Có thể nói Trong lòng Nhạc Thính Phong rất hận, cái gì tốt cái gì xấu, tất cả đều để cho một mình ông ta nói!
Nếu như sau này lại nghe được từ miệng Hạ An Lan bất kỳ lời nói kinh hãi nào mà nói... Nhạc Thính Phong cũng sẽ cảm thấy không quá kinh ngạc!
Cái người xấu này, quá đáng ghét!
Nhạc Thính Phong cũng không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, nhìn thấy mặt Hạ An Lan sẽ tức giận, cậu xoay người rời đi.
Tô Ngưng Mi thấy vậy, nói: "Nó sao lại đã đi như vậy, đây là lần đầu tiên nó đi học sớm như thế đấy."
Hạ An Lan vỗ vỗ tay cô: "Đừng nóng vội, em ăn cơm trước đi. Anh đuổi theo nó nhất định đưa nó tới trường học."
"Thính Phong đột nhiên quyết định học tập tốt như vậy, em… em có chút không thể tin được. Anh nói xem có phải là đầu nó nóng lên rồi đột nhiên có ý nghĩ đấy chăng?" Tô Ngưng Mi cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
"Đứa nhỏ này ư, quyết chí học tập tốt, nhất định nói được là làm được, em yên tâm."
Cho dù đứa nhỏ Nhạc Thính Phong kia không thể làm được, anh cũng sẽ nghĩ ra cách để cho nó làm được.
Lần này anh tới Lạc Thành với mụch đích chính là làm cho Nhạc Thính Phong trở thành một thiếu niên đứng đầu trường học.
Nếu không, Tô Ngưng Mi cũng không yên lòng với nó. Đã không yên lòng thì nhất định không rời bỏ được.
Như vậy sau này anh muốn đưa Tô Ngưng Mi cùng anh đi nhậm chức sẽ có chút khó khăn.
Cho nên, anh nhất định phải làm cho Nhạc Thính Phong ở trước mặt mẹ cậu tỏ ra là đã "cải tà quy chính’, là một đứa con tích học tập thật tốt, cố gắng hướng về phía trước!
Dù sao, đứa con ngoan cũng sẽ làm cho người ta yên tâm hơn. Giống như anh khi còn bé vậy!
Đương nhiên anh cũng là vì muốn tốt cho đứa trẻ này. Nếu như là người khác, anh cũng sẽ không hao phí nhiều công sức như vậy!
...
Nhạc Thính Phong nổi giận đùng đùng đi từ trong nhà ra ngoài, kết quả đi một hồi vẫn chưa gặp chiếc taxi nào.
Khoảng mười phút sau, phía sau vang lên một tiếng còi: "Đi thôi, chú đưa con đi."
Nhạc Thính Phong không cần xoay người cũng có thể nghe ra đây là giọng nói của ai: "Tôi không cần chú đưa đi."
Chiếc xe màu đen chậm rãi đi bên cạnh cậu, một cánh tay của Hạ An Lan gác ở trên cửa sổ xe: "Vậy cũng không được, nếu mẹ của con biết được nhất định là rất đau lòng đấy!"
Nhạc Thính Phong cả giận nói: "Lão cáo già, ông có phiền hay không? THiếu gia đây đã nói rõ rằng không cần ông đưa đi, ông có thể đừng đến làm phiền tôi được hay không?"
Hạ An Lan dò ý: "Con trai, con thật sự chán ghét chú như vậy? Nếu như cho con lựa chọn, trong lúc này con phải chọn ở cùng chú hoặc là ở cùng ba ruột của con, con sẽ chọn ai?"
"Người nào tôi cũng không muốn, ông cho rằng ông tốt hơn ông ta bao nhiêu?" Lời nói của Nhạc Thính Phong lúc này căn bản là không còn do dự nữa. Đối với cậu mà nói, bất kể là Nhạc Bằng Trình hay là Hạ An Lan cậu một chút cũng không muốn.
Bởi vì không có người nào tốt đẹp cả!
Hạ An Lan gật đầu: "Chú cũng cảm thấy không tốt hơn bao nhiêu, có thể nói so với anh ta còn xấu hơn một chút!"
Nhạc Thính Phong cầm cặp sách khoác lên vai: "Ha ha, thì ra là ông cũng biết ư!"
Hạ An Lan liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái: "Lên đây đi, con đi như vậy thì đến trường cũng bị muộn."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Ai cần ông lo..."
"Chú đương nhiên là phải quản, dù sao cũng là ba dượng con! Con không lên đây, nói không chừng đến ba dượng cũng không có."
Nhạc Thính Phong nổi giận, xoay người hét lên: "Ông có thể hay không không muốn suốt ngày đều..."
Một cái xoay người kia dừng lại, thanh âm đang rít lên của cậu đột nhiên im bặt, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp nhảy lên xe.
"Có phải con đắc tội với người nào hay không?"
Một khắc lúc cậu nhảy lên, cửa xe vẫn còn chưa kịp đóng hết, Hạ An Lan liền dồn sức nhấn ga.
Xe như mũi tên rời cung, trong nháy mắt phi ra bên ngoài. Cậu liếc mắt nhìn về phía sau gặp ngay ánh như muốn xé cậu ra: "Không, là có người đắc tội tôi."
Nhìn thấy rõ ràng là Tiểu Sảng đi ra.
Truyện convert hay : Hào Tế