Thời gian dùng bữa sáng nhanh chóng trôi qua, Giang Hải lên xe đi làm, Giang phu nhân cũng ra ngoài cùng với những người bạn. Để lại Giang Đình Phong ở nhà cùng với dì giúp việc đang loay hoay dọn dẹp.
Vừa mới nghỉ việc ở công ty cũ cho nên hiện tại hắn chẳng có gì để làm. Suy nghĩ một hồi, chỉ đành đi thu dọn một chút đồ đạc.
"Giang Đình Phong" trước đây là một con người nhạt nhẽo, chứng minh qua cách bài trí trong phòng cùng với gu quần áo chẳng có gì nổi bật, đa phần là áo thun hoặc vài cái sơ mi để mặc khi đi làm, cùng với mấy cái quần tây và vài bộ đồ ở nhà, cơ bản chẳng có gì để sắp xếp.
Giang Đình Phong thở dài, dự định lát nữa sẽ đi mua sắm một chút.
Chọn bừa mấy bộ trông được được bỏ vào vali, lại thu dọn mấy thứ đồ dùng cá nhân cần thiết, sau đó hắn ngã ra giường nằm.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho căn phòng thêm phần ấm áp, Giang Đình Phong đưa tay chặn phần tia nắng rọi vào mặt, ánh mắt nheo lại, cả cơ thể thả lỏng ra.
Kiếp trước hắn tự cách ly mình khỏi thế giới, hầu như mỗi ngày đều sống trong tiêu cực, thậm chí tự hành hạ bản thân. Tinh thần lúc nào cũng ủ rũ, đã lâu lắm rồi không còn cảm giác dễ chịu như thế này nữa.
Suy nghĩ mông lung bị đánh gãy khi chuông cửa ở nhà dưới vang lên.
Diễm Hân ăn mặc lịch sự đứng trước cửa, mỉm cười nhã nhặn chào hỏi qua với dì giúp việc, sau đó quen cửa quen nẻo đi lên lầu.
Giang Đình Phong từ trên giường ngồi dậy.
"Giang đại thiếu gia, đến giờ uống thuốc rồi." Giọng nói trong trẻo của cô vang lên cùng với tiếng gõ cửa.
Hắn cười lắc đầu, cô lại xem mình như trẻ con.
"Vào đi."
Có sự cho phép, Diễm Hân mở cửa bước vào, lách qua kệ sách, vào trong tìm Giang Đình Phong.
"Ồ, xem sắc mặt hồng hào chưa này. Cậu phục hồi tốt hơn tôi tưởng đấy." Cô kéo ghế ngồi xuống.
"Sao rồi? Đã nhớ được phần nào chưa?"
Dì giúp việc nhanh chóng mang lên nước trái cây cho hai người. Giang Đình Phong gạt đầu một cái với bà, rồi quay sang Diễm Hân: "Không có."
Diễm Hân ra vẻ thở dài: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người vì ngăn ẩu đả mà bị đánh văng mất cả não."
Lông mày Giang Đình Phong giật giật: "Não của tôi vẫn còn đây."
Diễm Hân nhún vai, không trêu chọc nữa, bắt đầu lấy ra dụng cụ kiểm tra tổng quát cho hắn.
Lần này Giang Đình Phong không bài xích cô nữa.
Rất nhanh đã xong, Diễm Hân tháo dây đo huyết áp ra cất vào thùng y tế, trước khi đi vỗ vai hắn hai cái: "Không có gì đáng ngại, có thể bay nhảy được rồi."
"Cảm ơn." Giang Đình Phong đứng dậy, cầm áo khoác, cũng ra ngoài.
Lúc hai người xuống lầu, dì giúp việc đang lau nhà.
Giang Đình Phong báo cho bà biết một tiếng rồi đi.
Trong thẻ ngân hàng của nguyên chủ có rất nhiều tiền, một phần là tiền tiết kiệm, phần còn lại là của ông bà Giang định kỳ chuyển vào. Cho nên Giang đại thiếu gia hiện tại không lo không có tiền đi đường.
Bắt nhanh một chiếc taxi, hắn chạy đến trung tâm mua sắm.
Giữa đường Đinh Luân nhắn tin cho hắn tám chuyện, có vẻ cậu ta vừa mới xong một ca phẫu thuật dài, trong tin nhắn tràn đầy sự than thở.
Giang Đình Phong đơn giản nói chuyện với cậu ta mấy câu, lại nói ngày mai sẽ xuất phát đến thành phố S, cùng hẹn một ngày rãnh rỗi để gặp mặt.
Hắn có chút buồn cười, rõ ràng hai người là bạn lâu năm, giờ lại giống như mới quen nhau qua mạng mấy tháng.
Nhưng mà xem ra Đinh Luân thích nghi với việc hắn trọng sinh rất nhanh.
Sau khi đến nơi, hắn thanh toán tiền taxi rồi đi vào trong, lướt nhanh lên tầng, đi đến cửa hàng mà lúc trước thường đến.
Đây là một cửa hàng chuyên bán trang phục sinh hoạt, rất nhiều mẫu đẹp, lại còn cập nhật thường xuyên. Trước đây hễ rảnh rỗi là Thiên Thiên sẽ kéo hắn đến xem, cho nên cũng coi như là khách quen.
Hơn nữa ngay bên cạnh còn có cửa hàng bán vest, rất tiện lợi.
Giang Đình Phong dựa theo cách phối đồ mà lúc trước Thiên Thiên chỉ cho hắn mà mua, bản thân hắn là dân kỹ thuật, lại làm bắc sĩ, cho nên cũng khô khan chẳng kém gì nguyên chủ của thân xác này.
May mà mắt thẩm mỹ của hắn cũng không đến nỗi nào, cùng với sự tư vấn của nhân viên, thành công mua được hai giỏ đồ cho mình.
Sau đó Giang thiếu gia bắt đầu giống hệt các cô gái trẻ khi ra đường, lượn vòng khu trung tâm mua sắm trong sự nhàm chán, tiện tay lại mua một ly cà phê.
Hắn ở trong đấy đến hơn hai tiếng mới chậm rãi ra ngoài. Khi bước qua quầy thông tin, vô tình trông thấy TV chiếu một tin tức.
Đại thiếu gia Lăng gia ở thành phố S đi motor trên đường vô tình vướng phải một đám phóng nhanh vượt ẩu, kết quả bị đụng trúng té xe. Sau khi đưa vào bệnh viện khâu mấy mũi, tỉnh dậy liền biến thành một con người khác.
Giang Đình Phong chỉ nghe thoáng qua, không quan tâm lắm tiếp tục đi.
Mà hắn không biết được rằng, vị thiếu gia xui xẻo kia sau này sẽ cùng hắn tranh giành một cái giường.