Lúc này là năm giờ sáng, ở giữa công viên Bình An. Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi đang ngồi hút thuốc ven hồ. Gió thổi làm những lùm cây, những chùm hoa tí hon rung lên khe khẽ. Không khí buổi sáng rất trong lành. Thường thì từ lúc bốn giờ đã có nhiều người đến đây để đi bộ hoặc tập thể dục nhịp điệu. Nhưng hôm nay, chỉ có mỗi ông Mạnh. Năm giờ rồi mà chưa thấy ai. Lúc ngủ dậy, ông Mạnh có xem lịch. Hôm nay là ngày Đông chí. Trong văn hóa các nước Á Đông, thì Đông chí là thời điểm mà cửa Địa Ngục mở ra, ma quỷ lên trần gian rất nhiều. Tuy nhiên ông Mạnh không hề tin chuyện hồn ma. Từ xưa đến nay, ông luôn coi đó là chuyện mê tín dị đoan. Cùng lắm thì ngày rằm, mồng một, lễ Tết ông sẽ dọn dẹp nhà cửa và thắp hương cho ông bà, cha mẹ.
Hút xong điếu thuốc, ông Mạnh ném mẩu tàn thuốc xuống đất, lấy chân di di cho tắt hẳn rồi lại nhặt lên. Ông vốn là người rất nghiêm khắc với con cháu trong chuyện ăn ở. Gì thì gì, không bao giờ được xả rác bừa bãi. Ngay cả lúc này đây, khi không có ai, ông cũng chấp hành quy định của ông - không vứt tàn thuốc lung tung dù cái mẩu thuốc ấy đã được dập cho nguội ngắt. Ông Mạnh nhìn quanh, và thấy ngay ở cạnh cái ghế đá cách chỗ ông ngồi khoảng mươi bước chân có một cái thùng rác. Ông có thể ra đó vứt rồi về nhà luôn. Về ăn bát mì, chắc giờ này quán mì vằn thắn ở đầu ngõ đã mở rồi. Lão già người Tàu chủ quán mì rất thích ông Mạnh bởi ông là khách quen, lần nào đến cũng gọi thêm đủ món ăn kèm. Ăn mì xong nếu vẫn đói thì ở nhà đã có sẵn nồi cháo gà.
Vứt xong mẩu thuốc lá, ông Mạnh khoan khoái quay về nhà, Nhưng trước mặt ông chẳng thấy có cánh cổng nào dẫn ra ngoài công viên. Phải chăng khi nãy ông đã nhìn lầm? Chắc là thế thật. Công viên này khu nào cũng giống nhau, đều có rào sắt xung quanh để đề phòng những tay nghiện ma túy ban đêm chui vào tìm chỗ phê pha. Thế là ông Mạnh chắp tay sau đít, ung dung đi thêm một vòng. Cứ đi thành vòng tròn thì kiểu gì cũng thấy lối ra.
Không, ông Mạnh không thấy lối ra. Trời đã sáng rõ. Và ông Mạnh đã quay về đúng cái chỗ khi nãy ông vứt tàn thuốc. Không có cái cửa nào cả. Bây giờ công viên Bình An này chẳng khác nào cái chuồng nuôi thú giữa ban ngày.
Ông Mạnh bỗng nhớ đến những câu chuyện ma bắt, ma giấu, ma đưa đường cho người ta bị lạc. Ông nhớ đến cái ngày Đông chí hôm nay, ngày mà ma quỷ tràn lên dương gian. Biết đâu khi ông Mạnh đang đứng đây thì có vô khối hồn ma bóng quỷ đang lảng vảng xung quanh, dùng sức mạnh thần bí của thế giới bên kia để dắt ông đi lòng vòng. Có thể chúng sẽ giấu ông lên một cái chạc cây. Có thể chúng sẽ đẩy ông xuống hồ cho ông chết đuối. Cũng có thể ông sẽ bị giấu ở cái hốc hang nào đó và ngủ say như chết cho đến khi người thân đến đón.
Ông Mạnh nuốt nước bọt, cố tìm một cái thân cây nào đó để đái vào. Ma quỷ rất sợ nước tiểu. Thế là ông vạch quần đái thật, dù chính ông luôn cực lực phản đối chuyện phóng uế bừa bãi.
Vẫn chẳng ăn thua. Trước mặt ông Mạnh vẫn chỉ là cái chuồng cọp không có cửa nẻo gì cả. Công viên hôm nay sao lại vắng thế này? Ngoài ông ra không còn bóng người nào khác. Giá như có người bên cạnh, trò chuyện đôi câu, an ủi vài lời để cho ông Mạnh bớt sợ.
Sáng hôm ấy là ngày Đông chí, trời rất rét. Cả nhà quyết định nấu một nồi cháo gà để ăn sáng cho ấm bụng. Hùng đợi mãi không thấy bố xuống ăn sáng. Anh thử gọi vào di động thì bố anh cũng không bắt máy. Hay là... Ừ biết đâu đấy! Người già dễ đổ bệnh bất thường lắm. Thế là không kịp chào hỏi dặn dò ai, anh lấy xe máy chạy ra công viên gần nhà.
Người ta đang xúm lại nhìn một người đàn ông. Ông ta cứ đi lòng vòng quanh một cái gốc cây, mặt đờ ra như bị nhập.