An tức giận, lao đầu chạy ra khỏi biệt thự. Những người giúp việc trong nhà nhìn cô đầy ái ngại và thương xót. Trên bầu trời u ám bỗng xoẹt qua một tia sáng, ông trời cũng thật hiểu lòng người mà. Thế rồi mưa bắt đầu rơi, ban đầu là những hạt nhỏ tí tách, rồi dần dần chuyển nặng hạt hơn. Trên những con phố của London, mọi người vội vã chạy tìm chỗ trú mưa, cũng thấp thoáng bóng áo mưa và ô dù. Thật ngạc nhiên là cơn mưa cuối đông lại to như vậy.
An như người mất hồn, cô cứ đi như vậy mà không biết mình đang đi đâu. Phía sau lưng có người lên tiếng nhắc nhở:
- Hey girl, hurry up! It"s a heavy rain!
Câu nói của người qua đường lạ lẫm đó vậy mà lại lọt vào tai An. Người qua đường mà lại lo lắng cho cô, còn những kẻ tự xưng là người thân của cô thì sao? Bất giác cô khụy xuống ngay giữa vỉa hè đầy người qua lại. Nhớ trước kia mỗi khi trời mưa, mẹ vẫn thường mặc áo mưa cho cô, rồi cùng cô đùa nghịch. Có thể các kí ức về mẹ đã phai nhòa nhưng cô không thể quên được hình ảnh hai mẹ con cô cùng chạy mưa thật vui vẻ. Mưa là một kí ức đẹp với cô, có thể là đã từng. Vì cũng trong một ngày mưa, mẹ cô đã xách vali rời khỏi biệt thự Kim Hoàng - biệt thự nhà cô lúc còn ở Việt Nam. Cô đuổi theo mẹ trong buổi chiều mưa đó, mặc cho mẹ cô đã cố gắng bảo cô quay trở lại nhưng đến cuối cùng thì cô vẫn đuổi theo kiệt sức mà ngất đi.
- "Mẹ... mẹ đang ở đâu? Nơi đây... lại mưa rồi."
Nước mắt cứ thế rơi, An không cần phải che dấu sự yếu đuối dưới cái vỏ bọc giả tạo ngày thường nữa. Cô nhớ mẹ, thực sự rất nhớ. Cô cũng nhớ bố, nhớ bố của ngày xưa luôn yêu thương cô, coi cô là điều quý giá nhất của ông. Cô nhớ gia đình cô trước kia, nhớ khi cả nhà cùng ăn cơm, cùng xem phim, cùng đi công viên, nhớ cả những lần bố mẹ cô cùng đến trường mẫu giáo tham gia các hoạt động với cô. Nhưng An biết, những kí ức đẹp đẽ đó sẽ không bao giờ quay lại.
An nghẹn ngào trong những nỗi nhớ, sự tuyệt vọng cùng bi thương bao quanh cô gái nhỏ, người đi đường nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, cũng có một vài câu hỏi thăm
- An?
Mưa ngớt dần, rồi dừng hẳn. An ngẩng đầu nhìn kẻ đứng trước mặt mình. Dáng người cao cao, khuôn mặt hài hòa nhìn từ dưới lên vẫn mang một vẻ đẹp khó tả, Hải cầm ô che mưa cho cô, vai áo anh đang bắt đầu ướt. Gặp lại Hải ở nơi này khiến An không khỏi giật mình.
--------------------------------------------------------------
Chỗ của Vy đang vô cùng căng thẳng. Nhỏ phải luyện tập cùng đám lính mới của bang SÓi xám. Để tránh bị nghi ngờ, nhỏ phải sống dưới lớp bọc của một đứa con gái yếu đuối nhưng đa mưu. Gần đây, bang chủ của Sói xám rất thường xuyên lui tới. Cô ta cùng tên Wolf luôn ở trong phòng bàn chuyện gì đó. Mà điều khiến Vy lo lắng không chỉ có vậy, bên cạnh nhỏ còn có gã Han. Nhỏ vốn muốn nhờ bọn nó điều tra thêm thông tin về gã nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm được vì tên này khá cẩn thận. Vy nhiều lần thăm dò thực lực của Han nhưng mỗi lần giao đấu đều cảm thấy gã như đang chơi đùa với nhỏ vậy tuy là nhỏ cũng không dùng hết sức.
Chỉ mới ngày, Vy đã moi được thông tin hành động của bang Sói xám. Hai ngày nữa, khoảng h đêm tại đường XX bọn chúng sẽ tập kích trụ sở chính của bang Rose - một bang mới thành lập cách đây không lâu.
----------------------------------------------------------------------
Cũng trong ngày, tên Fire lại tìm đến bar Demons
- Chết tiệt! Ken, Danny, bọn mày ra đây cho tao
Huy từ trong bước ra, trên đầu vẫn còn đeo headphone, khẽ nhíu mày nhìn Fire.
- Gì đây?
- Huy, khách đến bar sao lại chào hỏi như thế
Hắn cùng Phong và Minh cũng ra ngay sau đó. Khóe môi hắn và Minh khẽ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn làm cho Huy và Phong vô cùng khó hiểu. Còn tên Fire thì hùng hổ tiến lại gần bọn hắn. Gã như muốn phát điên, gầm lên một tiếng:
- Bọn khốn, sao bọn mày dám giở trò bỉ ổi như vậy hả?
- Ồ! Không biết bọn này đã làm gì? - Minh trưng ra vẻ mặt vô tội đến yêu
- Chết tiệt! Rõ ràng bọn mày đã kí giấy thỏa thuận giải phóng mặt bằng mà còn đưa nó cho tao?
Đến giờ thì Huy và Phong mới "À" lên một tiếng. Ở ngoại thành có bar thuộc sở hữu của bang Demons. bar vì nằm ở vị trí thuận lợi nên kinh doanh rất tốt, còn bar không có tiềm năng phát triển nên đã được hắn kí giấy thỏa thuận cho giải phóng mặt bằng. Ngày mai chính là hạn thi công phá vỡ công trình.Và tất nhiên bọn hắn đã giao cho Fire bar thứ . Có lẽ hôm nay người của đoàn kiểm tra đã đến để đốc thúc việc giải tán kinh doanh.
Hắn nhìn Fire với ánh mắt đầy xem thường và có chút ý cười, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trầm lắng đến lạnh xương sống:
- Bar đã giao, giữ được không là việc của mày. Mày đến làm khách, rất hoan nghênh. Mày đến gây chuyện? Tio!
Hắn khẽ nhướng mày, gọi tên "Tio" - quản lí mới của Demons, lập tức Tio cùng tên đàn em chạy ra, nhìn bọn hắn đầy cung kính rồi lại nhìn Fire đầy tà ác. Phong bẻ cổ tay, khẽ nở một nụ cười mê người:
- Hay là cứ để Henry này phục vụ mày?
- Bọn mày.... bọn mày.... Lũ khốn!
- Chậc chậc... có phải dạo gần đây bọn này nhân từ quá rồi không?
Huy nói xong, ánh mắt đen lại, thẳng tay tặng Fire một cú đấm vào thẳng mặt. Lập tức Tio cùng thằng đàn em phía dưới xông lên xử lí Fire. Phong nhìn Huy đầy ghen tức:
- Mày dám tranh phần của tao
- Tại mày ngu
- Cái đệh! Mày dám chửi bố thế à?
- Bố thích mặt ngầu
Hắn và Minh đứng cạnh nhìn đến cạn lời. Còn về phía Fire thì không biết là do gã xuống tay hay do người Demons rèn luyện chăm chỉ mà gã bị hạ một cách triệt để.
-------------------------------------------------------------------
Ngay lúc nhận được tin của Vy, bang Angels đã có chút ít chuyển biến
- Mày định làm thế nào? Báo cảnh sát chứ? - Phương hỏi nó, Tuấn cũng không giấu được sự tò mò
- Không! Angels sẽ bảo vệ bang Rose, như trận đánh mở đầu trong cuộc chiến này. - Nó cười lạnh mang theo sự kiêu ngạo ngút trời của một nữ hoàng.