- Nó cười cười.
-Để chiều tao đưa mày tài khoản Facebook của nó, tha hồ mà chat chit với video call, hết nhớ nhé.
-Uôi cảm ơn. Mà Phong đi thì tao phải ngồi mình hả?- Nó thắc mắc. Ngồi mình thì tự do ra phết đấy, nhưng cũng chẳng có ai tám chuyện trong giờ, chán lắm.
-Sẽ có học sinh mới, yên tâm!- Vi vỗ vỗ vai bạn rồi về chỗ, tiếng chuông cũng điểm báo giờ vào học.
-Các em! Nghỉ hè có vui không??Có được đi đâu chơi không??- Thầy Minh toe toét bước vào.
-Chán lắm thầy ơi!!
-Nghỉ tại gia có tính không thầy ơi?
-Thầy ơi quà hè của bọn em đâu???
-Rồi rồi!- Thầy gõ gõ cây thước dài.- Quà cho từng đứa thì thấy không có, nhưng quà chung thì có đây! Tuấn Hùng, vào đi em!
Nó giật mình, Tuấn Hùng...? Chắc là trùng hợp thôi chứ nhỉ?
Ôi... Không phải là trùng hợp đâu...
Từ cửa lớp, chàng trai bước vào. Mái tóc đen phản chiếu màu nắng, làn da trắng hồng. Cậu chỉnh lại chiếc kính cận, tươi cười khoe chiếc răng khểnh.
-Chào mọi người! Tao là Đỗ Tuấn Hùng. Mong mọi người giúp đỡ nhé!
Im lặng s...
-Hú!! Bạn mấy tuổi thế bạn ơi?
-Mày nhảy cóc lớp hả?
-Em ơi sao còn nhỏ mà đã đeo kính thế?
Cả lớp nhao nhao, nó bật cười, Hùng cũng cười. Cậu bạn thân của nó đấy, sở hữu khuân mặt bấy bì nên ai cũng nhầm tuổi, da thì trắng nõn như da em bé. Mỗi tội đeo kính cận thôi, mà bỏ kính ra mắt cũng không bị dại đâu nhé, lại tròn đẹp đen láy, đáng yêu vô cùng.
-Nào nào các em đừng trêu bạn, Hùng là thủ khoa kỳ thi vào lớp trường mình đấy nhé! Hạ Vi cẩn thận kẻo bị soán ngôi đấy nghe chưa.-Thầy cười cười.- Hùng ngồi chỗ cũ của Phong nhé! Bên cạnh Y Linh, bạn cũng là học sinh mới của lớp nhưng đến trước em học kỳ.
Giống như chỉ chờ có thế, Tuấn Hùng lao đến, ôm chầm lấy nó.
-Bông! Tao nhớ mày nhiều lắm huhu! Sao mày đi mà không nói với ai thế hả! Có biết tao giận lắm không?
Hùng cất giọng ngọt xớt,
Nó cười, vỗ vỗ vào lưng cậu.
-A!! Sao lại véo tai tao?
-Ai cho mày gọi tao là Bông ở đây hả??
Cậu cười hì hì. Bất chợt đứng lên:
-Mọi người, đây là Y Linh, hôn thê của tao, bọn tao đã hứa với nhau là lớn lên...
Hùng chưa nói hết câu, đã bị chặn khẩu.
Chàng trai ngồi cách đó dãy bàn bỗng bật dậy, mặt tối xầm. Gì chứ, vừa loại được đối thủ, đối thủ khác đã tới? Hôn thê á? Đây cũng có hôn ước từ ngày bé xíu xiu rồi nhá.
-Mày điên à? Mọi người đừng nghe nói linh tinh, bọn tao chỉ là bạn thôi.- Y Linh đứng dậy xua tay, trán ai đó mới giãn ra chút xíu.
-Y Linh ngại nên giấu thôi! Bọn tao còn có nhẫn...-Vừa nói, Hùng vừa lôi từ trong người ra một chiếc dây chuyền, luồn vào là cái nhẫn bạc nhỏ mà đẹp tinh xảo.
Mặt người kia đen như đít nồi cháy, trán nhăn như khỉ.
Nó á khẩu, lần cùng nhau đi mua sắm, Hùng đã tặng nó chiếc nhẫn rất đẹp, giờ cậu lấy đâu ra chiếc nữa vậy. Cậu còn bảo tín vật gì đó, nó không hiểu nên ậm ừ cho qua. Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu. Đúng là chẳng ai cho không mình cái gì cả....
-Hai cái bạn này, mới vào lớp mà đã có loveline rồi. Thầy không phản đối chuyện yêu đương, nhưng đừng để ảnh hưởng chuyện học hành nhé! Chương trình lớp rất là khó.
-Thầy yên tâm ạ!- Hùng cười toe toét, vỗ vỗ đầu nó.
Đấy đấy nhìn kìa, tíu tít như đôi chim non, như đôi tình nhân lâu ngày mới gặp ấy. Nam thanh nữ tú, bao nhiêu bạn trong lớp phải ghen tị nha.
Giờ ra chơi buổi chiều, hắn lần nữa chạy đến phòng giáo viên, lần nữa xin thầy cho đổi chỗ.
-Cách đây không lâu, em đã đề nghị thầy đổi chỗ cho Tú Hoa sang rồi mà? Sao lần này lại...?
-Lần đấy là khác thầy ạ, dạo này tự nhiên em học kém văn quá, cần Y Linh kèm thầy ạ.
-Tú Hoa cũng giỏi văn mà em, chỉ sau Y Linh với Hạ Vi thôi mà.
-Nhưng em chỉ thích Y Linh kèm thôi!!
-Ừ, nhưng nếu em muốn đổi chỗ thì phải có sự đồng ý của lớp trưởng và người em muốn đổi cùng. Lần trước do là cuối năm nên thầy mới đồng ý đơn giản như vậy.
-Vâng, à mà... thầy đừng nói chuyện này cho ba em nhé!
-Được rồi.
Hắn vui vẻ chạy về lớp. Nhưng, cuộc sống không như mơ và cũng chẳng thể ngờ. Hạ Vi phần vì sợ hắn, phần vì hắn bỗng nhiên tốt tính mua trà sữa với bánh cho cô, cô sốc đến nỗi chỉ biết đồng ý, gật đầu cái rụp...
Nhưng bạn nam kia thì không thế. Hắn làm đủ cách, dọa dẫm có, thương lượng có, mà cậu ta không mảy may để ý, bám nó như cây leo bám dàn, chút không buông.
Hắn bực mình, trốn lên sân thượng bàn mưu tính kế. Bỗng nghe thấy tiếng ở góc xa xa:
-Vâng! Đơn giản thôi ạ!
”-...”
-Chỉ cần không để Bông gần gũi với hắn là được đúng không ạ?
Hắn tiến đến gần. Chẳng phải là bạn Hùng thủ khoa đây sao... Còn Bông... Bông... Không phải là Y Linh sao?
Hôm nay, thủ lĩnh của Dark đã làm việc mà hắn không bao giờ làm, thậm chí là khinh bỉ. Đó là nghe lén.
Hắn nép vào tường.
-Mà anh nhất định không về bang nữa hả đại ca? Việc dồn hết lên đầu em, mệt mỏi lắm.
Đại ca? Tưởng trong sáng đáng yêu thế nào, hóa ra cũng là thành phần xã hội đen như hắn thôi mà.
-Ây... Anh đừng nói thế, tình cảm em dành cho Bông là thật mà. Vâng... Nhất định thế ạ. Nhất định em sẽ khiến cô bé phải yêu em.
Hắn gần như hóa đá.
-Ô! Thủ lĩnh của Dark hôm nay lại đi nghe lén người khác nói chuyện hay sao?- Từ khi nào, Hùng đã đứng trước mặt hắn, nhoẻn miệng cười.
-Mày...
-Nghe hết rồi phải không? Đơn giản vậy thôi đấy! Tao nghĩ mày đủ thông minh để hiểu.
-Mày định làm gì?
-Tất nhiên sẽ không phải những trò bẩn thỉu, gượng ép. Không chuyển công tác của ai hết, cũng sẽ không dùng mưu hèn kế bẩn. Cũng sẽ không chiếm hữu, bó buộc Bông như mày đã làm.
Hắn điếng người, cậu ta, rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết chuyện hắn chuyển công tác của bố Hải Phong, và cả chuyện hắn là thủ lĩnh của Dark nữa...?
Con người này, nhất định không phải tầm thường.