Nhạc Thính Phong nhớ tới vụ sỉ nhục tối hôm qua: "Ông..."
Cậu muốn vứt đôi đũa, lấy hết bát đĩa trên bàn ném vào người Hạ An Lan.
Hạ An Lan giơ tay lên: "Đừng nóng giận, tuổi còn nhỏ mà hay giận như vậy không tốt. Nếu như mẹ con đột nhiên xuống đây nhìn thấy bộ dáng này của con chắc hẳn sẽ không vui đâu!"
Cũng không biết tại sao, Hạ An Lan cảm thấy lúc trêu chọc Nhạc Thính Phong xù lông như vậy lại là lúc tâm tình tốt nhất!
Anh cũng không hiểu đây có phải là niềm vui thú khi nuôi con hay không, dù sao anh cũng cảm thấy rất tốt.
Bữa cơm sáng này, Hạ An Lan vẫn ăn rất thoải mái. Nhất là khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong ngồi ở trước mặt đang tức giận, tâm tình lại càng tuyệt vời!
Nhạc Thính Phong đem tất cả giận dữ đều trút hết xuống thức ăn trước mặt. Biến thức ăn trở thành Hạ An Lan, cắn nát từng miếng rồi nuốt xuống.
Ăn xong bữa sáng, ngay cả chào tạm biệt Nhạc Thính Phong cũng không nói, để đũa xuống rời đi.
Hạ An Lan hỏi: "Thật sự không cần chú đưa con đi sao?"
Nhạc Thính Phong dứt khoát không để ý đến anh!
Lúc sắp bước ra khỏi cửa, Nhạc Thính Phong nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói: "Thính Phong, ăn bữa sáng chưa?"
Một giọng nữ dịu dàng, hơi mang theo một chút khàn khàn và lười biếng, khiến cho người ta nghe thấy vô cùng thoải mái.
Khẩu khí của Nhạc Thính Phong đang mắc kẹt giữa ngực phải nuốt xuống, xoay người nói: "Ăn xong rồi, con đi học trước."
"Sớm như vậy ư, bình thường giờ này là lúc con mới ngủ dậy mà."
Tô Ngưng Mi mặc đồ ngủ, từ từ đi xuống dưới. Trong lúc bước đi eo lắc nhẹ, gương mặt trắng nõn điểm chút màu hồng đào, trong đôi mắt chứa đựng một chút nước xuân tình, môi không điểm mà đỏ. Nhìn thế nào cũng giống như một người phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào.
Hạ An Lan đứng dậy đi tới đỡ lấy cánh tay cô: "Tối hôm qua Thính Phong quyết tâm từ nay về sau phải học tập thật giỏi. Cho nên bắt đầu từ hôm nay nó muốn dậy sớm một chút, đến trường học sớm hơn một chút. Còn em, không phải nói để cho em nghỉ ngơi thật tốt sao? Sao lại dậy sớm như thế?"
Nhạc Thính Phong nghe nói như thế tức giận tới khóe miệng méo xệch đi. Tại sao người đàn ông này có thể mở mồm nói dối như vậy? Quyết tâm học tập thật tốt? Cậu là cái loại người này sao?
Tô Ngưng Mi đỏ mặt nói: "Tỉnh ngủ rồi nên dậy."
Tối hôm qua mơ mơ màng màng cùng Hạ An Lan lăn lộn trên giường, cả quá trình Tô Ngưng Mi đều cảm thấy thật sự giống như trôi nổi trong đám mây, thoải mái vô cùng.
Sau khi trời sáng, mở mắt ra cô mới loáng thoáng nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua cô ôm cổ người ta, nói mắt người ta đẹp, chủ động muốn gần gũi ôm hôn một cái. Ai za! nhớ lại thật là mất mặt nha!
Hạ An Lan cầm tay Tô Ngưng Mi rồi nói với thím giúp việc: "Bày bữa sáng của phu nhân ra."
Thím giúp việc gật đầu: "Được, tôi đi chuẩn bị."
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh nhìn, xem ra đầu óc mẹ cậu lúc này cũng không sử dụng tốt được. Còn bị Hạ An Lan làm say mê như vậy, đến con trai ruột cũng bỏ qua.
Bực mình nha, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm thế nào đuổi ông ta.
Nhạc Thính Phong xoay người định đi thì Tô Ngưng Mi lại gọi cậu lại: "Thính Phong, chờ một chút, con đi như vậy sao?"
Hạ An Lan đứng ở bên cạnh cô cười nói: "Anh muốn đưa nó đi, nhưng nó cảm thấy phiền anh nên không để cho anh đưa đi."
Tô Ngưng Mi nhỏ giọng nói: "Sau này... đều là người một nhà, còn có cái gì mà phiền toái với không phiền toái..."
Hạ An Lan khiêu mi, lời này anh thích nha!
"Đúng vậy, Thính Phong, mẹ của con nói rất đúng. Chúng ta đều là người một nhà, không có gì là phiền toái với không phiền toái, con khách khí với chú như vậy cũng không hay đâu!"
Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể