Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Xem ra, Thương Kính, Chúc Xung và Tạ Lệnh Tề đều có cơ hội đến Đại Hoang.
Thương Kính đương nhiên không thể là Thực Tâm ma.
Liễu Sao nói: “Không phải Chúc Xung thì là Tạ Lệnh Tề, lúc đó hai người họ đều chạm vào Băng huyền cầm!”
Lạc Ninh đáp: “Không phải Tạ sư huynh.”
“Muội đừng để y lừa!” Liễu Sao vội la lên: “Tuy y không phải chưởng môn, nhưng y giỏi nhất là ngụy trang. Có lẽ y tìm cách làm vui lòng Vũ sư huynh, Vũ sư huynh đã kể lại bí mật của Giải Ma linh cho y, muội phải cẩn thận.”
Lạc Ninh “ừm”, không nói chuyện này tiếp: “Vũ sư huynh không nhớ ra tỷ, chỉ e Thực Tâm ma đã ra tay với huynh ấy.”
“Chắc chắn Thực Tâm ma là người huynh ấy tin tưởng, huynh ấy mới bị trúng chiêu, đó chẳng phải Tạ Lệnh Tề sao!”
“Trước đây Vũ sư huynh giao thiệp rất rộng, Chúc chưởng giáo cũng qua lại rất thân thiết với huynh ấy.”
Liễu Sao nghe vậy cũng chẳng biết nên làm thế nào: “Vậy… rốt cuộc là ai?”
“Việc này muội cũng không dám khẳng định.” Lạc Ninh nói tiếp: “Nhưng muội biết, án mạng moi tim ở Thái Đàm thành không phải do Thực Tâm ma làm.”
Liễu Sao giật mình: “Không có khả năng! Ngoại trừ Thực Tâm ma thì còn có ai muốn hãm hại tỷ?”
Lạc Ninh thành thật giải thích: “Sư tỷ, tỷ nghĩ đi, nếu Thực Tâm ma xóa đi trí nhớ của Vũ sư huynh trước, đã có Vũ sư huynh làm chứng, Tiên môn chắc chắn không tin tưởng tỷ. Vậy y cần gì phải mạo hiểm vào thành giá họa cho tỷ nữa?”
Liễu Sao sửng sốt.
Đúng vậy, lời Vũ Tinh Hồ đã là bằng chứng, Thực Tâm ma vốn không cần làm chuyện thừa thãi.
Lạc Ninh ngẫm nghĩ: “Sư tỷ, tỷ còn có thù oán với ai nữa không?”
Chuyện này Liễu Sao không trả lời được. Lúc nàng ở Võ đạo, ỷ được Lục Ly dung túng nên ngông nghênh kiêu ngạo, nhưng lúc đó nàng chỉ đơn thuần kèn cựa nhau với Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng. Nếu có thể dưới tầm mắt của Tiên môn giết người hãm hại nàng, Đỗ Minh Trùng không có lá gan to đó.
Lạc Ninh cũng vì kinh nghiệm ít ỏi, rất xa lạ với thế giới bên ngoài, nên cũng không nghĩ ra được.
Liễu Sao phát hiện ra mình còn có kẻ thù ngoài Thực Tâm ma, nàng bắt đầu cảnh giác, đi qua đi lại vài vòng, bực dọc mắng: “Kẻ nào dám hại ta! Ta mà biết được, nhất định không để y chết tử tế!”
Lạc Ninh đột ngột lên tiếng: “A Phù Quân còn ở đó không?”
Lúc này Liễu Sao mới để ý bên cạnh nàng vẫn còn một người.
A Phù Quân vẫn khoanh tay đứng cách đó ba trượng, tư thế từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, có lẽ giọng Lạc Ninh quá nhỏ nên y không trả lời.
Lạc Ninh hỏi lại lần nữa: “A Phù Quân có thể chỉ bảo chúng ta được không?”
Nàng quá ngây thơ rồi, A Phù Quân làm sao chịu giúp! Liễu Sao biết rõ thủ đoạn máu lạnh vô tình của vị yêu vương này, lòng thầm oán.
Quả nhiên, A Phù Quân nhìn về phía này, cất tiếng: “Nên về rồi.”
Liễu Sao bĩu môi.
Hóa ra y vẫn luôn lắng nghe, vờ vịt gì chứ gì chứ!
Lạc Ninh thấy y không muốn nhúng tay bèn cúi người tạ lỗi: “Là tiểu nữ đường đột.”
Thấy sắc mặt mệt mỏi của nàng, Liễu Sao mới nhớ tới chuyện hồn phách Lạc Ninh không trọn vẹn, đành vờ như cực kỳ tự tin khẳng định: “Chuyện này muội đừng lo, tỷ sẽ điều tra rõ thôi!”
Lạc Ninh nghe nàng nói thế bèn gật đầu bảo: “Muội ra ngoài lâu rồi, phải về đây, nếu không để Thương bá bá hoài nghi sau này sẽ không dễ gặp mặt nữa.”
Liễu Sao bỗng nghĩ tới một chuyện, nên gọi nàng lại: “Chuyện ma tính của tỷ, Lạc sư huynh từng nói…”
“Muội nhớ mà!” Tích tắc Lạc Ninh cắt ngang lời nàng: “Muội sẽ để ý, sư tỷ quay về đi.”
Liễu Sao lập tức hiểu ra, chuyện đó phải đề phòng A Phù Quân. Loại trừ được ma tính, Ma tộc mạnh lên chẳng có ích gì với yêu giới, huống hồ là với một kẻ lòng đầy dã tâm như A Phù Quân.
Liễu Sao cắn môi: “Muội yên tâm, tỷ chắc chắn sẽ giết Thực Tâm ma báo thù!”
Lạc Ninh lắc đầu: “Vì thái bình của lục giới, chúng ta cần phải diệt trừ y. Nhưng ca ca cứu tỷ, ca ca sẽ không mong tỷ sống chỉ vì báo thù, sư tỷ, chúng ta nên làm những chuyện chúng ta cần làm.”
Chưa có được tiên cốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã hiện nét từ bi thoát tục của tiên nhân, đôi mắt đen láy cực kỳ nghiêm túc.
Liễu Sao bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt cuối cùng của tiên giả, rốt cuộc nàng đã hiểu ra nỗi lo lắng trong đôi mắt đó.
Lạc Ninh lại thi lễ: “Lần này xin đa tạ A Phù Quân.”
A Phù Quân vẫn không trả lời, chỉ phất tay thu hồi yêu thuật.
Tấm kính trên đỉnh đầu biến mất, Liễu Sao giật mình nhưng không rời đi ngay.
Thực Tâm ma, Thạch Lan, Vũ Tinh Hồ, bây giờ lại xuất hiện thêm kẻ thù mới. Liễu Sao vẫn luôn tự hào về tốc độ tu luyện, bỗng nhiên đối diện với nhiều chuyện như thế, mà lại không có chút manh mối.
Liễu Sao biết mình không thông minh, nhưng nàng biết ai là người thông minh. Lạc Ninh kinh nghiệm sống ít, nhưng A Phù Quân không giống vậy, y bình tĩnh quyết đoán, cẩn thận chu đáo, thậm chí có thể thấp thoáng trông thấy bóng dáng của Lạc Ca trên người y, chuyện ở Đại Hoang đã khiến Liễu Sao thấy rõ sự phi phàm của vị Yêu vương này.
“Rốt cuộc là ai hãm hại ta…” Liễu Sao cố ý lẩm bẩm, lén lút nhìn y.
A Phù Quân làm như không nghe thấy.
Liễu Sao lại lên tiếng: “Ngươi cũng cùng chúng ta đối phó Thực Tâm ma, y đang bị thương nên giờ không có tinh thần tìm ngươi báo thù mà thôi.”
A Phù Quân vốn không hề quan tâm tới nàng, y xoay người bỏ đi.
Cứng mềm đều không chịu, luận mưu tính, ngoại trừ Lạc Ca chỉ sợ không một ai xứng là đối thủ của vị Yêu vương này. Liễu Sao cũng tin nếu y bằng lòng, đương nhiên sẽ có cách khiến Thực Tâm ma tin tưởng thiện ý của Yêu Khuyết. Rơi vào bước đường cùng, Liễu Sao cũng không màng tới sĩ diện, nỗ lực lần cuối hét về hướng y: “Không phải là Tiên môn, không phải Võ đạo, vậy chắc chắn là Yêu Khuyết… Ta tự mình đến hỏi áo trắng!”
A Phù Quân dừng chân.
Liễu Sao mừng thầm bèn đuổi theo: “Ngươi có biết người hại ta là ai không?”
“Cầu xin giúp đỡ của kẻ khác chi bằng hành động cẩn thận hơn.” A Phù Quân quay lại liếc nhìn nàng, giọng nói dễ nghe ngập tràn hơi lạnh: “Trước mắt Yêu Khuyết không thích hợp gây thù chuốc oán, chủ quân đồng ý liên lạc với Lạc Ninh giúp ngươi đã là ngoại lệ. Nếu còn không biết chừng mực thì chỉ tự gánh lấy diệt vong.”
Đối diện với cảnh cáo, Liễu Sao lại hiếm hoi không nổi giận, nàng thật lòng áy náy với Yêu quân áo trắng. Áo trắng một lòng muốn giải thoát Ký Thủy tộc, y liên tiếp cứu nàng, nhưng y thân là yêu quân, chắc chắn không thể làm bậy được. Huống hồ tới bây giờ y còn chưa nhìn ra lợi ích thực tế của nàng.
Nhưng Liễu Sao cũng chẳng còn cách nào, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu người kia hãm hại ta, vậy cũng có khả năng sẽ xuống tay với Lạc Ninh, xem như lần này ta nợ ngươi một lần, ta sẽ báo đáp các người.”
A Phù Quân bình thản đáp: “Mục đích người này hãm hại người, chẳng qua là muốn đẩy ngươi xa rời Tiên môn thôi.”
Liễu Sao sửng sốt.
“Ngươi là ma, nếu không có Lạc Ca, liệu Tiên môn có tha cho ngươi.” A Phù Quân nhàn nhạt đáp lời: “Chưa chắc người này đã có ý hại ngươi, không truy cứu là chọn lựa tốt nhất.”
Dứt lời, y tan vào trong nước.
Rời xa Tiên môn? Liễu Sao xanh mặt, nàng lao khỏi mặt biển lướt đi như gió.
Hư Thiên ma cung, ở nơi sương khói mênh mông mờ mịt, tháp mặc ngọc hình hoa lan, chiếc bàn thấp bằng mã não, bức tượng thú phun lửa… Vị Húc khoác áo đỏ nằm trên tháp ngọc bích, giống như một đóa yêu hoa nở trên hoa lan đen, một tay y nâng chiếc khay lên, trên khay bày đầy thịt người còn rỉ máu.
Liễu Sao vừa xông vào đã trông thấy cảnh tượng này, nàng lạnh lùng khẳng định: “Là ngươi!”
Đôi mắt Vị Húc lóe lên, vẫn cười hì hì: “Tỷ tỷ đích thân đến thăm hỏi, đệ đệ được yêu thương mà thấy lo sợ, ngồi xuống đi.”
Trên mặt đất xanh xanh xuất hiện một chiếc ghế dựa
Liễu Sao đá văng chiếc ghế: “Án mạng moi tim ở Thái Đàm thành là do ngươi làm! Là ngươi giá họa cho ta!”
Vị Húc liếc nàng, vô tội hỏi: “Tại sao ta lại phải giá họa cho ngươi?”
Liễu Sao trưởng thành ở Võ đạo, đương nhiên không dễ bị lừa, nàng cười khẩy: “Chỉ cần ta hoàn toàn rời khỏi Tiên môn thì mới chịu làm việc cho các ngươi! Nhất định là quỷ kế của ngươi và Nguyệt, hừ!”
“Ngươi không tin ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Vị Húc lười biếng cầm thịt trên bàn bỏ vào miệng, bỗng nhiên người nằm trên tháp biến mất rồi chợt xuất hiện bên cạnh nàng: “Tỷ để ý chuyện đó làm gì, đến đây, để để đút cho tỷ nào.”
“Ngươi lại hại người!”
“Nếu ma không hại người thì còn cần tiên làm gì?”
Ngón tay trắng nõn nà đẹp đẽ của thiếu niên cầm miếng thịt tươi, Liễu Sao cực ghét, nhưng thanh khí của sinh linh tỏa ra từ máu thịt, cho dù chỉ một chút ít cũng đã làm nàng cảm nhận rõ được sự mê hoặc.
Ma tính bị khơi lên, chiếc lá liễu trên mày như ẩn như hiện.
“Xem đi, tỷ tỷ cũng thích hương vị này đó thôi.” Vị Húc gác mặt trên cổ nàng, mờ ám phả hơi thở: “Nguyên khí trời sinh của con người chính là thức ăn của Ma tộc.”
Liễu Sao cắn chặt răng.
Vị Húc cười khẽ, đưa thịt đến bên miệng nàng: “Đến đây nào, chẳng có ma nào có thể kháng lại ma tính, ngay cả ngừng tu luyện, ma đan cũng sẽ tự vận hành, ngươi sớm muộn gì cũng đi đến bước hủy diệt, tội tình gì chứ?”
Chiếc vòng gỗ trên cổ tay kêu “U u”, Liễu Sao đẩy phắt y ra: “Đây là…”
“Chính là hai người bọn họ.” Vị Húc thoải mái lau khóe miệng: “Ta đã dùng linh thảo nuôi bọn chúng đấy.”
Nuôi con người để cắt lấy máu thịt mà không để cho chết, thủ đoạn tàn nhẫn thế này đến cả Võ đạo cũng không bì kịp. Liễu Sao nghĩ tới hai nữ tử đáng thương kia, kinh hoàng: “Đáng giận!”
Giờ phút này nàng làm sao chịu nhớ lời nhắc nhở của A Phù Quân, không nói một lời nàng vung chưởng đánh xuống.
Ánh mắt Vị Húc sầm xuống, không hề né tránh vẫn tươi cười bảo: “Tỷ tỷ tốt của ta, sao lại vô tình như thế…”
Hai chưởng tiếp nhau, sức nổ bắn tung bụi đất.
Hộ pháp áo đỏ bị chấn động lùi thẳng ra sau, đôi chân giẫm lên mặt đất hằn lên hai vết sâu hoắm.
Vị Húc lùi lại vài trượng mới ngừng lại, y cúi đầu nhìn tay mình rồi nâng mắt chằm chằm nhìn Liễu Sao, khuôn mặt tuấn tú ngập tràn vẻ bất ngờ.
Lần đầu chứng nhận được sức mạnh thật sự của mình, Liễu Sao mừng rỡ, nghĩ tới việc lúc đó vì muốn cứu y mà nàng đã chống lại đám người Trác Thu Huyền, Liễu Sao tức muốn ngất, tuyệt tình dồn ép!
Đường đường là hộ pháp ma cung mà giờ trở tay không kịp, bị ép liên tục thoái lui.
Liễu Sao là loại người bộc lộ rõ vui buồn, biết được chân tướng, thiện cảm với Vị Húc hoàn toàn biến mất, xuất chiêu càng tàn nhẫn. Nàng vọt vào giữa không trung, đôi tay xoay vòng, một dòng khí nóng cuồn cuộn lao thẳng tới Vị Húc!
“Làm càn!” Một tiếng quát vang lên, có hai luồng ma lực khác nhau đồng loạt đánh tới, đỡ lấy dòng khí nóng kia.
Hóa ra đám ma vệ thấy tình cảnh bất ổn, nên đã chạy đi bẩm báo Hữu thánh sử Lư Sênh và ma tôn Trưng Nguyệt, hai người mới chạy tới kịp lúc.
Thấy Vị Húc được cứu, Lư Sênh lặng lẽ lùi về phía sau Trưng Nguyệt, Vị Húc cũng chú ý, bước theo đứng bên cạnh y.
Đôi mắt ma quỷ dồn ép, Trưng Nguyệt bước lên trước lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế?”
Vị Húc xem như chẳng có gì trả lời: “Chỉ giết vài người, đùa chơi với Tiên môn thôi.”
Chịu ảnh hưởng bởi cuộc sống ở Võ Dương Hầu phủ, Liễu Sao thấy người đúng đầu ma cung nên cũng thoáng chột dạ: “Y hãm hại ta.”
“Thì đã sao?” Trưng Nguyệt cười khẩy, dùng ma quang bọc nàng lại: “Thứ rác rưởi vô dụng, ở ma cung mà lòng hướng về Tiên môn. Nếu không phải Lư hữu sử bảo vệ ngươi, bổn tọa đã sớm xử lý ngươi.”
Đã có thực lực, Liễu Sao làm sao chịu để người khinh bỉ, nàng thử vận ma lực hộ thể, cấm chế quả nhiên bị loại trừ.
Thấy nàng dám phản kháng, Trưng Nguyệt giận dữ: “Đi theo Lạc Ca học được thói xấu của Tiên môn, hôm nay để bổn tọa dạy dỗ ngươi!”
Nhắc tới Lạc Ca, Liễu Sao càng giận. Thi ma Thạch Lan không rõ tung tích, Thực Tâm ma vẫn đang trà trộn trong Tiên môn, chuyện Lạc Ca ủy thác không thể hoàn thành dẫu chỉ một việc, họ lại còn muốn cản nàng.
Ở bên kia hai người tranh cãi rồi đánh nhau, Lư Sênh chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Trong phút chốc hai người qua lại được mười chiêu, ma lực hùng mạnh cuộn trào sóng gió, cả tòa ma cung rung lắc không ngừng.
Lúc đầu Liễu Sao còn hơi cẩn thận, chờ đến khi đánh được vài hiệp, ma tính ẩn giấu bị kích thích, mắt lóe ánh đỏ, nàng không hề sợ hãi, chỉ còn lại ý định giết chết Trưng Nguyệt.
Hai tay hợp lại trước ngược, ngàn vạn lốc xoáy hợp lại tạo thành một lốc xoáy cực đại.
Ma lực bị đẩy đến tận cùng, lốc xoáy cực đại xoay tròn thần tốc, thu hút toàn bộ trọc khí từ tám phương, trong tích tắc, sương khói ngàn dặm ở ma cung tan biến hết.
Không chỉ Trưng Nguyệt mà sắc mặt Lư Sênh cũng thay đổi.
“Đây là…” Vị Húc hoảng sợ.
Thời gian như ngừng lại, không gian như ngưng đọng, ma cung sáng sủa rơi vào tĩnh lặng.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên! Trọc khí bị hấp thụ chợt nổ tung, hóa thành vô số sợi bông trắng như tơ liễu tràn ngập không gian kết giới, toàn bộ ma cung lại khôi phục cảnh tượng sương mù ban đầu.
Thức thứ ba trong võ điển của Ma thần ‘Tơ liễu sát’, cũng là thức cuối cùng ‘Loạn nhứ di thiên’
Loạn nhứ di thiên : có thể tạm hiểu là ngàn sợi bông tung bay hỗn loạn. Theo từng chấn động mạnh, sắc mặt Trưng Nguyệt trắng bệch, nửa quỳ trên mặt đất, y cố nén nhịn, cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi. Lư Sênh lập tức lắc mình chạy đến bên y, chặn lại ma đan giúp y, ngăn cản ma nguyên tiêu tán.
Liễu Sao sững sờ đứng ngay tại chỗ.
Lúc trước nàng phá vỡ phong ấn của Nguyên Tây Thành, rồi lại dễ dàng phá vỡ kết giới ở Thái Đàm thành. nàng còn tưởng mình may mắn. Đến lúc này đánh một trận toàn lực với Trưng Nguyệt, nàng mới phát hiện ra thực lực của mình đã vượt xa tưởng tượng.
Lư Sênh xoay người chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng: “Hủy Hư Thiên, dựng ma quốc, thánh tài độc tôn.”
Vị Húc thấy thế muốn lên tiếng: “Ngươi…”
Lư Sênh vẫy tay cản y: “Nhiều năm ma cung vẫn vô chủ, bây giờ thánh tôn xuất hiện là vinh hạnh của Ma tộc.”
“Thánh tài độc tôn!”
“Thánh tài độc tôn!”
Tiếng tung hô vang khắp ma cung, phần lớn ma tướng ma binh đều quỳ xuống trước mặt, cúi đầu xưng thần với nàng.
Kẻ mạnh là vua, đây là quy tắc sinh tồn ở ma cung, bọn họ tin rằng vị ma tôn mới sẽ dẫn dắt họ đến một tương lai càng mạnh mẽ hơn.
Đôi mắt hạnh sáng rực, gương mặt tươi cười rạng rỡ, Liễu Sao cố sức siết chặt hai tay, khống chế sự kích động trong lòng.
Khoảnh khắc trước sống hèn mọn như một con kiến, ngay khắc sau lại trở thành người đứng đầu ma cung danh chấn lục giới, sẽ không phải chịu sỉ nhục, khinh khi, cũng không còn phải sống thật e dè, thật hèn mọn nữa. Đây chính là mối quan hệ giữa sức mạnh và quyền lực sao?
Người đứng trên ngôi cao, thấy nhiều cảnh tượng hơn người khác, chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo trào dâng trong lồng ngực mà tiếc là đã quên mất địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề.
Qua rất lâu Liễu Sao mới chậm chạp hoàn hồn lại, phát hiện chiếc vòng gỗ trên cổ tay rung lên bần bật, nàng vội thu ma tướng, hồi tưởng lại thần thái của Võ Dương Hầu, nàng hất cao cằm: “Vị Húc hãm hại ta!”
Lư Sênh trả lời: “Hộ pháp đã mạo phạm thánh tôn, quả thật không phải, nhưng cho dù bây giờ chúng ta đứng ra làm chứng, Tiên môn cũng sẽ không tin.”
Lời này rất đúng, cho dù Vị Húc có thừa nhận án mạng Thái Đàm thành do y gây ra thì Tiên môn cũng không tin. Cũng như việc A Phù Quân không thể chứng minh nàng không hại Lạc Ca, nỗi oan này là chắc chắn rồi.
Liễu Sao nén giận nhìn Trưng Nguyệt.
Nếu nàng giết ma tôn Trưng Nguyệt thì có thể chứng minh lập trường của nàng, dù Tiên môn vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn không đến mức vừa gặp là đòi giết nàng như bây giờ.
Lư Sênh lặng lẽ nhích lên trước một bước cản trở nàng, y bình thản nói: “Y đã góp công rất lớn cho ma cung, Ma tộc luôn khắc ghi trong tâm khảm, người không thể sỉ nhục y. Nếu người theo Lạc Ca chỉ học được lấy oán báo ân, vậy chắc Lạc Ca sẽ rất vui mừng.”
Cũng khó trách y dám nói vậy, quả thật có thể xem y và ma tôn Trưng Nguyệt là ân nhân của nàng. Nếu bọn họ không dùng kế điệu hổ ly sơn dẫn dụ đám người Nguyên Tây Thành đi thì Kha Na đã không dễ dàng vào Thanh Hoa cung cứu người như vậy, chỉ e tới bây giờ Liễu Sao vẫn còn bị nhốt trong hầm Cấm Ma hoặc đã bị xử lý từ lâu.
Ai đối xử tốt với nàng, nàng sẽ tốt lại với người đó. Liễu Sao là loại người đơn giản, nàng cũng không định giết Trưng Nguyệt thật, nàng chỉ hừ cảnh cáo: “Không có lần sau!”
Lư Sênh cúi đầu: “Không dám.”
Đột ngột đứng ở ngôi cao, Liễu Sao không quen lắm, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của Hữu thánh sử ma cung, nàng bỗng nhớ tới lời người đó nói năm xưa, bây giờ thật đã ứng nghiệm.
“Ngươi là thuộc hạ của ta.”
“Thuộc hạ nguyện trung thành với thánh tôn.”
Liễu Sao hắng giọng, lớn tiếng ra lệnh: “Được, bây giờ ngươi sẽ là Thiên hộ pháp, tất cả mọi người phải tuân lệnh của ngươi.”
Lư Sênh vẫn bình tĩnh đáp: “Đa tạ thánh tôn cất nhắc.”
“Ta muốn các người làm ba chuyện.”
“Xin tuân lệnh.”
“Chuyện thứ nhất, ngươi cho người thăm dò tung tích của thi ma Thạch Lan, khi nào có tin tức thì báo với ta.”
“Rõ.”
“Chuyện thứ hai, bảo mọi người trong ma cung tạm thời ngừng tu luyện, không được phép ra ngoài làm bậy.”
Vị Húc và vài tên ma tướng đồng loạt nhíu mày, Lư Sênh cản họ lên tiếng: “Vâng.”
Thấy biểu cảm trên mặt mọi người, Liễu Sao không nói gì thêm chuyển sang Vị Húc: “Thứ ba, không cho phép ngươi tiếp tục tra trấn hai nữ tử kia, lập tức thả họ ra.”
Đôi mắt hoa đào sa sầm, ánh sáng lạnh lấp lóe. Vị Húc lười biếng đáp: “Tuân lệnh thánh tôn.”
Liễu Sao xoay người bỏ đi.
“Bảo mọi người ngừng tu luyện, việc này e không ổn…” Tả sử Cấp Trung Đạo bước đến bên Vị Húc, đôi mày nhíu chặt, ngữ khí rất bất mãn.
Vị Húc khẽ cười: “Một mình thì có thể làm được chuyện gì, nàng ra lệnh thì kệ nàng, các ngươi cứ làm việc các ngươi nên làm là được.”
Lúc này chúng tướng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt đất, kẻ thất bại bị thương không đứng dậy nỗi, cũng đã mất đi thân phận ma tôn Trưng Nguyện, bây giờ y chính là Kiếp Hành.
Vị Húc bước đến trước mặt y: “Kiếp Hành huynh, năm đó thánh tôn giao ma cung cho huynh, huynh đã làm ma tôn Trưng Nguyệt nhiều năm như vậy mà chỉ nghĩ tới dã tâm của mình, quên mất ân tình của thánh tôn.”
Kiếp Hành nuốt máu xuống, hừ lạnh: “Ta đã sớm biết các ngươi không phục ta, kẻ mạnh là vua, ta không còn gì để nói!”
“Được rồi, theo lời mà làm việc đi.” Lư Sênh nói xong, chúng tướng đều tự tản đi.
A Phù Quân quả không có lòng tốt.
Liễu Sao vội vàng quay về biển mây kết giới, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Y rất rõ tính tình của nàng lại còn cố ý nói câu “Từ bỏ truy cứu đi”, rõ ràng y khích bác nàng. Y đứng trên lập trường của yêu giới, đương nhiên không mong nàng dùng sức mạnh thần bí cống hiến cho ma cung, nên mới thuận thế tiết lộ chân tướng, dẫn dụ nàng chống đối Vị Húc. Y biết Nguyệt tồn tại nên tính mạng nàng sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ bị trách phạt, do đó sẽ càng hận đám người Kiếp Hành. Vị Húc muốn đẩy nàng rời xa Tiên môn, còn A Phù Quân lại đẩy nàng xa cách ma cung, y vốn không giúp nàng. Thảo nào y không chịu tiết lộ trước mặt Lạc Ninh vì y biết Lạc Ninh sẽ vạch trần y.
Đáng ghét! Y lại còn cố ý dẫn dụ nàng mở miệng cầu xin! Tới bây giờ nàng mới tỉnh ngộ, sao nàng có thể ngốc vậy chứ.
Nỗi oán hận trong lòng khó tiêu tan, Liễu Sao vung chưởng đánh vào không trung, quấy đảo sóng mây xao động không thôi.
“Nên ngừng đi thôi.” Chẳng biết từ lúc nào, có người lặng lẽ đứng bên cạnh.
“Tại sao ta phải ngừng!” Liễu Sao quay phắt đầu lại.
“Ngươi đã bị ảnh hưởng.”
Như bị tạt một gáo nước lạnh, Liễu Sao tỉnh ngộ.
Gần đây cảm xúc nàng xao động ngày càng mạnh, lúc trước phải chịu thiệt, vừa nãy lại không khống chế được cảm xúc, không thể ngờ ma tính lại ảnh hưởng lớn như vậy.
“Ngừng tu luyện, quả thật có thể giảm bớt ma tính.” Nguyệt dừng lại: “Nhưng, ngươi làm như thế sẽ khiến họ bất mãn.”
“Vậy ta phải làm thế nào đây?” Liễu Sao bình tĩnh lại trả lời hắn: “Vào lúc ta có thể ngăn cản, muốn ta chỉ vì ngồi vững vị trí ma tôn, để mặc họ ra ngoài tiếp tục hại người sao?”
Nguyệt không đáp.
“Ngươi chưa bao giờ dạy ta phải làm thế nào.” Liễu Sao nhìn y, đôi mắt hạnh lấp lánh tỏa sáng: “Tiên môn tạm thời sẽ không tấn công ma giới, bọn họ ngừng tu luyện cũng không có ảnh hưởng gì lớn, ta nghĩ thế nên đã làm như vậy.”
Hắn trầm mặc.
Cô gái ngang bướng không hiểu chuyện, bây giờ đứng trước mặt hắn, vứt bỏ mọi tình cảm, sáng suốt đưa ra một quyết định gian nan, đây là sự thay đổi khi đi theo Lạc Ca? Một kẻ là ma lại bị dạy thành tiên, nàng như thế thì làm sao có thể sinh tồn trong ma giới?
Nguyệt cất lời: “Ngừng tu luyện, ma đan vẫn tự vận hành, rốt cuộc họ cũng đi vào con đường hủy diệt.”
Liễu Sao liếc nhìn y: “Chuyện đó liên quan gì tới ta? Đó là do Ma thần hạ lệnh cấm, là y hại Ma tộc.”
Nguyệt “Ừ” rồi nói: “Đúng vậy, là hắn hại con dân của hắn, có lẽ ma đạo vốn không nên tồn tại.”
Giọng nói trầm lắng không khác ngày thường là mấy, nhưng Liễu Sao lại ngẩn ra, nàng muốn nói lại thôi, sau một lát mới chuyển đề tài: “Bây giờ ta là ma tôn, ngươi cũng phải nghe lời ta đúng không?”
“Ừ, ngươi muốn ta làm gì nào?”
“Giám sát giúp ta.” Liễu Sao trả lời: “Ngươi từng nói Lư Sênh không có ý tốt, lúc ta không có mặt ở đây, ngươi phải giúp ta trông chừng họ.”
Nguyệt nhếch khóe môi: “Ta lợi hại thế ư?”
“Tự ngươi xem mà làm đi.” Liễu Sao nhíu mày nhìn hắn, giả vờ thờ ơ ném ra một câu: “Có lẽ ngươi làm tốt, ta sẽ đồng ý giúp ngươi.”
Trên thực tế Liễu Sao đã đổi ý từ lâu, bảo mọi người ngừng tu luyện chỉ là biện pháp tạm thời, chờ nàng tìm ra cách loại bỏ ma tính, đương nhiên có thể giúp bọn họ giải thoát. Khi đó, nàng là ma tôn, có thể trói buộc họ, ngăn ngừa ma họa cho lục giới, đây là cách tốt nhất nàng có thể nghĩ ra.
Nhưng nàng đã nghĩ quá đơn giản, đã xem nhẹ hai từ “dục vọng”, con người có thể vì địa vị danh vọng mà bán đứng thân bằng quyến thuộc thì Ma tộc làm sao chịu sức mạnh khống chế? Toàn bộ ma cung vốn không xem mệnh lệnh “ngừng tu luyện” của nàng ra gì. Nói lại, nàng chẳng qua là ma tôn trên danh nghĩa, hoàn toàn không có kinh nghiệm, đương nhiên đã bị họ lừa gạt.
Không tới mấy ngày, bên Lạc Ninh lại có tin tức.
Liễu Sao kích động chạy khỏi ma giới, nàng quanh quẩn vài vòng gần vùng Đông Hải, tới đêm khuya nàng mới lặn xuống biển theo giờ đã hẹn. A Phù Quân quả đang chờ ở đây, còn có một cô gái mảnh mai đang đứng bên cạnh y.
“Lạc Ninh!” Liễu Sao giật mình: “Sao muội lại…”
Lạc Ninh rất vui vẻ, chạy tới ôm cánh tay của nàng: “Là muội xin A Phù Quân đưa muội ra đây, sư tỷ có khỏe không?”
A Phù Quân dám mang người ra khỏi Thanh Hoa cung, chẳng biết đã dùng biện pháp gì. Tuy Liễu Sao rất tức tối vụ A Phù Quân giở trò sau lưng, nhưng nghĩ đến còn cần y giúp đỡ nên đành phải nhịn.
Hai người trò chuyện một lát, A Phù Quân xoay người biến mất.
Tự giác thật nhỉ! Liễu Sao khẽ hừ, nhích lại thì thầm bên tai Lạc Ninh: “Y không phải người tốt đâu.”
Lạc Ninh cũng lén gật đầu đồng ý, nàng dùng truyền âm thuật nói chuyện: “Lần trước y lật lọng gạt muội, y rất… xấu xa, sư tỷ, tỷ đừng tin y.”
Ta đã bị y lừa rồi! Liễu Sao nghẹn một bụng tức.
“Chuyện bản chép tay không thể để y biết, nên muội muốn đích thân gặp tỷ.” Sắc mặt Lạc Ninh trở nên nghiêm trọng: “Bản chép tay của tôn giả biến mất rồi!”
“Cái gì ?” Suýt chút nữa Liễu Sao đã hét lên.
Lạc Ninh kể: “Muội nói với họ muội quá buồn chán nên muốn xem sách, nhờ một vị sư huynh lấy vài quyển về, có lẽ không thể khiến người ta nghi ngờ. Ai ngờ sư huynh về đưa tin, bản chép tay kia đã biến mất.”
Liễu Sao vội la lên: “Tại sao tin tức lại bị lộ!”
Lạc Ninh lắc đầu: “Chưa chắc đã là lộ tin tức, Thực Tâm ma tu ma tiên, y phải chịu nỗi đau nội tạng bị ăn mòn, y muốn tìm biện pháp trong bản chép tay cũng là chuyện thường thôi.”
Hy vọng cứ thế tan biến, Liễu Sao chán nản.
Lạc Ninh bỗng mở miệng: “Sư tỷ, bản chép tay đó có thể cho người ngoài mượn được, Thực Tâm ma muốn xem cũng không khó gì. Nhưng y lại lấy mất nó, vậy chứng minh trên đó đã ghi lại thứ gì đó rất quan trọng.”
Liễu Sao phấn khởi: “Đúng vậy! Trong đó phải có thứ gì hữu ích với Thực Tâm ma, thì hắn mới không muốn để người khác biết!”
Lạc Ninh lên tiếng: “Thực Tâm ma cũng tu ma đạo, có lẽ thứ trong đó cũng rất hữu ích với tỷ.”
Nhưng bản chép tay đã mất, hai người không có manh mối chỉ đành thở dài.
“Trễ lắm rồi.” A Phù Quân hiện thân.
Hai người ở bên này cũng không tiện trò chuyện, Lạc Ninh thu lại truyền âm thuật: “Mấy hôm nữa muội sẽ quay về Nam Hoa, vị đại ca Kha Na nếu đã từng được Kiến Tố chân quân chỉ điểm, vậy chắc chắn cũng biết cách vào trong kết giới Nam Hoa. Ngày sau hẳn sẽ có biện pháp liên lạc, có lẽ còn phải làm phiền A Phù Quân.”
Mũi Liễu Sao cay cay: “Muội…”
Còn chưa kịp nói lời từ biệt, A Phù Quân sắc mặt lạnh lùng, vung chưởng đánh về phía nàng.
“Ngươi làm gì đó!” Lạc Ninh kinh hoàng.
Quá lơ là! Liễu Sao không kịp tránh né, lòng thầm nhủ không ổn rồi, đang định cố gắng đỡ chưởng này. Nhưng không ngờ động tác của A Phù Quân vô cớ chậm lại. Liễu Sao giành được chút thời gian lập tức lùi về sau, đồng thời không hề do dự đánh ra một chưởng ma lôi.
Ma lực rung biển cuộn sóng, một tiếng nổ vang lên như sấm sét.
Vừa ra tay, Liễu Sao đã nhận thấy điều lạ thường: “Lạc Ninh, mau lùi lại!”
Ma quang lấp lánh chiếu rọi chiếc mặt nạ đồng xanh và móng tay dài màu xanh lam! Rõ ràng là Thực Tâm ma!
Một dòng máu nhỏ lan ra trong nước biển. Ký Thủy tộc vốn có cảm ứng rất nhạy với nước, A Phù Quân xưa nay cảnh giác, phát hiện điều lạ lùng bèn vung chưởng đẩy Liễu Sao ra là để cứu Lạc Ninh. Lạc Ninh nhớ tới chuyện y từng tra tấn Liễu Sao dưới thủy lao, trong tình thế cấp bách nàng vội dùng cấm ấn của Tiên môn, pháp lực của nàng vốn yếu ớt, nên hiệu quả không lớn. Nhưng A Phù Quân đang tập trung tinh thần đối phó Thực Tâm ma lại bị nàng quấy nhiễu, thế nên mới bị Thực Tâm ma đánh bị thương cánh tay.
“Ký Thủy yêu!” Thực Tâm ma đánh lén không thành, giận dữ tấn công A Phù Quân.
Vừa rồi Liễu Sao do hiểu lầm nên cũng đánh ra một chưởng, trong khoảnh khắc, A Phù Quân trước sau đều thụ địch.
Lạc Ninh vội nhào tới đỡ cho y.
Thực Tâm ma lợi hại đến mức nào, chính Liễu Sao cũng chưa dám chắc sẽ thắng y một chiêu, nàng thấy thế cuống cuồng thở hổn hển: “Vứt lòng vứt đi! Muội lo cho y làm gì!”
Trong lòng Liễu Sao, người nàng nợ ân tình là Yêu quân áo trắng, A Phù Quân chỉ tuân lệnh làm việc. Huống hồ y từng giở trò sau lưng nàng, y bị thương đáng lắm! Tuy nhiên Lạc Ninh trưởng thành trong Tiên môn, từ nhỏ đã được Tiên môn dạy bảo, bản tính đơn thuần thiện lương. Lúc này Lạc Ninh cảm thấy A Phù Quân có ý tốt cứu nàng nhưng lại bị nàng hại, lòng cực kỳ áy náy, cho nên mới dũng cảm quên mình nhào tới cứu y. Gần như sắp thấy Lạc Ninh bị kẹp giữa hai luồng sức mạnh, không còn đường sống, đầu óc Liễu Sao gần như trống rỗng.
Đúng vào lúc nguy cấp, A Phù Quân đột ngột hừ lạnh rồi biến mất.
Trong làn nước biển u tối bỗng lấp lóe yêu quang màu xanh!
Nước biển lăn tăn gợn sóng, từng vòng nối từng vòng khuếch tán ra xa, sức mạnh đó trông như ôn hòa lại cực kỳ mềm dẻo, từng đợt sóng đón nhận hai đòn tấn công, mài mòn hai luồng sức mạnh khổng lồ, bảo vệ chặt chẽ Lạc Ninh.
Vô số bọt nước nhanh chóng sủi lăn tăn, giữa luồng yêu quang xanh lục, nửa người yêu vương di động trong nước, yêu tướng lộ ra.
Sát khí ngưng tụ giữa hàng mi, đôi mắt lam thấp thoáng ánh sắc lạnh, mái tóc trắng bồng bềnh theo từng con sóng nước tựa như những sợi tơ phất phơ trong gió.
Đôi tay kết thủy quyết, tiếng ca êm ái chợt vang lên.
Diệu âm táng thiên, tâm thần Liễu Sao rung lên, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Động tác của Thực Tâm ma rõ ràng trì trệ, trong tích tắc đó nguồn nước ở bốn phương tám hướng nhanh chóng tụ lại hoàn hoàn khác màu sắc nước biển xung quanh. Nước nguồn trong vắt kết thành chiếc lưới lớn tựa như tơ nhện quấn chặt lấy y.
Hết chương
Lời tác giả :
Cảm ơn những lời trách móc, những lời bình dọc ngang đủ kiểu dài thiệt dài.
Mục đích và định hướng của truyện đã định hình từ lâu rồi, sẽ không vì bất cứ duyên cớ nào mà thay đổi. Mọi người có thể đọc lại tất cả mọi chuyện xảy ra rồi hãy bình luận lại về phản ứng của nữ chính, quả thật nữ chính không thông minh. Nhưng tôi tin, độc giả có thể nhìn ra dụng ý khác của A Phù Quân cũng chẳng được mấy người :).
Về sau cô ấy vẫn không mấy thông minh.
Chỉ số thông minh của anh em Lạc Ca và A Phù Quân là siêu phàm, nhân vật thông minh siêu phàm quá nhiều sẽ ngán lắm, vì thế cho nữ chính một sức mạnh siêu phàm. Hành động của nhân vật chính có thể dẫn đến một kết cục siêu phàm bất cứ lúc nào, nếu tất cả mọi thứ siêu phàm đều dành cho nữ chính, vậy những người không được như thế đều thành đồ ngốc sao? Cô ấy văn võ song toàn lại còn bất tử, cuối cùng câu chuyện này hóa thành một chuyện cổ tích kể về một kẻ thông minh mạnh mẽ thoải mái đùa bỡn một đám yếu ớt ngốc nghếch sao, như vậy không kéo thấp trí thông minh của độc giả ư?
Để tránh tình huống đó, đại nhân tôi đây rất công bằng.
Nguyệt có vô số thứ siêu phàm, không dùng được; Lạc Ca siêu phàm, hy sinh; Lạc Ninh có trí thông minh siêu phàm, sức mạnh lại không có; A Phù Quân rất thông minh, sức mạnh lại chịu sự khống chế của nước; Liễu Sao có sức mạnh siêu phàm, trí thông minh bình thường đã là đặc biệt ưu đãi rồi còn gì nữa. Ha ha ha ha.
==> Thục Đại biến thái siêu phàm nên mới sinh ra đống con siêu phàm như vầy : (VP)