Chỉ cần cô còn sống trên đời này, quyền chiếm hữu của hắn mãi sẽ không bị một tên đàn ông nào đập vỡ. Cho dù rằng là một Trần đại thiếu gia hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm cô là phải thuộc về hắn. Thuộc về một mình Hàn Mặc Phong hắn. Cô là băng, hắn sẽ dùng búa đập bể, kích bom vỡ băng. Cô là lửa hắn sẽ dùng nước dập tắt. Một khi phận chưa hét, hắn tuyệt đối không phá đi chữ duyên.
Sáng. Trần Bảo Nhi ngồi bên bàn kính, nhìn vài đĩa thức ăn trên bàn và cô gái kia đang cười với Hàn Mặc Phong. Rõ thì cô không ngu mà không hiểu mối quan hệ kiểu như thế sau một màn tình đầu lịch sử của cuộc đời cô. Cô gái kia là Anna, thư ký của hắn. Cô làm trong công ty hắn, cô rõ biết. Hàn Mặc Phong hiện cũng đã biết. Biết cô chính là nội gián, là kẻ tố cáo hắn. Nhưng mà cô ta thân thiết với hắn thật quá mức của một nhân viên bình thường với tổng tài của mình. Còn nữa, hôm Hàn Mặc Phong được cục điều tra thả ra thì chính cô ta đã đến cùng với Hoàng Quân và Lee Sung, cô ta còn ngồi chung xe với hắn. Chính như thế, cô chính là cô gái nằm gọn trong lòng Trần Bảo Nam nhìn mọi sự việc. Đi suốt phần tư quãng đường, cô mới thật sự hiểu, chẳng có tên đàn ông nào có thể tốt với cô hơn Trần Bảo Nam cả.
Trần Bảo Nhi nghiêng người nhìn những thứ thức ăn thanh đạm kia. Cô rõ ghét. Ghét vô cùng tận.
- Ăn đi.
- Không.
- Ăn.
- Tôi nói là không ăn.
Trần Bảo Nhi hét lên, hắn có cái quyền gì mà ra lệnh cho cô, bắt cô đi ra ngoài thì cô phải đi sao? Trên đời này làm gì có cái định lý nào như thế.
- Em nói lại tôi nghe?
- Điếc.
Cô quay mặt đi hướng khác, đối diện với một loại người tự xem mình như chúa trời như hắn thì cô căn bản là khinh thường.
Hàn Mặc Phong rất muốn lao lại mà dạy dỗ cô một phen, nhưng rõ ràng thì trong phòng còn có một người nữa. Hoàn cảnh này không thuận tiện cho lắm. Vả lại, Trần Bảo Nhi trước mặt hắn không phải là thỏ con mà chính là báo con. Hắn e có dạy dỗ cô thế nào thì cũng không thể thay đổi được. Ba năm đương nhiên cô sẽ khác song bản tính cứng đầu cứng cổ kia vẫn chẳng di dời.
- Em muốn ăn gì?
- Hải sản.
- Không được.
Hai từ kia không phải từ miệng của hắn thoát ra, mà chính là từ vị bác sỹ hàng đầu Hoàng Quân kia. Anh ta đang ngăn cản cô.
- Hải sản hiện tại không tốt cho cậu. Vết thương còn chưa lành. Cậu cũng đâu có thích ăn bao giờ. Đừng vì chiều lòng một người phụ nữ mà làm những việc mình không thích.
- Anh ta không chiều chuộng tôi. Tôi cũng không cần, vì tôi có nhiều người khác chiều chuộng hơn anh ta.
Trần Bảo Nhi nhìn Hoàng Quân, anh ta rõ chẳng coi cô ra gì. Cô miễn bàn sẽ đáp lại anh ta, xem anh ta như một động vật không não bộ.
- Thật tàn nhẫn. Thêm chút lạnh lùng. Sau ba năm, hai người thật hợp nhau.
Lee Sung giơ ngón cái. Tỏ vẻ thán phục.
- Đã có người đàn ông khác.
Câu nói kia vừa được bật ra đã làm những người ở đó đa phần là không hài lòng, hắn lại càng không ưa. Giận thì cũng đã được cô châm ngòi, không phát nổ cũng phát điên.
Trần Bảo Nhi đưa cái nhìn Hàn Mặc Phong như thú dữ phát điên bóp lấy cằm cô mà ép xuống ghế dài.
- Anh...
- Cuối cùng thì mặt em cũng có chút biểu cảm bất bình.
- Đồ điên.
- Điên. Tôi đang điên. Chính em làm tôi điên. Chính Trần Bảo Nhi em làm Hàn Mặc Phong tôi điên.
- Cút.
Trần Bảo Nhi giơ chân. Cô muốn đá người đàn ông này xuống khỏi người mình. Hắn rất độc ác. Độc ác hơn rất nhiều so với ba năm trước.
Hàn Mặc Phong bắt lấy hai chân của cô, dùng một chân mình giữ lấy. Trần Bảo Nhi sức lực dù có khỏe đến mấy thì trong mắt hắn vẫn chỉ là một con mèo con giơ móng vuốt dọa người mà thôi. Vậy thì hắn đành phải cắt từng cái móng vuốt kia, để cho cô lại trở thành một con mèo ngoan ngoãn như trước.
- Ba năm, em chính xác là trở thành một người phụ nữ của tên đàn ông khác, còn vì hắn mà làm nội gián, đem chứng cứ của tôi giao cho cục điều tra thương mại. Em chính xác là ngày càng thêm to gan. Tôi rất khâm phục người đàn bà như em.
- Tôi rất khinh thường tên đàn ông như anh.
- Em...
- Anh là đồ hèn nhát. Đối với anh, tôi chỉ có thương hại và khinh bỉ. Anh suy cho cùng cũng chẳng được một góc với người đàn ông hiện tại của tôi.
Chát.
- Tôi nói cho em biết. Trần gia trong mắt tôi không bằng một lũ chó điên.
Trần Bảo Nhi đem cái nhìn lên người đàn ông trên mình, rất vô hồn, thêm chút khinh bỉ và thương hại. Ánh mắt kia như làm hắn một vài giây mà lấy lại lý trí nhìn xuống một bên má cô đang đỏ ửng lên.