Ngày hôm sau, khi Giang Đình Phong mắt nhắm mắt mở từ trong nhà vệ sinh lảo đảo đi ra, loáng thoáng nghe được động tĩnh ở tầng dưới.
Hắn hơi tò mò, bình thường hắn vẫn luôn sinh hoạt theo đúng với thói quen trước đây của mình, tức là khi hắn thức dậy căn bản mới có bốn giờ sáng, sớm như thế, ai lại làm gì ở tầng dưới.
Giang Đình Phong đi ra khỏi phòng, thả nhẹ bước chân xuống cầu thang.
Giờ này người làm trong nhà còn chưa có tới, mà người ở tầng dưới không ngờ lại là Giang phu nhân.
Bà đang nghe điện thoại.
Thấy vậy, Giang Đình Phong mới nhẹ thở ra, hắn còn tưởng là có trộm vào nhà, nếu là Giang phu nhân thì không có gì nữa rồi.
Nhưng mà đồng hồ sinh học không cho phép hắn quay trở lại giường ngủ, vì thế cho nên hắn chỉ có thể chờ đến khi trời sáng giúp việc đến nấu ăn thôi.
Trở lại trong phòng, Giang Đình Phong mở tủ quần áo ra, lại bất chợt nhớ tới lời nói của Đinh Luân ngày hôm qua, không biết nhan sắc của hắn bây giờ trông như thế nào.
Bởi vì trong bình thường Giang Đình Phong không quá chú trọng ngoại hình, với cả trong phòng không có treo gương cho nên tới bây giờ hắn cũng chẳng có mấy khi nhìn thử xem mặt mũi mình hiện tại ra làm sao.
Xoa xoa cằm, cảm nhận râu của mình đã lún phún mọc dài, Giang Đình Phong loay hoay tìm dao cạo, thế nhưng không tìm thấy. Chợt nhớ tầng dưới cũng có nhà vệ sinh, chắc là nguyên chủ để dao cạo ở đấy, lại một lần nữa mở cửa ra ngoài.
Lâm Nhân vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, thế nhưng dư quang khóe mắt nhìn thấy con trai từ trên lầu đi xuống, bà che loa lại nói: "Tiểu Phong dậy sớm vậy?"
"Vâng, chào buổi sáng mẹ." Giang Đình Phong nhỏ giọng nói.
Lâm Nhân nghe thế cười cười, chờ hắn đi vào trong tolet rồi mới tiếp tục nói chuyện.
"Nếu vậy thằng bé nhà tôi chuyển đến ở nhờ vài tháng chắc sẽ ổn chứ?"
"Ừm ừm, tôi cũng nghĩ vậy."
"Cảm ơn chị rất nhiều."
Giang Đình Phong tìm trong tủ treo tường, quả nhiên nhìn thấy một cái dao cạo đặt bên trong, thầm nghĩ nguyên chủ sao lại đi giấu nó kỹ như vậy không biết.
Bôi lên một lớp bọt trắng, hắn ngẩng đầu nhìn vào gương.
Tức thì động tác trên tay liền khựng lại.
Người trong gương mặc dù bị bôi trắng nửa mặt dưới, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt hai mí hẹp dài, lông mày rậm và sóng mũi cao cao. Tuy rằng thiếu đi khí chất trải đời nhưng đây thật sự chính là diện mạo của Giang Đình Phong hắn.
Có chút ngạc nhiên cũng có chút bất đắc dĩ, không ngờ nguyên chủ không những trùng tên với hắn mà còn giống y hệt hắn lúc trẻ, như là một bản photocopy vậy. Này mà đi gặp Đinh Luân chắc cậu ta sẽ um sùm hết cả lên thôi.
Nếu như không phải rõ ràng bản thân là ai và đã trải qua những gì, chỉ sợ hắn bây giờ còn không nghĩ tới mình đã chết qua một lần.
Trong lòng thầm cười khẩy một cái, Giang Đình Phong vứt bỏ suy nghĩ lung tung ra sau đầu, chuyên tâm cạo râu.
Tới khi hắn ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Nhân đã không thấy đâu nữa.
Nghĩ nghĩ, ở trong phòng hoài cũng nhàm chán, không bằng nhân lúc trong nhà trống trải ngồi xem tài liệu một chút.
Vì thế, Giang Đình Phong liền mang laptop đến sô pha ngồi.
Cũng bởi vì buổi sáng trời hơi lành lạnh, trong nhà còn mở điều hòa, hắn bèn dứt khoát lôi cả cái chăn của mình xuống, quấn bản thân thành một cục bông, làm ổ ngay giữa ghế.
Mở lên diễn đàn quen thuộc, Giang Đình Phong nhìn thấy trang chủ bệnh viện trước kia của hắn đăng tải một video dài hai mươi phút về một cuộc phẫu thuật cắt bỏ khối u trong đầu, hắn liền click vào.
Giang Đình Phong mặc dù là trưởng khoa tim mạch, nhưng mà kiến thức y học của hắn rất phong phú, đã có lần trợ giúp trong một cuộc tiểu phẫu ở khoa thần kinh, cho nên phải nói rằng tuy nhìn hắn trẻ tuổi nhưng mà kinh nghiệm có khi còn nhiều hơn những bác sĩ lớn tuổi.
Mấy hình ảnh máu me như thế chẳng có ai làm bác sĩ phẫu thuật mà không phải nhìn thấy hằng ngày, căn bản đã thành thói quen mất rồi.
Sau khi xem xong video kia, Giang Đình Phong như thường lệ ở trong đầu phân tích thao tác một lúc, sau đó lại chuyển sang một video khác.
Mơ mơ màng màng như thế, bất giác hắn đã chăm chú xem video qua mấy tiếng.
Đến khi giọng của người làm vang lên bên tai mới có thể kéo hắn ra khỏi trạng thái tập trung.
Xoa xoa đôi mắt hơi cay, Giang Đình Phong nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, bụng hắn cũng bắt đầu kêu vang.
Đặt bừa laptop lên bàn, hắn vào phòng bếp uống chút nước. Dì giúp việc chỉ vừa mới tới cho nên còn phải đợi một lát mới có thể ăn sáng.
Lúc dòng nước lạnh lẽo trượt xuống cổ họng, Giang Đình Phong vô thức đưa tay chạm vào vị trí dạ dày, thế nhưng mãi một lúc sau không thấy có dấu hiệu đau đớn phát sinh, hắn mới chợt nhớ ra bây giờ mình không còn mang bệnh nữa.
Thở dài, đúng là thói quen khó bỏ.
Lại ngồi ngốc đợi đến khi đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi, Giang Hải cùng với Lâm Nhân mới từ trên lầu đi xuống.
Lúc nhìn thấy Giang Đình Phong ôm máy tính ngồi trong chăn, Giang Hải lấy làm ngạc nhiên: "Hôm qua Tiểu Phong ngủ ở đây à?"
Lâm Nhân nghe vậy liền nói: "Không phải, thằng bé hôm nay thức sớm, hơn bốn giờ đã dậy rồi."
"Dậy sớm vậy? Mất ngủ à? Hay là khó chịu ở đâu?" Giang Hải cau mày hỏi.
Giang Đình Phong gấp laptop lại, nói: "Không có gì đâu cha, là con muốn dậy sớm thôi."
Lâm Nhân cùng dì giúp việc dọn thức ăn lên bàn xong, cả ba liền ngồi vào. Giang Hải như thường lệ vừa ăn vừa đọc báo xem tin tức, Lâm Nhân thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát cho Giang Đình Phong, không khí gia đình buổi sáng vô cùng đầm ấm.
Nuốt một miếng hoành thánh, Giang Đình Phong nghe Lâm Nhân nói: "Tiểu Phong, lát nữa Diễm Hân sẽ đến kiểm tra sức khỏe cho con."
Giang Đình Phong ngẩng đầu. Diễm Hân? À, là cô gái bác sĩ tư của Giang gia, hắn còn nhớ tính tình của cô này không tốt cho lắm.
"Sao đột ngột vậy ạ?" Hắn hỏi.
Lâm Nhân trầm ngâm một lát mới nói: "Cha mẹ đã đặt vé máy bay cho con, chiều mai sẽ bay, mẹ muốn con làm kiểm tra xem sức khỏe dạo này thế nào, dù sao lúc trước cũng bị thương như vậy."
Giang Đình Phong không nói gì, hắn còn nhớ bản thân đang mang căn bệnh "mất trí nhớ tạm thời".
Nhưng mà đặt vé máy bay? Đi thành phố S?
"Vé máy bay có thể từ từ mà." Hắn không nhịn được nói, chuyện này hắn vẫn còn đang băn khoăn.
Giang Hải lúc này mới dời mắt khỏi tờ báo, lên tiếng: "Con đã muốn học ở thành phố S thì cũng nên sớm khởi hành. Lăng gia đã đồng ý cho con ở nhờ rồi."
Nghe vậy, trong lòng Giang Đình Phong có chút muốn phản bác, hắn có thể trở về ở ngôi nhà cũ kia của mình, nhưng mà hồi sau nghĩ lại, căn nhà đó có lẽ đã được bán đi rồi cũng nên. Hơn nữa nơi đó có quá nhiều hồi ức, hắn cũng có chút không dám quay về.
Thầm thở dài một hơi, hắn nói: "Vâng."