Đỗ Minh Cường tiếp lời: “Chuyện này cứ định như vậy đi.
Tiếp đây, chúng ta bàn cụ thể đi.
Chính sách của nhà nước quy định chỉ có các công ty mà người nước ngoài nắm giữ dưới % cổ phần mới được mua bán và kinh doanh bất động sản.
Cho dù vốn đăng ký là bao nhiêu, chắc chắn Đồng An Chi sẽ nắm hết % cổ phần, nếu như ông ấy yêu cầu vốn đăng ký không vượt quá một tỷ baht, tôi và Suchat có thể đảm nhận được toàn bộ số vốn của %, cũng có nghĩa là bốn người chúng ta sẽ chia % cổ phần còn lại, cụ thể về quyền nắm giữ cổ phần phải bàn bạc trước đã.
“Ngoài ra, nếu như Đồng An Chi yêu cầu vốn đăng ký vượt quá tỷ, tôi và Suchat không có được nhiều tiền như thế, chỉ có thể gọi thêm người hợp tác thôi.
Chúng ta cũng phải bàn cho xong chuyện xem nên tìm ai để nhập bọn nữa.”
Khi nói đến chuyện này, tôi không lên tiếng, chỉ cầm ly rượu, dựa lưng vào ghế, ngồi lặng im nghe bọn họ thảo luận.
Dù sao tác dụng của tôi trong mối làm ăn này cũng rất nhỏ, còn để người khác giúp mình bỏ tiền vốn, tương đương với việc mình cầm không cổ phần vậy, ăn không uống không, kiếm tiền không.
Mấy người Đỗ Minh Cường chịu chia cho tôi % hoặc % cổ phần cũng coi như là của từ trêи trời rơi xuống rồi, sao tôi dám mặt dày đưa ra ý kiến chứ.
Phải biết rằng, một dự án bất động sản có vốn lớn tầm hơn năm tỷ baht, từ khi lấy được đất đến lúc xây nhà, bán nhà, trong vòng vài ba năm có thể kiếm được tiền lãi ròng tỷ baht, % của một tỷ cũng tầm triệu, đổi sang nhân dân tệ cũng được tầm triệu.
Chẳng phải làm gì, mỗi ngày nằm ườn ra cũng có một khoản lớn bỏ túi.
Tìm đâu ra chuyện tốt như vậy.
Bàn về quyền nắm giữ cổ phần không phải là chuyện dễ, cũng không phải một chốc một lát là có thể bàn bạc rõ ràng được.
Hơn nữa việc phân chia tỷ lệ phải đợi quyết định số tiền đầu tư mới có thể bàn bạc được.
Bây giờ chỉ có thể làm tạm một bản ghi chép lại hoặc bản phân chia phạm vi đại khái bằng lời nói mà thôi.
Sangsu cũng không bỏ vốn đầu tư, gã là người của chính quyền thành phố Chiêng May, chức vị rất cao, chắc chắn có tác dụng rất lớn trong việc tiến hành dự án ở đây, Đỗ Minh Cường và Suchat sẽ cho gã không ít cổ phần.
Nhưng gã cũng không lên tiếng nhiều, chẳng mở lời đòi bao nhiêu cổ phần, cũng không nhắc đến bất kỳ yêu cầu nào khác, tỏ ra vô cùng điềm nhiên, rất bình tĩnh, chỉ khi Đỗ Minh Cường và Suchat hỏi ý kiến, gã mới nói được vài ba câu, còn chủ động nói mình chỉ cần ít cổ phần là được rồi.
Nếu như vốn đăng ký dưới tỷ thì chỉ cần % là được, nếu như quá tỷ thì cứ xem xét kỹ tình hình tài chính để thích hợp giảm bớt tỷ lệ cổ phần.
Thấy gã có thái độ như vậy, khi Đỗ Minh Cường hỏi tôi, tôi cũng thể hiện là mình chỉ cần lấy một, hai phần trăm để gọi cho có là được, tùy bọn họ cho bao nhiêu.
Mấy người Đỗ Minh Cường thảo luận rất lâu, mãi tới tám giờ tối mới kết thúc.
Sau đó, Suchat gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, một đám con gái thân hình nóng bỏng mặc bikini bước vào, trong số đó còn có cả mấy cô em mắt xanh tóc vàng người nước ngoài.
Bên cạnh hồ bơi có đặt vài chiếc ghế nằm, bãi cỏ ở bên cạnh bày hai bàn đồ ăn, trêи đó ngập tràn đủ các món ăn và rượu khác nhau.
“Các anh em, chơi vui vẻ thôi.” Suchat cười nói, sau đó cầm ly rượu lên, ngậm điếu xì gà rồi đi ra khỏi chòi nghỉ mát.
Sangsu cũng đi ra khỏi chòi nghỉ mát theo, thân hình nhỏ bé, dáng người gầy gò của gã nhanh chóng chìm vào trong đám yến oanh.
Đỗ Minh Cường quay đầu nhìn tôi, ý tứ thâm sâu: “A Dương, nếu tôi đoán không nhầm, chắc lâu rồi cậu không động vào phụ nữ?”
Tôi chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi của ông ta.
“Đi thôi, chơi vui vẻ chút.” Sau khi vỗ vỗ vai tôi, ông ta đứng dậy và đi ra ngoài.
Giống như Suchat và Sangsu, rất nhanh, Đỗ Minh Cường cũng bị đám phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp vây lấy.
Tôi dí đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn, nhấp một ngụm Brandy êm dịu mà đậm đà rồi mới đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi chòi nghỉ mát, hai cô gái tây ngực bự đã đón tiếp tôi, mỗi người kéo một bên tay tôi, đưa tôi đến bên hồ bơi, còn nói mấy từ tiếng Anh ngọt ngào bên tai tôi nữa.
Tôi rất kém tiếng Anh, chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì nhưng trở ngại về ngôn ngữ không liên quan gì đến việc tiếp xúc chân tay của chúng tôi.
Đây là thế giới của người giàu, nếu như tôi tỏ ra một mình một kiểu trong hoàn cảnh này, chỉ khiến Suchat và Sangsu cảm thấy tôi không phải cùng một loại người với bọn họ, sẽ không thể nào bước chân vào được thế giới của bọn họ.
Đây đúng là một bữa tiệc xa hoa đến hoang đường, khiến tôi cảm nhận được thế nào là một bữa tiệc thịnh soạn thật sự.
Nếu như có một ngày, tôi cũng có nhiều tiền giống như Đỗ Minh Cường và Suchat, có lẽ tôi cũng sẽ biến thành bọn họ.
Hơn mười giờ tối, Sangsu dắt theo hai cô gái xinh đẹp vào trong phòng khách sạn.
Đỗ Minh Cường đi tới bên cạnh tôi, cười nói: “A Dương, tối nay cậu ở lại đây đi, để hai cô gái Tây này bên cậu hoặc mấy cô gái người Xiêng La kia cũng được.
Sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo A Việt tới đón cậu đi làm.”
Tôi hơi say rồi, mùi nước hoa phụ nữ xộc tới khiến tôi có chút mơ màng nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Thôi, tôi không nuốt được mấy người này, về thôi.”
Đỗ Minh Cường hơi bất ngờ, sau khi nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cười nói: “Vẫn còn nghĩ đến giám đốc Bạch của cậu à.
Được thôi, vậy chúng ta đi cùng đi, tôi đưa cậu về khách sạn.”
“Anh không ở lại đây sao?” Tôi cũng có chút kinh ngạc.
Đỗ Minh Cường lắc đầu: “Tôi có phụ nữ.
Đi thôi, đi chào Suchat một tiếng.”
“Được.”
Tôi đứng dậy, đẩy hai cô gái tây cứ quấn lấy không rời ở bên cạnh.
Suchat đang nằm trêи chiếc ghế dựa bên cạnh hồ bơi, mấy cô gái bên cạnh đang mát xa cho ông ta.
Sau khi nhìn thấy tôi và Đỗ Minh Cường đi tới, ngẩng đầu hỏi: “Về hả?”
Đỗ Minh Cường gật đầu: “Ừm, không còn sớm nữa, ông cứ chơi vui đi.”
“Dương, dắt hai đứa con gái về đi, yên tâm, đều sạch sẽ cả.” Suchat quay đầu, nói với tôi.
Rồi cười: “Ý tốt của ông Suchat, tôi xin nhận rồi nhưng…”
Đỗ Minh Cường ngắt lời tôi, cười nói: “A Dương đang theo đuổi cấp trêи xinh đẹp của cậu ta, cô gái cấp trêи ấy ở cùng khách sạn với cậu ta.
Cậu ta mà mang gái về thì hỏng ăn.”
Suchat hiểu ra, giơ ngón tay cái với tôi: “Dương, sếp nữ có cảm giác khác hẳn đấy.
Cố lên.”
“Được, ông Suchat! Ông ở lại chơi vui vẻ nha.”
“Gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Tôi và Đỗ Minh Cường rời khỏi sân nhà, được phục vụ của câu lạc bộ dẫn đường và A Việt đi cùng, tôi đã ra được đến cổng câu lạc bộ.
Hai tên đàn em của Đỗ Minh Cường trông xe ở bên ngoài đã lái xe đến cổng từ sớm.
sau khi chúng tôi ngồi lên xe thì họ chạy thẳng về nội thành.
Xe đi chưa xa, Đỗ Minh Cường có phần áy náy, nói: “A Dương, trước khi đến đây, tôi với Suchat đã bàn bạc rồi, lần làm ăn này chỉ có thể chia cho cậu hai đến ba phần trăm cổ phần thôi.
Dù sao đây cũng không phải mối làm ăn của mình tôi, cậu có thể thông cảm được không?”
Dứt lời, ông ta lại vỗ vỗ vai tôi, nói thêm: “Cậu yên tâm, cho dù nắm ít cổ phần thì cuộc làm ăn này cũng kiếm không ít tiền, hơn nữa, sau này chắc chắn sẽ có những dự án khác.
Đến lúc đó,nhất định vẫn có phần của cậu, tỷ lệ chắc chắn sẽ nhiều hơn lần này.”.