Người có thể phá Giải Ma linh ở Tiên môn không quá chín, rốt cuộc là chín người nào. Liễu Sao không ra lệnh được cho ma binh, hỏi thăm tin tức cực kỳ khó khăn, huống chi hiện tại cũng không đối phó được Thực Tâm ma, hành động liên tiếp chỉ khiến bản thân dễ dàng bại lộ với y, càng dễ mắc bẫy hơn.
Thế nên, Liễu Sao không thèm nghĩ việc này nữa, lúc nào nàng cũng khát khao sức mạnh.
Bản thân không thông minh bằng người khác nhưng như lời Lạc Ca đã nói, nàng có ưu thế về sức mạnh, nếu có thể giúp Tiên môn, thể hiện thiện ý, bọn họ nhất định sẽ nhìn nhận lại nàng.
Trưởng thành là sự bi ai cũng là may mắn, Liễu Sao đã thấy rõ quy tắc của thế giới này.
Kẻ mạnh, vĩnh viễn có quyền lên tiếng hơn kẻ yếu.
Con đường tìm kiếm sức mạnh không thuận lợi, Liễu Sao lại phải tạm ngừng tu luyện vì tu vi tăng chóng mặt, ma tính ngày càng nặng, Xích Huyền Cầm và Đại âm lục thức khúc không kìm hãm được. Về việc tìm kiếm phương thức thay thế thanh khí và dương khí, đến nay Liễu Sao cũng không có đầu mối. Lạc Ca nói trong bản ghi chép do chính tay Trọng Hoa tôn giả ghi lại những hiện tượng kỳ lạ trong lục giới có thể tìm được dấu vết để lại, nhưng bản ghi chép kia vẫn còn ở Trọng Hoa cung, Kha Na vẫn chưa trả lời, không biết khi nào mới có thể liên hệ với Lạc Ninh.
Đã lâu không gặp Nguyệt.
Vì một tương lai không xác định, liền vứt bỏ một chủng tộc sao? Hắn nói rất đúng, biết con đường này là diệt vong, chỉ khiến người đi trên đó càng thêm buông thả, cuốn sâu vào.
Là vứt bỏ hay cứu vớt.
Không biết ngoài biển mây kết giới từ khi nào xuất hiện một tòa tháp cao màu đen, trên tháp có tiếng đàn và tiếng cười đùa.
Liễu Sao đứng dưới tháp một lúc lâu, sau đó phóng người lên.
Trên tháp cao, hơn mười vũ nữ y phục đủ màu, xoay tròn theo nhạc khúc nhẹ nhàng, hơi trầm lắng làm tăng thêm chút tươi sáng cho ma cung. Nguyệt ngồi phía trước, ngón tay tái nhợt lướt trên huyền cầm, một vũ nữ áo vàng hóa thành dải băng vàng quấn quanh người hắn vài vòng, tươi cười lui lại.
Liễu Sao không kìm được nắm chặt tay.
Đã biết rõ ánh trăng vô tình, nàng vẫn còn lưu luyến chút ánh bạc dịu dàng kia, thì ra ngay cả chút dịu dàng kia cũng là giả dối, sau khi bị từ chối hoàn toàn, hắn cũng chẳng cần lấy lòng nàng.
Nhìn thấy nàng, rõ ràng Nguyệt bất ngờ, ngừng đánh đàn.
Liễu Sao liếc mấy vũ nữ.
Quả nhiên, Nguyệt lập tức vẫy tay cho bọn họ lui xuống.
Liễu Sao có thể nghĩ ra là hắn biết nàng thay đổi quyết định, lại ngoan ngoãn phục tùng, đối xử tốt nhưng đầy dối trá với nàng.
Nhưng ai thèm chứ.
Đôi mắt hạnh ánh đỏ, Liễu Sao xoay người nhảy xuống tháp.
“Liễu Sao nhi.” Sau lưng vang lên tiếng của hắn.
Liễu Sao không quay đầu lại nhảy vào kết giới trong biển mây, khoanh chân ngồi xuống, lấy Xích huyền cầm ra đàn. Không biết cảm xúc mạnh mẽ từ đâu kéo đến sát khí cuồn cuộn trong lồng ngực, trọc khí xoắn tới, làn điệu chính khí sắp ngăn không được ma tướng xuất hiện, trên đôi mày liễu lại xuất hiện hoa văn màu máu.
Chóp mũi lại thoảng mùi hương đầy mê hoặc…
Xích huyền cầm rung lên dữ dội, cảnh báo ma tính.
Ma tính tồn tại, nhất định phải khống chế sức mạnh, nhưng yếu ớt như nàng thì có khả năng làm được gì? Gì mà thi ma Thạch Lan, gì mà Thực Tâm ma, Liễu Sao nàng vốn chỉ là một thứ vứt đi, không nhận nổi trọng trách như vậy, có lẽ lúc đó thật sự nên chết đi.
Đã bước trên con đường hủy diệt, vậy sao không buông thả tận hưởng? Giống như Vị Húc, không cần khống chế sức mạnh, không phải băn khoăn vì tính mạng người khác, chỉ cần đứng trên đỉnh cao của lục giới, tiến hành hủy diệt giải phóng hào quang rực rỡ nhất.
Dưới ngón tay, ánh lửa cực lớn, tiếng rên rĩ bén nhọn hỗn loạn, Xích huyền cầm đứt một dây.
Liễu Sao nhìn chằm chằm dây đàn bị đứt, tay khẽ run run.
“Đừng như vậy, Liễu Sao nhi.” Một đôi tay vươn đến từ phía sau ôm lấy nàng, tay áo lóng lánh ánh bạc thêu hoa văn hình trăng mây.
Liễu Sao quay phắt đầu lại, đôi mắt đỏ cực kỳ kinh khủng.
Hắn hoàn toàn không để ý, giúp nàng xếp lại Xích huyền cầm ngay ngắn, dùng ngón tay lạnh lẽo cầm tay nàng, chỉ dẫn nàng đàn mấy dây còn lại.
Huyền cầm khiếm khuyết, không thể đàn ra Đại âm lục thức khúc thực sự, giai điệu cũng ngắt quãng, nhưng lại đàn ra một giai điệu trầm lắng khác, có thể thấy được tài nghệ tuyệt vời của người đánh đàn.
Vầng trăng bạc treo trên cao, mây lững lờ quanh người, Nguyệt ôm cô gái của hắn, bóng của cô gái và Nguyệt chồng lên nhau.
Tiếng đàn gột sạch mọi suy nghĩ hỗn loạn, ấn đường sáng dần lên, ma tướng dần biến mất.
Phía sau là vòng tay ôm ấp đã lâu không thấy, Liễu Sao cảm nhận được khí tức quen thuộc, đến khi đàn xong đột nhiên nói: “Ta sẽ không giúp ngươi.”
Quả nhiên, hắn buông nàng ra.
Trong lòng có chút thất vọng, Liễu Sao khẽ hừ một tiếng, quay sang thấy hắn đang xem xét sợi dây bị đứt của Xích huyền cầm, hình như muốn sửa chữa.
Liễu Sao nhìn động tác của hắn, muốn nói lại thôi.
Xích huyền cầm là của Lạc Ca tặng, bị hư dù sao cũng đau lòng, huống chi sau này còn phải dựa vào nó để khống chế ma tính, hắn sửa chữa giúp đương nhiên tốt rồi.
Phát hiện bên ngoài có tiếng động, Liễu Sao vội mở kết giới, thì ra là ma binh tuần tra đi qua.
“Vùng lân cận Thái Đàm thành phát hiện tung tích của thi ma Thạch Lan, nghe nói gần đây Vũ Tinh Hồ cũng xuất hiện ở đó.”
“Thạch Lan cũng có bản lĩnh, Vị hộ pháp đã qua đó, có lẽ sẽ thu phục nàng ta quy thuận thánh quân…”
Không nói đến thi ma Thạch Lan, nhưng Vũ Tinh Hồ đã trở lại! Liễu Sao vô tình nghe được tin tức như thế sao còn quan tâm đến chuyện khác, vội vàng chạy ra ngoài, chạy được vài bước liền quay đầu lại, cố ý cao giọng: “Mặc kệ ngươi làm gì, ta cũng không giúp ngươi!”
Khóe miệng Nguyệt hơi cong lên, cẩn thận cầm dây đàn bị đứt.
“Chủ nhân, người bị hắn ảnh hưởng,” bóng đen nho nhỏ xuất hiện bên cạnh Nguyệt, “Thì ra hắn đối với con bé vẫn có một chút tình cảm.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá, đối xử tốt với con nít là điều nên làm.”
“Vậy sao,” Lam Sất kéo chiếc áo choàng đen nhỏ xíu, chậm rãi nói, “Vậy sao người không ôm thuộc hạ?”
Ánh sáng màu lam lóe lên, thân hình cậu nhóc lập tức nhỏ lại, sau đó biến thành một con chó con màu trắng.
Nguyệt xách nó lên, phát vài cái: “Ôi, ngươi xem ta đối xử với ngươi tốt chưa này.”
Chú chó trắng hừ lạnh.
Trầm mặc một lát, cuối cùng Nguyệt thở dài: “Có lẽ ngươi nói đúng, ta bị ảnh hưởng. Hy vọng Vị Húc thật sự tạo cho con bé một cơ hội, ta không thể đợi thêm được nữa.”
Lam Sất đột nhiên nói: “Người đã đến tiên hải.”
“Lạc Ca và ta có biết bao nguồn gốc sâu xa, hắn cũng coi như đã giúp ta, dù sao ta cũng khó lòng nhìn thấy hắn hồn phi phách tán.”
“Nhưng hắn không nhận ý tốt của người.”
“Làm thần tiên lâu năm đều biến thành ngốc vậy đó.”
“Hắn muốn bảo vệ thứ gì đó, cũng giống như người,” Lam Sất nói, “Có thể để cho đứa bé kia đi thử.”
“Để cho con bé trở về bên cạnh Lạc Ca, nói ta kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?” Nguyệt ném thẳng nó vào hư không, “Ngươi thực sự cho rằng ta ngốc ư.”
Đêm khuya, trên con phố dài của thành Thái Đàm trống trải không bóng người, thỉnh thoảng có vài đệ tử tuần tra đi qua. Phủ đệ rộng như vậy nhưng trống trơn vắng vẻ, tường đổ vỡ, cây cối gãy nát, trong hoa viên vẫn còn một cái hố to, dấu vết chiến đấu không được gột rửa. Sau khi mất con gái, vợ chồng Liễu lão gia lại dẫn theo con trai chuyển nhà.
Liễu Sao không nghe ngóng bọn họ đi đâu.
Thật ra, không chỉ bọn họ vứt bỏ nàng, chính nàng cũng từ bỏ bọn họ. Bọn họ đưa nàng đến thế gian này, bất kể là tốt lành hay xấu xa, bi thương và đau khổ, cũng cho nàng có được một đoạn đường đời thuộc cuộc đời của nàng.
“Muội không vứt bỏ bản thân, thì không ai có thể vứt bỏ muội.” Cuối cùng cũng hiểu được lời chỉ dạy của tiên nhân, chỉ cần chưa từng vứt bỏ thì ngươi sẽ vĩnh viễn thuộc về chính ngươi, ai có thể vứt bỏ ngươi được chứ?
Mà nàng, chủ động vứt bỏ bản thân vì thế mới bị thế gian vứt bỏ.
May mắn còn có hắn.
Liễu Sao quỳ gối trên đá vụn, cảnh vật trước mặt quen thuộc như thế, thậm chí có thể nhìn thấy mảnh đá vụn cắt sau lưng và cây gỗ nhọn xuyên qua người nàng ngày trước, nếu không có hắn tới cứu, nàng đã chết ở đây.
Đó là người nàng quý trọng nhất, hắn vì nàng từ bỏ bản thân, nàng lại dễ dàng để cho ma tính khống chế.
Tay cầm một mảnh đá vỡ, Liễu Sang đứng bật dậy, thở dài.
Bây giờ tu vi của nàng đã tăng lên nhiều, lẻn vào thành rất dễ dàng. Nghe giọng điệu đệ tử tuần tra thành, bọn họ cũng chưa gặp Vũ Tinh Hồ, thi ma Thạch Lan thì đã xuất hiện, nói vậy Vũ Tinh Hồ vì truy tìm tung tích nàng ta nên đến đây. Nay chỉ có Vũ Tinh Hồ có thể chứng minh nàng trong sạch, Thực Tâm ma nhất định sẽ ra tay với y, phải nhanh chóng tìm được y trước Thực Tâm ma.
Suy nghĩ cẩn thận, Liễu Sao ném tảng đá xuống, định ra khỏi thành.
Đột nhiên trong gió thoảng mùi tanh.
Ma thể cực kỳ mẫn cảm với mùi hương này, sắc mặt Liễu Sao biến đổi, vội vàng độn thổ qua hướng đó.
Mùi máu tanh đến từ nhà dân cách đó không xa, hai thi thể nằm giữa sân, trước ngực máu tươi đầm đìa tuôn ra từ một lỗ lớn, người vẫn còn ấm.
Thực Tâm ma!
Liễu Sau tức giận, đi về phía thi thể vài bước, đột nhiên phát hiện có điều bất thường.
“Có người của ma cung lẻn vào, lục soát!”
“Mau đi bẩm báo tiên tôn!”
…
Bẫy! Liễu Sao quét mắt nhìn quanh, đang muốn trốn đi, đột nhiên một bóng màu đỏ cuốn từ ngoài tường vào, khiến nàng sợ tới mức phải lui về sau.
“Tỷ tỷ?” Tiếng cười ngả ngớn.
Nhận ra người đến, Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Thực Tâm ma tới rồi!”
“Thực Tâm ma gì chứ,” Vị Húc cười hì hì kéo nàng chạy ra ngoài, “Người của Tiên môn tới rồi, đi mau!”
“Ta không đi!” Phát hiện động tĩnh xung quanh, Liễu Sao khẩn trương. Cứ như vậy đi cùng y ra ngoài, để Tiên môn nhìn thấy thì có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Vị Húc nghiêng mặt liếc nàng: “Không còn đường khác, xông ra đi.”
“Tất cả là tại ngươi!” Nếu y không dẫn đến nhiều người như vậy thì mắc gì nàng bị liên lụy! Liễu Sao tức giận oán thán, biết không còn đường nào, đành phải theo y xông ra ngoài.
Hai người chưa ra khỏi viện đã bị một đám đệ tử bao vây.
“Xảy ra chuyện rồi!”
“Là ma nữ này!”
….
Những đệ tử Tiên môn này nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong sân, đều oán hận chửi mắng, hận không thể băm vằm hai người thành vạn mảnh.
Đáng giận! Liễu Sao biết rằng màn kịch đêm nay đã trút hết lên đầu nàng, cũng rất bình thản, thừa dịp đám đệ tử chưa bày kiếm trận, dùng luôn chiêu “Phong Tự Giới” đẩy lui vài người.
“Tỷ tỷ, bản lĩnh lắm!” Vị Húc vỗ tay khen ngợi.
Liễu Sao vốn đang cáu, quát y: “Hừ! Mau cút đi!”
Dù sao nơi này cũng là địa bản của Tiên môn, Vị Húc không dám ở lâu, hai người hợp lực phá vòng vây, hóa thành gió bay ra ngoài thành.
Vừa đến kết giới ngoài thành, đột nhiên phía trước có ánh sáng.
Trong ngọn gió mạnh mẽ màu trắng, một người đứng trên tường thành, chiếc mũ cao đội trên mái tóc dài, áo đỏ bào trắng tràn đầy sức sống, giống như thống soái vạn quân chiến đấu. Chiếc chuông đỏ khổng lồ lơ lửng trên không trung, không ngừng hút vào phả ra sát khí.
“Là Giải Linh tôn giả!”
“Vũ sư huynh!”
Liễu Sao lập tức có phản ứng, hướng về phía bóng dáng người đó kích động kêu lên: “Vũ sư huynh! Vũ sư huynh!”
Không thể ngờ lại gặp Vũ Tinh Hồ, Vị Húc nhíu mày.
Người đứng trên tường thành vẫn bất động, chiếc chuông màu máu xoay tròn trên đỉnh đầu, sát khí chụp xuống hai người. Về Giải Ma linh, năm đó Vị Húc từng được lĩnh giáo, biết rõ lợi hại, vội vàng kéo Liễu Sao lui về sau tránh sóng khí.
Thấy y ra tay, Liễu Sao gấp gáp hét lên: “Là muội! Muội là Liễu Sao nhi!”
Bóng dáng đỏ trắng nhảy xuống tưởng thành, giống như chiến tướng đến từ tiên giới, khi chạm chân xuống đất, mặt đất trong phạm vi mười trượng đều rung lên.
Nhìn thấy đôi mắt như nước mùa thu kia, Liễu Sao hoàn toàn xác nhận là y, lòng tràn đầy vui mừng kêu lên: “Vũ sư huynh!”
Vũ Tinh Hồ ngạc nhiên: “Ngươi là…”
Liễu Sao vội nhắc y: “Muội là Liễu Sao nhi, trong Âm Dương mê quật, chúng ta còn cùng đối phó với Thực Tâm ma!”
“Âm Dương mê quật gì?” Đôi mày của Vũ Tinh Hồ nhíu chặt, nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi quen ta sao?”
Bất chợt, cả người Liễu Sao như nằm mơ.
Khuôn mặt có thể giả được nhưng Giải Ma linh kia không thể làm giả, người trước mặt rõ ràng là Vũ Tinh Hồ, vì sao y lại giả vờ không quen nàng? Nếu nói y chính là Thực Tâm ma thì lúc đó ở trong hang cần gì phải bảo vệ nàng?
Hy vọng hoàn toàn tan biến, Liễu Sao quét mắt nhìn xung quanh, lòng lạnh toát.
Mười mấy đại đệ tử nhân cơ hội này bao vây, một tên đệ tử Thanh Hoa vui mừng nói: “Cuối cùng, Vũ sư huynh đã trở lại, lúc trước ma nữ này dối trá, bây giờ đúng lúc vạch trần ả!”
“Ta đã biết việc này,” Vũ Tinh Hồ gật đầu, quay sang Liễu Sao: “Nếu ngươi có ý hối cải thì đưa tay chịu trói, nếu không…”
Liễu Sao đột nhiên hỏi: “Nửa năm trước huynh ở đâu?”
“Nửa năm trước?” Vũ Tinh Hồ bị hỏi liền ngây người ra.
Liễu Sao nhìn ánh mắt của hắn, mong muốn tìm ra sơ hở.
Vũ Tinh Hồ không trả lời, đôi mắt kia hoàn toàn kinh ngạc, tựa như đang nhớ lại gì đó.
“Y vốn không biết ngươi,” Vị Húc nhỏ giọng, “Chậm trễ nữa là sẽ chết, xông ra đi rồi nói sau.”
Nhìn thấy đệ tử bốn phía xếp kiếm dàn trận, Liễu Sao cũng biết tình hình không ổn, đành phải đồng ý, hai người thừa dịp Vũ Tinh Hồ đang bàng hoàng, tung chiêu mạnh, lập tức tách kiếm trận chạy ra.
“Đừng để bọn họ chạy thoát!”
“Ngăn chúng lại!”
Vũ Tinh Hồ bình tĩnh lại, mắt lạnh lẽo: “Chạy đi đâu!”
Áo bào của hắn bay lên, bước tới hai bước, tay xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ kỳ lạ, đúng lúc đó Giải Ma linh bay tới, phát ra sóng âm quấy nhiễu ma lực.
“Đi!” Vị Húc nhìn tình thế, ra tay trước.
Hộ pháp ma cung tiếng tăm lẫy lừng, dù sao thực lực cũng bất phàm, ma khí mãnh liệt đánh Giải Ma linh ra xa hai trượng.
Giải Ma linh bị đẩy lùi nhưng vẫn không ngừng tấn công, nhân lên thành ba phát ra lưới sóng âm bắt đầu xoắn vào điểm chết, Liễu Sao tránh không kịp rơi vào lòng chiếc lưới. Trong Âm Dương mê quật đã chứng kiến sự lợi hại của nó, Liễu Sao không dám đánh bừa, cố gắng tìm khe hở thoát thân, nhưng chiếc võng kia càng thu càng chặt, vốn không có đường lui.
Vị Húc hoảng hốt, quay lại cứu.
Giải Ma linh không phải pháp bảo tầm thường, được tế bằng ma hồn mà luyện thành, lấy ma khắc ma, ma lực cực mạnh chạm vào mặt lưới, lập tức bị hấp thu và chuyển hóa sạch sẽ.
Nhìn thấy Liễu Sao sắp bị xiết chết ngay tại chỗ, Vị Húc quát khẽ, đôi mắt lại đỏ rực, tấn công thẳng về phía Vũ Tinh Hồ.
Vũ Tinh Hồ phân tâm, cuối cùng Giải Ma linh cũng ngừng tấn công.
Thời điểm này lại là ma cứu mình, Liễu Sao hoảng sợ, mồ hôi lạnh toát cả người, nghĩ lại y hoàn toàn có thể trốn thoát, không khỏi cảm kích: “Ngươi đừng quan tâm đến ta, mau đi đi!”
Vị Húc cười cười nhìn nàng, không nói gì, tiếp tục bám lấy Vũ Tinh Hồ.
Liễu Sao đương nhiên không muốn chết, thời gian này nàng vùi đầu tu luyện, hoàn toàn không để ý thực lực của bản thân, lúc này ma huyết cảm nhận được sát khí, ẩn hiện ý chí chiến đấu —
Đột nhiên một bóng người lặng lẽ lướt qua, y bào nhẹ nhàng như lụa mỏng kéo dài dưới ánh trăng.
Mấy tiếng “Leng keng” vang lên, sóng âm cực nhỏ vây chặt Liễu Sao gãy nát.
“Ai?” Vũ Tinh Hồ phát hiện chuyện khác thường, quát lớn.
Bóng cô gái dần xa.
Vũ Tinh Hồ lập tức thu Giải Ma linh lại, đánh với Vị Húc mấy chưởng rồi cả hai cùng dừng tay.
Hai người bọn họ thấy khó hiểu, Liễu Sao lại thấy rất rõ ràng. Sao thi ma Thạch Lan lại cứu nàng, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Là thi ma,” Giọng nói lạnh lùng vang lên, “Sư huynh đi trước đi, nơi này giao cho muội.”
Một thanh kiếm phóng xuống từ không trung cắm trên mặt đất, chặn đường đi của Liễu Sao và Vị Húc.
Đệ tử hai bên tránh ra, Trác Thu Huyền xuất hiện.Vũ Tinh Hồ nhìn thấy nàng thì thở phào nhẹ nhõm, chuyện thi ma hút linh khí khẩn cấp, cần xử lý trước, vì thế gật đầu nói nhanh: “Cẩn thận!”, rồi bước lên kiếm đuổi theo.
“Sa Mộc Kiêu đã chết,” Trác Thu Huyền đột nhiên nói, “Ta truy lùng nhiều ngày, vừa tìm ra tung tích thì y đã chết.”
Sa Mộc Kiêu chết rồi? Liễu Sao lại có nỗi khổ không thể nói, những người có thể chứng minh nàng trong sạch đều xảy ra chuyện, Thực Tâm ma vốn rắp tâm không cho nàng cơ hội vùng dậy: “Thực Tâm ma sai khiến y đổ oan cho ta, sau đó giết người diệt khẩu!”
Tính tình Trác Thu Huyền lạnh lùng cao ngạo, lúc này cũng không nhiều lời, cây quạt ngọc trong tay xoay tròn. Xích Tiêu kiếm tràn đầy chân khí bay lên không trung, bầu trời toàn những đốm lửa, rõ ràng là tuyệt chiêu của Thanh Hoa.
Cố ý dùng chiêu này, rõ ràng là nàng muốn báo thù, trong lòng Liễu Sao chua xót, biết không thể giải thích được — cũng khó trách, thái độ của Vũ Tinh Hồ như thế, ai cũng nghĩ nàng đang nói dối.
“Còn có ta.” Vị Húc đột nhiên mỉm cười, “Đây chẳng phải Thu phiến tiên sao, không khó đối phó.”
Sau khi ma khí bùng nổ, mái tóc dài cuốn bay lên, chàng thiếu niên từ từ giang hai cánh tay, trên làn da nhãn nhụi xuất hiện lên rất nhiều tơ máu, giăng khắp nơi, trói chặt toàn thân y, cực kỳ đáng sợ.
Lần đầu tiên Liễu Sao nhìn thấy bộ dạng này của y, sợ tới mức lùi lại vài bước.
Ma lực bị giam cầm trong cơ thể, khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, dường như Vị Húc rất đau khổ. Dưới chân y, mọc ra ba mầm lan non mơn mởn, mầm lan khai thân mở lá, chớp mắt đã có ba đóa lan đen nở rộ, dòng dịch đen chạy ra từ nhụy hoa, tỏa ra hương thơm kỳ lạ.
Mùi hương lạ bay vào mũi, tinh thần Liễu Sao dao động, như bị giam trong ảo cảnh, một số chuyện trước đây hiện ra không thể khống chế.
Biển, sao chiếu sáng, lửa lớn hừng hực, vỏ sò song sắc vỡ nát, bóng đen thờ ơ, cùng với tiên giả đầm đìa máu tươi…
Báo thù! Phải báo thù! Ma tính điên cuồng kêu gào.
Đôi mắt hạnh trợn tròn, Liễu Sao không kìm được thôi thúc ma lực, hoa văn trên đôi mày liễu như ẩn như hiện.
Đột nhiên, một dòng khí cực nhỏ từ ngực trào lên, lan xuống dưới, vỗ về ma đan đang nóng nảy, đó là linh khí cuối cùng tiên giả để lại.
Bây giờ, hắn còn bảo vệ nàng sao? Liễu Sao lập tức hồi tỉnh lại, im lặng thu ma tướng, cố gắng ổn định tinh thần, vô cùng ngạc nhiên.
Oán độc, ma yểm! Chưa bao giờ gặp phải yểm khí mạnh mẽ cỡ này, không thể ngờ Vị Húc lại tu luyện loại thuật pháp này. Ma tộc không ai không biết yểm khí lợi hại, hơn nữa còn nhằm vào lòng oán hận của con người, oán niệm càng mạnh thì càng bị ảnh hưởng nhiều.
Đệ tử Tiên môn đều bị ảnh hưởng, nhất là Trác Thu Huyền, sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, chiêu “Đông Hoa Phần Hải” bị gián đoạn giữa chừng. Một lòng báo thù, tiên tính đã mất, nàng vốn không thể bỏ qua cái chết của Thương Ngọc Dung. Vốn đã có tâm ma, nay đã tin tưởng chắc chắn Liễu Sao là hung thủ, càng không thể thừa nhận sự thật chuyện trước đây để cho Liễu Sao bỏ trốn, cho nên bị ma yểm ảnh hưởng.
Dịch lan đen tuôn ra không ngừng, mùi hương càng nồng đậm.
Vị Húc chậm rãi giơ tay lên, ngầm vận sức chuẩn bị ra chiêu.
Liễu Sao thấy thế liền biết Trác Thu Huyền gặp nguy hiểm, vội vàng kéo y: “Đừng…”
Chợt một tiếng kêu trong veo xuyên qua không trung xé tan màn mây! Tiên khí tẩy sạch ma yểm, toàn thân tiên tử bay lên, mái tóc dài như đang múa, đôi mắt đã trở nên trong vắt.
Thanh Hoa đối đầu với hộ pháp ma cung…
Tiên tử gập người giữa ánh sáng tím sẫm, Xích Tiêu kiếm phân thành tám thanh, giữ ở tám hướng, ngầm hợp thành bát quái. Kiếm ở tám hướng chuyển động rất nhanh, thôi thúc âm dương khí hợp làm một, đánh mạnh xuống dưới.
Bóng kiếm rối loạn, âm thanh vang dội như sấm sét.
Kiếm thuật Trác gia nổi danh khắp Tiên môn cuối cùng đã chiến thắng, khống chế yểm thuật của ma cung! Đóa lan đen héo rũ, dòng máu đen ứa ra khóe miệng Vị Húc, tơ máu khắp người biến mất.
Kiếm thuật Trác Thu Huyền siêu quần nhưng tu vi không bằng Vũ Tinh Hồ, lần này miễn cưỡng phá Ma Yểm thuật khiến nàng bị thương quá nặng, cả người lảo đảo ngã xuống. Mấy tên đệ tử như bừng tỉnh từ trong mộng, cuống quýt nhào qua đỡ nàng.
Bất luận thế nào, nàng cũng không thể chết được, dù sao nhìn Trác Thu Huyền vẫn ổn! Liễu Sao yên tâm, thừa dịp mọi người hỗn loạn cố gắng hết sức dùng chiêu “Phong Tự Giới” phối hợp với “Bích Hỏa Ma Trì” lao ra kiếm trận dễ dàng, phá bỏ kết giới bảo vệ thành.
Vị Húc kinh ngạc nhìn nàng.
Kiếm trận Tiên môn và kết giới bảo vệ thành sao dễ phá bỏ, có thể thấy tu vi của nàng không hề dưới Thánh Sử.
Nhìn thấy hai người lao lên không trung, biến mất giữa ma vân, các đệ tử bảo vệ thành căm hận không thôi.
Mây giăng tối đen, ánh trăng biến mất. Hai người chạy mấy trăm dặm, đoán là Tiên môn không đuổi kịp mới dừng lại tạm nghỉ.
Liễu Sao nghi ngờ nhìn Vị Húc: “Sao ngươi lại vào thành?”
“Ta truy tìm tung tích Thạch Lan, ngươi cũng thấy rồi đó, nàng ta ở trong thành,” Vị Húc ra vẻ vô tội hỏi lại, “Đúng rồi, sao nàng ta cứu ngươi?”
“Sao ta biết được!” Thật ra Liễu Sao đã nghĩ rồi, Thực Tâm ma thèm khát thứ gì đó trên người nàng, nhất định sẽ không để nàng chết dưới tay Vũ Tinh Hồ, cho nên mới lệnh cho Thạch Lan ra tay cứu giúp, nguyên nhân này không thể nói cho Vị Húc. “Là cạm bẫy của Thực Tâm ma! Y lệnh cho Thạch Lan dẫn chúng ta đến rồi giá họa, khiến Tiên môn nghĩ kẻ giết người moi tim là chúng ta!”
Vị Húc không đồng tình: “Giá họa gì chứ! Ma cung vốn đối đầu với Tiên môn, giết vài người thì đã sao.”
Đó là các ngươi, ta không muốn đối đầu. Liễu Sao thầm nói, lại nghĩ đến vừa rồi y cản cho mình nên mới bị thương, càng cảm thấy quý trọng hơn, lắp bắp hỏi: “Ngươi không phải bên… bên Lư Sênh ư, sao lại cứu ta?”
Vị Húc xoay mặt nhìn nàng một lúc, bật cười “Haha”, ôm lấy cổ nàng: “Ngươi gia nhập ma cung, ta cũng là người của ngươi mà, sao có thể bỏ ngươi lại?”
“Ngươi không phải là người của ta!” Liễu Sao vội vàng đưa tay ngăn y lại.
“Ôi, ngoại hình ta đẹp như vậy, tặng không cho người đó.”
“Tặng không cũng không cần!”
Tu vi của y cao thâm như vậy, đương nhiên không thể mới mười bốn mười lăm tuổi, Liễu Sao hơi nghi ngờ, vì sao y luôn giữ hình dáng thiếu niên.
Trong dòng thác đổ trên núi xuống, như lóe lên ánh bạc như tơ lụa, một gã Ký Thủy yêu bước ra hành lễ với Liễu Sao: “Giờ thìn ngày hôm sau, A Phù Quân chờ ở Đông Hải.”
Liễu Sao mừng rỡ.
Xem ra áo trắng tin nàng nên mới phái A Phù Quân giúp đỡ, chỉ cần có thể liên hệ được với Lạc Ninh, sẽ làm được nhiều chuyện dễ dàng hơn.
Liễu Sao cảm tạ Ký Thủy yêu kia, lại thấy Vị Húc nhìn mình, vội hỏi: “Vết thương của ngươi có sao không?”
Vị Húc lập tức ho mấy tiếng, dựa vào lòng nàng: “Đương nhiên có, ta bị thương nặng không thể đi…”
“Đừng hòng lợi dụng!” Liễu Sao nổi giận, đẩy y ra, “Nếu ngươi không đưa tới nhiều người như vậy, ta sẽ không bị bao vây! Cho nên huề nhau!’
Vị Húc cười ha hả.
Hai người trở lại ma cung, Vị Húc tự đi nghỉ ngơi tạm chữa trị vết thương. Liễu Sao có ấn tượng rất tốt với vị hộ pháp ma cung này, ít ra y đã cứu nàng lúc nguy hiểm, không coi thường bỏ mặc nàng. Hễ ai đối xử với mình tốt đều đáng quý trọng, không phải sao?
Tháp vẫn cao chót vót như trước nhưng không có tiếng nhạc.
Liễu Sao nhìn một lát rồi đi thẳng vào biển mây kết giới, thấy Xích huyền cầm đặt ngay gắn trên chiếc giường mây trắng xóa, nguyên vẹn không hư hỏng gì, Liễu Sao lại biến nó thành vòng gỗ đeo vào cổ tay, nghĩ ngợi một lúc rồi đi ra.
Giống như biết nàng sẽ đến, trên tháp cao xuất hiện một bóng người.
Không có ca múa, tòa tháp cao vô cùng lạnh lẽo, một mình hắn đứng bên lan can, trên đầu là mảnh trăng bạc của Hư Thiên.
Liễu Sao ngẩng mặt nhìn hắn.
Hắn không có phản ứng gì, không biết có phải đang nhìn nàng hay không.
“Ta đến cảm ơn ngươi!” Liễu Sao nói xong, xoay người quay lại kết giới.
Giờ thìn ngày thứ ba, Liễu Sao tới bờ Đông Hải đúng giờ. Một Ký Thủy tiểu yêu dẫn nàng xuống dưới nước, A Phù Quân đã đứng chờ sẵn.
Không thấy Kha Na, Liễu Sao hơi thất vọng.
A Phù Quân không nói gì, chỉ đưa tay lên vẽ một vòng tròn, nước biển bập bềnh trên đỉnh đầu lập tức lặng xuống, dần hiện ra bóng dáng Lạc Ninh.
Lạc Ninh không thể dễ dàng rời khỏi tiên giới, nhờ Ký Thủy tộc liên hệ là biện pháp tốt nhất.
Có thể dùng được yêu lực, đương nhiên Lạc Ninh ở bên ngoài kết giới Thanh Hoa cung, thậm chí có thể nhìn thấy đệ tử Thanh Hoa lui tới ở cánh cửa cung sau lưng nàng. Khoảng cách nguy hiểm như vậy muốn giấu không cho Tiên môn biết thật không dễ dàng, không biết nàng dùng cách nào.
Trong kính nước, sắc mặt Lạc Ninh nhợt nhạt, nàng vốn có khuôn mặt trái xoan, bây giờ nhìn thấy cằm càng nhọn hơn. Có lẽ là sự thay đổi bề ngoài này khiến cho tính cách đơn thuần, trẻ con trước kia biến mất, lại lắng đọng thành một vẻ đẹp khác rung động lòng người.
Vũ Tinh Hồ trở về, muội ấy còn tin tưởng mình không? Môi Liễu Sao run run, không biết giải thích từ đâu.
Lạc Ninh mở to mắt, hỏi thăm trước: “Liễu sư tỷ, tỷ có khỏe không?”
Liễu Sao lúng túng đáp lại: “Rất khỏe.”
“Vũ sư huynh đã trở về,” Lạc Ninh dừng lại, “Không chỉ Trác sư tỷ hiểu lầm, Thương bá bá cũng đã hạ lệnh giết tỷ, gần đây tỷ đừng tùy tiện ra ngoài nữa.”
Hốc mắt Liễu Sao nóng lên.
Đúng rồi, muội ấy liên hệ với mình, đương nhiên là vẫn tin tưởng mình.
“Muội nên…”
“Muội sẽ cẩn thận,” vẻ mặt Lạc Ninh chợt trầm xuống, “Thời gian không có nhiều, muội chỉ có thể nói chuyện quan trọng, sư tỷ để ý nghe nhé.”
Liễu Sao nhẹ nhàng hít vào một hơi, gật đầu.
“Án mạng moi tim ở Thái Đàm thành, sư tỷ đã có mặt ở đó.”
“Đó là bẫy của Thực Tâm ma,” Liễu Sao vội nói, “Y là ma tiên tu luyện, sau khi bị Lạc sư huynh làm trọng thương nên ma lực phản phệ, phải dùng tim người trị thương, vừa hay giá hạ cho tỷ.”
Nhắc tới Lạc Ca, nét mặt Lạc Ninh buồn bã, lắc đầu: “Nhưng tỷ cũng biết, vào thời điểm Thái Đàm thành xảy ra việc này, ở ngoài Chu Châu xa vạn dặm cũng có người bị moi tim, thử hỏi sao Thực Tâm ma có thể gây án mạng cùng lúc ở hai nơi? Thương bá bá không phải người hồ đồ, người xác định là do tỷ làm nên mới sơ hở như vậy. Bọn họ cho rằng tỷ cố tình tạo ra những dấu hiệu giả tạo về sự tồn tại của Thực Tâm ma, hơn nữa những dấu vết để lại trên thi thể hoàn toàn khác thủ đoạn trước đây của Thực Tâm ma.”
“Người gây án ở Thái Đàm thành là thi ma Thạch Lan!” Liễu Sao siết chặt nắm tay đấm vào không khí, “Ả và Thực Tâm ma chung một hội.”
Lạc Ninh nói: “Người có thể phá Giải Ma linh ở Tiên môn không quá chín người. Muội đã lén hỏi thăm thử, là chưởng giáo sư bá Đoàn Thời Nhật đang bế quan, lão tiên tôn trấn thủ Nam Hoa phái, hơn nữa các vị chưởng môn cũng không đi xa, chỉ có Thương bá bá và Chúc Xung chưởng giáo Phù Sinh phái ra ngoài tuần tra phòng thủ bảo vệ thành, còn có… Tạ sư huynh cũng ra ngoài.”
Hết chương