Hàn Mặc Phong đến cuối cùng cũng phải động thân vì cái kiểu cách cứng đầu cứng cổ của cô. Tiến lại gần nhưng cũng là lúc cánh cửa kia được mở từ bên ngoài. Trần Đông Phong nhìn Trần Bảo Nhi trong bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt có chút nhợt nhạt mà lòng đau như cắt.
- Tiểu thư.
Trần Bảo Nhi đi lên song phía sau lưng cô, Hàn Mặc Phong đã cầm lấy một tay cô. Trần Bảo Nhi nhíu mày nhìn hắn, mang theo rất nhiều oán hận nhưng rõ ràng lại không nói bất kỳ thứ gì mà thẳng tay tát vào mặt hắn. Không chỉ có bốn người trong phòng mà ngay chính Hàn thiếu cũng không ngờ nổi. Có kẻ trên đời to gan dám tát hắn. Hàn Mặc Phong thậm chí là cũng chưa thể tin nổi. Hai bước chân ngắn ngủi, cô rời đi trong tích tắc. Hắn là ai? Hắn có quyền gì mà ra lệnh với cô? Cô khinh bỉ hắn. Cực kỳ khinh bỉ hắn.
Hàn Mặc Phong không đuổi theo, cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác. Cô đã thay đổi. Không phải là Trần Bảo Nhi trong lòng hắn. Đó là sự thật mà hắn cần chấp nhận ở hiện tại.
- Quả là mỹ nhân lạnh lùng. Còn dám tát cả Hàn thiếu một cái. Cuối cùng thì cũng có người thay trời hành đạo.
Lee Sung liền tán thưởng hành động anh hùng vừa rồi của cô. Mỹ nhân như nước nhưng cũng độc ác như lang sói. Hàn tổng hừ lạnh rồi bước đi. Ba năm, sao hắn có thể dễ dàng như thế.
Muốn thoát khỏi tay hắn, trừ phi hắn chết đi. Hàn Mặc Phong tiến đến gần cuối hành lang. Tiếng đánh nhau vọng lại. Trần Bảo Nhi đứng một góc nhìn Trần Đông Phong đang đối phó với đám vệ sỹ của Hàn Mặc Phong. Hàn Mặc Phong tiến lại, nhìn cô gái nhỏ kia. Ba năm xa cách, cô hẳn có đến hai tên đàn ông ôm ấp cơ đấy. Phải làm sao khi hắn quả thật không ưa những tên này? Hàn Mặc Phong tiến lại, một cước đạp vào ngực Trần Đông Phong. Trần Đông Phong dù thân thủ có nổi trội hơn Trần Bảo Nam một tý nhưng căn bản thì kết luận lại cũng chẳng phải là đối thủ của Hàn Mặc Phong, đằng này hắn lại còn có vệ sỹ. Hàn Mặc Phong xốc cổ áo Trần Đông Phong dậy, trận thẳng vào tường. Tay như muốn giết chết Trần Đông Phong ngay tức khắc. Trần Bảo Nhi cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhận thấy Trần Đông Phong có nguy cơ phải chết trong tay Hàn Mặc Phong trong ngày hôm nay. Cô trong cảnh huống này làm sao có thể bảo vệ nổi nữa. Trần Bảo Nhi mím môi nhìn tấm lưng vững chắc của Hàn Mặc Phong.
Thân thể Hàn thiếu bỗng cứng đờ. Cảm giác cơ thể như bị xé ra, đâm nát con tim. Hàn Mặc Phong quay người, con ngươi đen nhìn xuống thân hình Trần Bảo Nhi. Từ bàn tay cô, hắn rõ ràng không thấy nhẫn giống như trong giấc mơ.
Cô bây giờ trước mắt hắn còn tàn nhẫn hơn cả. Bàn tay xinh đẹp kia loang lổ máu tươi, là máu của hắn. Trên tay còn dao còn nóng vừa rút ra từ thân thể hắn. Hàn Mặc Phong khẽ cười.
- Trần Bảo Nhi, em thật tàn nhẫn.
- Là anh tàn nhẫn với tôi.
Trần Bảo Nhi đẩy tay hắn đặt trên vai cô xuống, lại đỡ Trần Đông Phong định rời đi.
- Bắt lại.
Trần Bảo Nhi biết rằng mình hiện tại khó thoát được hắn, nhìn Trần Đông Phong.
- Anh đi đi.
- Còn em.
- Đi đi. Đây là mệnh lệnh của em.
Hoàng Quân, Lee Sung , Anna bước ra, thấy một cảnh tượng vô cùng kinh khủng. Trần Bảo Nhi bị bốn tên đàn ông giữa lấy, Hàn Mặc Phong đứng trước mặt, dưới sàn máu loang, còn có cả con dao.
Hàn Mặc Phong tiến lại, cầm lấy cằm cô, siết thật mạnh.
- Trần Bảo Nhi, em vì hai tên đàn ông sẵn sàng hi sinh tính mạng và giết tôi. Xem ra, ba năm qua em sống trong sự cưng sủng của những tên đàn ông khác rất sung sướng.
- Anh câm mồm lại.
- Em là cái gì để ra lệnh cho tôi.
Trần Bảo Nhi quay mặt sang hướng khác, như một cử chỉ khinh thường.
- Nhìn tôi. Em bảo vệ cho chúng, tôi càng giết chúng. Nhốt cô ấy.
Trần Bảo Nhi im lặng, cũng không nhìn hắn một làm. Cô thậm chí cũng không còn kinh tởm vết máu trên tay mình.
Nơi Trần Bảo Nhi bị nhốt lại chính là phòng bệnh của hắn. Hàn Mặc Phong đúng là có thể lực phi thường, bị cô đâm sâu như thế mà cũng không chết. Vẫn có thể khỏe mạnh như không bị gì. Chỉ là khoác bộ áo quần rộng thùng thình của bệnh nhân chứ không phải là âu phục thẳng thớm. Chỉ nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai ba lúc vươn tay vươn chân, thêm một chút thì hợp đồng dự án, vài giây thì quay sang uống nước.