Cả người trò chuyện trong phòng một lúc lâu sau Lam chủ cất lời:
- Nói chuyện như vậy cũng lâu làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi, ngài nghỉ ngơi đi cho lại sức. Có việc gì ngài cứ nói với A Tấn, nó đang đứng ở góc kia. Nhìn nó vậy thôi nhưng rất nhanh nhẹn cũng coi là đứa trẻ ngoan, ngài cần gì cứ bảo với nó sai bảo tuỳ ý
Trần Kiều Ân lên tiếng:
- Ngài cứ tự nhiên không việc gì phải ngại, tuy Lam gia chúng tôi không thể coi đuợc như Cố gia ngài nhưng việc tiếp đãi khách không thể lơ là nên ngài ở đây cứ yên tâm dưỡng thương
Cố Minh nhẹ giọng:
- Làm phiền Lam gia các ngài rồi
tuần sau
Nhận ra thương thế mình đã khỏi, Cố Minh tìm phu thê Lam gia nói lời cảm tạ rời đi về Cố gia:
- Mấy ngày nay thật đã làm phiền vị rồi nếu có dịp mời vị tới Cố gia ta làm khách nhân
Lam Du khách sao đáp:
- Đâu có, đâu có. Đều là chuyện nên làm
vị đang ngồi trò chuyện thì một vật nhỏ xinh xinh mềm mại như bông có làn da trắng nuột,mái tóc màu bạc lạ kỳ cùng đôi mắt xanh Ngọc trong suốt từ trong sân nhà chạy ra ôm chầm lấy vị Lam chủ mà hớn hở cười tươi không quan tâm đến vị khách nhà mình, một thanh âm mềm mại phát ra:
- A ba, a ma con tìm người nãy giờ. người mau đi chơi với con đi, một mình con chơi với A Trân chán lắm, tỉ ấy toàn giảng đạo không a
Từ đằng xa một cô gái tóc bím mắt đeo kính tròn nhìn tuổi khoảng - tuổi chạy vội lại. Đây không ai khác chính là A Trân mà tiểu thiếu gia nhắc tới. Đến gần vị Lam chủ A Trân lễ phép:
- Phu nhân, lão gia tiểu thiếu gia nghịch Ngợm lại làm phiền người trò chuyện với nhân khách rồi
Trần Kiều Ân ôn nhu ra mặt nhìn cục bông nhỏ dễ thương trong lòng mình:
- Hi nhi nhà ta năng động quá nhỉ. Tiểu quỷ nhỏ, hiện tại a ba và a ma đang bận trò chuyện với vị khánh nhân, con tạm ra chơi với A Trân lát nữa ta sẽ ra chơi chung với con, ha?
Cục bông nhỏ trong lòng Trần Kiều Ân nhanh chóng chịu mặt xuống, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng chu ra:
- Đi mà đi mà, chơi với con đi chơi với A Trân chán thật chán a
Nhìn bé con đang làm nũng trong lòng Lam phu nhân, Lam gia chủ khẽ cười ôn nhu xoa đầu con trai:
- Hi nhi, ngoan ngoan nha, để ta và a ma con trò chuyện chút rồi ra hảo hảo chơi với con được không?
Lam Hi thấy cha mình ôn nhu nhắc nhở cũng bớt náo hơi hơi cúi đầu gật gật:
- Vậy thôi được rồi a ba a ma nhớ nhanh đó nhé! Con sẽ chờ người ở vườn