Nói thật thì hắn quả nhiên không hề nhìn mặt cô một lần, cũng không nói chuyện, không làm gì cả. Coi cô như không khí, mà xem chừng cũng không thể so sánh bằng không khí được khi không khí kia được hắn hít vào thở ra còn cô thì ngồi trơ ra. Trần Bảo Nhi có chút không đành lòng, tức điên tăng tiếng chiếc tivi lên mức cao nhất, cao đến nỗi bác sỹ nào đó phải vào nhắc nhở.
- Bệnh nhân, bệnh viện không được làm ồn.
Trần Bảo Nhi lúc đó mới tắt ngấm chương trình kinh tế kia.
- Em suy cho cùng cũng chỉ muốn tôi nhìn đến em một tý. Nhưng xin lỗi, tôi không muốn nhìn mặt em lúc này.
- Ngu si. Thả người. Anh muốn thấy mặt cũng không được.
Hàn Mặc Phong rời mắt, đi chuyển lên người cô.
- Càng như thế càng muốn giữ lại. Ba năm qua, tôi duy nhất thấy em độc ác hơn, ham tiền hơn, ngu ngốc hơn và ngực cũng lớn hơn.
- Anh suy cho cùng cũng là cầm thú nhìn người phụ nữ.
- Em nên biết rằng, phụ nữ ngực lớn thường cực kỳ si đần.
- Ngực anh còn lớn hơn tôi.
Hàn Mặc Phong im lặng. Đây chính là kiểu á khẩu trong truyền thuyết. Cô cuối cùng thấy được trên mặt hắn.
Đó cũng chỉ là một lần trong một ngày hai người nói chuyện dài như thế. Trần Bảo Nhi ngủ thì đảm bảo sẽ không bị lép vế trước ai, đặc biệt là khoản liên quan đến quyền lợi bản thân thì lại hơn những người khác. Dù là bị giam hãm, Trần Bảo Nhi cũng không thể nằm dưới sàn được, đương nhiên là phải nằm giường kia. Tuyệt đối không nhường.
Hàn Mặc Phong nhìn Trần Bảo Nhi nằm trên giường, không ngại ngần. Trong lòng nổi chút chua xót, có phải với những người đàn ông kia thì cô cũng dễ dãi mà lên giường như thế.
- Xuống.
Trần Bảo Nhi quay lại, nhìn hắn. Muốn đuổi cô xuống, hắn nằm mơ cũng không thể.
- Xuống nằm ở sàn.
- Không.
- Không xuống.
Hàn Mặc Phong lạnh lẽo nhìn Trần Bảo Nhi. Hắn nói xuống, cô phải xuống, cô không có cái quyền lợi để cãi lại hắn như trước đây nữa.
Trần Bảo Nhi lại thêm phần cứng rắn. Cô thật sự không phải Trần Bảo Nhi của ba năm trước, chỉ cần hắn giơ chân liền lập tức chạy. Cô bây giờ không phải. Hàn Mặc Phong một tay đẩy cô từ trên giường ngã nhào xuống đất một cách không lưu luyến. Dù cho hôm qua chính hắn làm cô sắp chết đến nơi nhưng là cô đỡ cho tên đàn ông khác. Với chuyện này thì Hàn tổng càng không thể tha thứ được.
Trần Bảo Nhi lạnh băng đứng dậy, nhìn hắn đang nằm trên giường. Cô phải nằm sàn ư. Hắn đừng có mà nằm mơ. Trần Bảo Nhi quật cường nằm lại. Hắn đẩy cô một lần nữa xem. Cô sẽ đâm chết hắn.
Hàn Mặc Phong hiểu rõ lòng mình không thể nào tàn nhẫn với người con gái này, chỉ biết vô tình để mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Rất lâu sau, Hàn Mặc Phong cũng chẳng có thể nào ngủ được. Dưới ngọn đèn màu vàng lúa mạch. Lúc ngủ, hắn cảm thấy cô đúng là Trần Bảo Nhi của hắn. Nhưng trái ngược lại. Khi cô tỉnh lại, dường như cô không phải là cô gái của hắn, cô tựa như một bản sao giống với Trần Bảo Nhi ba năm trước mà thôi. Hắn thật sự không thể nào mà phủ nhận được, ba năm qua, cô đã thay đổi quá nhiều. Ánh mắt cô không đơn thuần như trước, vừa khó đoán vừa mang thứ gì đó lạnh lẽo. Thậm chí sự thay đổi lớn nhất mà hắn có thể nhận thấy đó chính là thái độ với hắn, quá dửng dưng, quá xa lạ, quá nguy hiểm. Cô giống như một con người khác. Con người mà khiến cho hắn phải suy nghĩ, phải đau, phải điên. Song kết luận lại cuối cùng mà hắn khó có thể thay đổi được chính là, hắn yêu cô quá nhiều, cũng hận cô quá lớn. Ba năm là cả một quãng dài, cuộc sống của hắn đã nứt ra quá lớn. Sự trở về của một Trần Bảo Nhi hai ba tuổi liệu có thể lấp nổi vết nứt của một Hàn Mặc Phong hai lăm tuổi. Câu chuyện tình ngoài đời không giống phim điện ảnh, có thể nhớ nhung nhau cả đời người. Bây giờ Trần Bảo Nhi của hắn hiện tại có những tên đàn ông khác, hắn còn thấy những cảnh mờ ám nhất của cô. Hắn là người cô tính chiếm hữu cao. Hắn không muốn sự chiếm hữu kia bị phá bỏ. Nhưng ba năm, hắn sợ cô thay đổi. Dù gì tình đầu cũng là một mối tình khó thành nhất. Hàn Mặc Phong hắn tuyệt đối không thể buông tha cho Trần Bảo Nhi thêm một lần, một khắc, một giây.