Tôi mỉm cười: “Anh yên tâm đi, tôi hiểu mà, nếu như đầu tư tỉ baht, % cũng được triệu baht rồi, khoản đầu tư này là các anh cho tôi, tôi nên cảm ơn mới phải.”
Đỗ Minh Cường cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là thứ cậu xứng đáng có được, nếu không có cậu, tôi với Suchat cũng không biết phải móc nối với Đồng An Chi như thế nào, chỉ là triệu baht thôi mà! Số tiền kiếm được khi làm một dự án còn hơn chút tiền này nhiều, mà giá trị của Đồng An Chi cũng quá cả triệu ấy.”
“Quan trọng nhất là, nếu như nghề bất động sản này có thể kiếm tiền, tôi với Suchat cũng không làm chuyện làm ăn trước kia nữa.”
Tôi gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là Đồng An Chi đồng ý hợp tác với các anh.”
“A Dương, phía sau có một từ cậu dùng sai rồi, đổi các anh thành chúng ta mới đúng.”
Dứt lời, Đỗ Minh Cường vỗ liên tục vào vai tôi rồi nói: “Bây giờ chúng ta đã là đối tác rồi.”
Trước đây, tôi năm lần bảy lượt nhắc nhở mình không nên quá thân thiết với Đỗ Minh Cường, làm bạn bè thì được, nhưng không thể bước vào phạm vi của ông ta, càng không thể tham gia vào chuyện làm ăn của ông ta.
Nhưng trong lúc vô thức, tôi và ông ta đã trở thành đối tác.
Sự việc phát triển đến bước này, nguyên nhân chủ yếu là do Cung Chính Văn.
Nếu không phải hắn ta hãm hại tôi, khiến tôi phải vào đồn cảnh sát, La Nhất Chính cũng sẽ không gọi cho Đỗ Minh Cường, Đỗ Minh Cường cũng sẽ không nhờ Sangsu tới cứu tôi, tôi cũng sẽ không nợ họ một ân tình.
Còn chuyện phía Bansha, Đỗ Minh Cường lôi kéo Suchat để ông ta ra mặt thay tôi, biến Bansha từng muốn giết chết tôi thành một đàn em ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc ân tình vẫn còn, Đỗ Minh Cường muốn liên hệ với Đồng An Chi, tôi cũng ngại từ chối.
Họ muốn hợp tác với Đồng An Chi, đúng là cần một người trung gian như tôi.
Vậy đại khái chính là số mệnh an bài nhỉ, vận mệnh đẩy thanh xuân tươi đẹp rực rỡ của tôi vào trong tù ngục, lại để tôi gặp gỡ Bạch Vi.
Càng thân thiết với những người như Đỗ Minh Cường hay Suchat, thì dường như tôi cũng ngày càng khác xa bản thân lúc trước.
Không sao, chỉ cần có thể kiếm tiền là được.
Sau khi trải qua những chuyện trong khoảng thời gian này, tôi đã tỉnh táo nhận ra rằng, có tiền mới là vương đạo.
Đỗ Minh Cường từng nói, tôi phải có sức mạnh bảo vệ chính mình trước đã, rồi hãy muốn có sức mạnh bảo vệ người bên cạnh.
Trong xã hội hiện đại, tiền chính là sức mạnh.
Có tiền rồi, tôi cũng có thể đem vệ sĩ theo bên mình, lúc đụng mặt Cung Chính Văn thì đánh hắn ta một trận.
Có tiền rồi, người nhà Bạch Vi sẽ không nói tôi là một người chỉ biết gây phiền phức mà chẳng thể giải quyết chuyện do mình gây ra.
Trở lại thành phố Chiêng May, Đỗ Minh Cường gọi một cú điện thoại, sau đó dặn dò A Việt tiện đường thì đến chung cư cao cấp đón một cô gái.
Đỗ Minh Cường nói với tôi, ông ta chưa bao giờ qua đêm với những người phụ nữ không biết gốc biết rễ.
Tôi tự động nói rằng không cần ông ta tiễn, tôi tự bắt xe về được.
Nhưng Đỗ Minh Cường lắc đầu, ông ta nói chỉ là tiện đường đón người khác mà thôi, cứ nhất quyết muốn đích thân đưa tôi về khách sạn.
Đến nơi, quả nhiên có một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu xinh đẹp, hơn nữa rất có nét lai tây đang đứng ở cửa khu chung cư, thấy xe lại gần thì chủ động đi tới.
Sau khi xe dừng lại, tôi tự động bước xuống xe, ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
Cô gái lai Tây kia ngồi phía sau xe, Đỗ Minh Cường giới thiệu tôi và cô ta với nhau.
Cô ta chỉ có tên tiếng anh là Alyssa, dịch sang tiếng Hoa Hạ là Ngả Lệ Toa, trông dáng người khoảng chừng hai mươi tuổi.
Tôi chỉ quay đầu lại mỉm cười chào hỏi, chứ không quá chú ý đến nhan sắc của Alyssa, chỉ để ý đến một con bướm rất sống động được xăm trêи vai đối phương, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua mà thôi.
Khu chung cư này rất gần khách sạn tôi ở, đi qua hai giao lộ là đến rồi.
Tôi chào tạm biệt Đỗ Minh Cường, A Việt và Alyssa.
Sau khi nhìn họ rời đi, tôi mới vào khách sạn.
Quay lại phòng khách sạn, lúc tôi lấy thẻ phòng ra định mở cửa thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Bạch Vi ăn mặc chỉnh tề từ trong đi ra, nhìn thấy tôi thì hơi sững người lại, sau đó cô ấy khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.
Tôi hơi bất ngờ rồi gật đầu lại với cô ấy: “Giám đốc Bạch, muộn thế này rồi vẫn phải ra ngoài sao?”
“Ừ, tôi chưa ăn cơm tối nên muốn ra ngoài ăn bữa khuya.” Cô ấy gật đầu đáp lại, sau đó nhíu mày: “Anh uống say rồi hả?”
Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ uống một chút mà thôi, đâu có dễ say như vậy.”
Tôi biết mình bây giờ ngoại trừ việc cả người hơi mùi rượu ra còn có mùi nước hoa của phụ nữ, Bạch Vi chắc chắn có ngửi thấy.
Khựng lại một chút, tôi nói tiếp: “Giám đốc Bạch, bây giờ muộn quá rồi.
Nếu cô muốn ăn bữa ăn khuya thì có thể gọi điện kêu ship đến, còn nếu muốn ra ngoài ăn thì ta đưa cô đi, đường phố giờ này chỗ nào cũng có đám đua xe, không an toàn lắm.”
Bạch Vi không trả lời vấn đề này mà lại hỏi: “Lúc nhá nhem tối, người ngồi ở trong xe đó có phải là Đỗ Minh Cường mà chú Thành nói tới không? Là cái người lần trước tôi từng nhìn thấy ở cửa khách sạn?”
Tôi gật đầu, nhớ lại một chút, hình như Bạch Vi thật sự đã từng gặp Đỗ Minh Cường.
Lần trước, sau khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, đồng thời giải quyết xong chuyện của Bansha, Đỗ Minh Cường đưa tôi về khách sạn, vừa hay đụng mặt với Bạch Vi và Cung Chính Văn.
Bạch Vi vẫn cứ cau mày: “Phương Dương, chú Thành nói ông ta là đại ca xã hội đen, một kẻ đứng đầu của băng đảng buôn lậu, sao anh lại giao du với loại người đó thế?”
Tôi nở nụ cười: “Ông ta là bạn mà tôi quen trong tù.
Lần trước, lúc tôi bị Cung Chính Văn hãm hại, rồi bị bắt vào đồn cảnh sát, chính ông ta đã cứu tôi ra.
Chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với ông ta mà thôi, không tính là giao du.”
“Phương Dương, cho dù ông ta từng cứu anh, anh cũng nên cách xa loại người như thế ra, dùng cách khác báo đáp ông ta là được, giao du với ông ta thì sẽ hại chết anh đấy.”
Nghe thấy những lời này, tôi có chút không vui.
Tôi mượn rượu mà xua xua tay với vẻ bực mình: “Giám đốc Bạch, ông ta là người thật sự coi tôi là bạn, tôi cũng coi ông ta là bạn, tôi không thể tránh xa ông ta, huống hồ ông ta còn có ơn với tôi, ông ta cũng sẽ không hại tôi.
Vả lại, đây là chuyện riêng của tôi, tôi làm bạn với ai thì cũng không đến lượt tổng giám đốc Bạch quản đâu.”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, lặng yên nhìn tôi, sau đó lắc lắc đầu với vẻ thất vọng: “Anh thích giao du với ai là quyền tự do của anh, là tôi lo chuyện bao đồng rồi.”
Dứt lời, cô ta xoay người trở về phòng, khép cửa phòng lại “Ầm” một phát.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu mới định thần lại được.
Dường như Bạch Vi cũng không phải là muốn ra ngoài ăn khuya, mà là tìm một cái cớ ngẫu nhiên, muốn khuyên tôi cách xa Đỗ Minh Cường một chút, có lẽ chỉ là xuất phát từ lòng tốt.
Có thể cô ấy cũng muốn biết trêи người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác hay không, hay là cô ấy cũng động lòng với tôi từ lâu rồi.
Nhưng cô ấy không nên bảo tôi cách xa Đỗ Minh Cường, như vậy là không tôn trọng bạn bè của tôi.
Trong cơn say chếnh choáng, tôi đã phá nát cuộc trò chuyện vốn dĩ có thể nói rõ với nhau, mấy câu nói nói ra còn toàn mùi thuốc súng.
Tôi muốn gõ cửa phòng Bạch Vi, giải thích với cô ấy vài câu, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn từ bỏ.
Tôi muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chỉ có tiền mới có thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Nhưng trêи người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, còn giao du với mấy cùng mấy tên đầu sỏ của băng đảng buôn lậu, dường như càng ngày càng xa cách với cô ấy.
Có lẽ chúng ta vốn đã không phải là người cùng một thế giới..