"Tôi chưa từng thấy người em trai kia của cậu bên cạnh anh trai." Trâu Kỳ Diệu bĩu môi, cậu tự nhận tương đối hiểu Trâu Mẫn Thần, Trâu gia nhiều tư sinh tử như vậy còn không lấy một người được hắn bế lên đùi.
Trâu Mẫn Thần tuy có quyền có thế, nhưng đối loại chuyện này không ham thích, Trâu Kỳ Diệu chưa từng thấy bên người hắn có người nào, cho nên cậu căn bản không tin chuyện tai tiếng năm đó giữa Tiếu Thành Nặc và Trâu Mẫn Thần. Huống hồ dù dành nhiều thời gian ở bên người Trâu Mẫn Thần cũng không thấy Tiếu Thành Nặc, ngược lại càng giữ mình trong sạch.
Tiếu Trình Triết lại lắc đầu, hiển nhiên nghi ngờ lời nói của cậu: "Trâu tổng chưa từng cùng người khác làm loại chuyện này, Tiếu Thành Nặc là người đầu tiên."
Lời này lại nhắc nhở Trâu Kỳ Diệu.
Bởi vì chuyện năm trước, Tiếu Thành Nặc nổi tiếng một phen, mỗi người đều nghị luận y. Giống như Tiếu Trình Triết nói, vô luận nam nữ, đây là lần đầu tiên Trâu Mẫn Thần truyền ra tai tiếng như vậy, cho nên nhất thời Tiếu Thành Nặc nổi bật không ai bằng.
Nhưng Trâu Kỳ Diệu rất khó chịu, lúc trước cậu là nhị thiếu gia duy nhất Trâu gia, có thể nói là người duy nhất được Trâu Mẫn Thần để vào mắt, lúc này lại chạy ra một người đoạt nổi bật của cậu.
Cậu muốn rất nhiều, Trâu nhị thiếu cậu sở dĩ tự phụ, đó là bởi vì không thiếu thứ gì. Nếu người nhiều, thì không tính cái gì. Tiếu Thành Nặc tuy rằng không có quan hệ huyết thống với Trâu gia, nhưng huyết thống có là gì, Trâu gia là xem sắc mặt Trâu Mẫn Thần, chỉ cần Trâu Mẫn Thần thích, tất cả mọi người đều nịnh bợ.
Cho nên, có thể nói Trâu Kỳ Diệu rất không thích Tiếu Thành Nặc.
Nhìn trong mắt Trâu Kỳ Diệu lập loè suy tư, Tiếu Trình Triết rũ mắt cười, gã nói lời này là vì khiến Trâu Kỳ Diệu cảnh giác. Nhưng chính gã lại không quá mức để ý, Trâu Mẫn Thần không truyền ra tai tiếng, cũng không đại biểu bên người hắn thật sự không có ai.
Nếu không phải lúc trước Tiếu Trình Triết mang người xông vào, chuyện của Tiếu Thành Nặc và Trâu Mẫn Thần làm sao có ai biết? Bất quá do trùng hợp thôi, huống hồ Tiếu Trình Triết cũng không cho rằng Trâu Mẫn Thần sẽ sinh ra hứng thú với một người vô năng như Tiếu Thành Nặc.
"Mẹ nó, tiểu tử này dám phản cậu, lão tử không thèm nhìn nó, tôi không thể để thứ này tùy tiện đi nhờ xe Trâu gia." Trâu Kỳ Diệu phỉ nhổ.
Trâu Kỳ Diệu kiêu ngạo, hành sự luôn luôn hấp tấp.
Khanh Vân mới vừa tham gia sinh nhật bà ngoại xong, vừa lái xe ra đã bị chặn lại.
"Nha, Tiếu nhị thiếu." Trâu Kỳ Diệu ngồi trong xe thể thao, phun vòng khói nói chuyện với Khanh Vân.
Khanh Vân nhướng mày, ấn tượng y đối với Trâu Kỳ Diệu cũng chỉ dừng lại ở bàn tay vàng của Tiếu Trình Triết thôi, một lần duy nhất khiến y chú ý là lần tiểu tử lên kế hoạch hạ dược y.
Hiện tại, y lại hứng thú chuyện khác.
Trong thông tin thế giới này truyền cho y, Trâu Kỳ Diệu chính là em trai Trâu Mẫn Thần "Duy nhất sủng ái". Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trâu Mẫn Thần thậm chí nhất còn giao Trâu gia cho Trâu Kỳ Diệu, để cậu một đời bình an.
Sủng, ái?
Khanh Vân nhấm nuốt hai chữ này, y cười cười, hạ cửa sổ xe xuống: "Trâu nhị thiếu có gì chỉ giáo?"
Trâu Kỳ Diệu nhìn Khanh Vân cười, cảm thấy chói mắt, trong lòng có chút ngứa, cậu không quên mục đích mình tới đây, trầm giọng nói: "Mày xem, đều là nhị thiếu, khác biệt lại không nhỏ, mày cũng phải có tự mình hiểu lấy đúng không?"
Hắn đột nhiên nghiêng người sát vào Khanh Vân: "Tính anh tao ra sao tao rõ nhất, mày cũng đừng làm bộ đáng thương cọ đùi anh tao, tao đều mất mặt thay mày."
"Nga?" Khanh Vân hứng thú, y thật muốn để Trâu Mẫn Thần tới đây nghe lời này của Trâu Kỳ Diệu.
"Hiện tại ca tao không muốn để ý tới mày, chờ anh ấy biết, tâm tình không tốt một cái, có khi mạng của mày cũng không còn." Nói Trâu Kỳ Diệu còn thở dài hai tiếng, "Mày muốn cái gì? Còn không phải tiền sao? Tao cho mày năm trăm vạn, mày nhanh lấy tiền chạy lấy người, chết tâm đi."
Trâu Kỳ Diệu nghĩ rất đơn giản, hiện tại Tiếu Thành Nặc bị đuổi khỏi Tiếu gia đến ôm đùi Trâu Mẫn Thần, trừ bỏ vì tiền còn có thể là gì?
Khanh Vân ngơ ngác nhìn Trâu Kỳ Diệu, không nghĩ tới loại tiết mục này có thể phát sinh trên người mình.
Này quả thực như phim thần tượng mẹ nam chính lấy tiền uy hiếp nữ chính "Rời xa con trai tôi".
Khanh Vân không kịp phòng ngừa cười ra tiếng, khả năng bởi vì sống quá lâu nên tiếng cười dài này có chút biến thái. Cảnh tượng Trâu Kỳ Diệu quăng tiền kêu y chạy lấy người mạc danh chọc cười Khanh Vân, làm y trong chốc lát cười lớn.
Cười đến khi sắc mặt Trâu Kỳ Diệu kém vô cùng, Khanh Vân mới ngừng lại được.
"Như vậy đi, mày ném vạn này cho anh mày, kêu anh mày cách xa tao một chút, đừng cả ngày dính bên người tao, phiền muốn chết." Nói xong Khanh Vân ném xuống chi phiếu, cười khẽ lái xe rời đi.
Lấy tiền đập cậu? Cũng không kỳ quái, Trâu Kỳ Diệu còn chưa biết thân phận của Khanh Vân. Ai cũng biết độc quyền được thuốc mới thì có thể gom tiền nhiều bao nhiêu, càng đừng nói Thụy Hâm liên tiếp đẩy ra các loại thuốc có hiệu quả trị liệu thần kỳ. Ở mặt tài lực, Thụy Hâm chế thuốc đủ chạy song song với Trâu thị.
Nếu biết được, Trâu Kỳ Diệu dám như cũ cầm chi phiếu vạn uy hiếp Khanh Vân, sợ là đầu óc có bệnh.
"Mẹ nó, bệnh tâm thần?" Nhìn thái độ kiêu ngạo của Khanh Vân, Trâu Kỳ Diệu hung hăng đạp bàn phía dưới, cậu liếc mắt nhìn chi phiếu đang bay xuống, "Một kẻ ôm đùi thì kiêu ngạo cái gì?"
- ----
"Cái gì? Không phải nói tuyển Tiếu thị sao? Xảy ra chuyện gì?" Tiếu Trình Triết gầm nhẹ ra tiếng với điện thoại.
Gã cho rằng chuyện hợp tác nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh cùng tập đoàn tài chính Trâu thị đã định, không nghĩ tới hiện tại lại xuất hiện biến cố.
"Nghe nói Thụy Hâm chế thuốc cũng muốn hợp tác, cho nên Trâu thị bên kia truyền ra tin nói đang tính toán, so sánh Tiếu thị và Thụy Hâm......"
Bên kia điện thoại còn chưa dứt lời, Tiếu Trình Triết lại dễ dàng nghe ra ý trong lời nói. So sánh? So sánh gì chứ, mặc kệ kỹ thuật hay quản lý, Tiếu thị căn bản không có tư cách so sánh cùng Thụy Hâm.
Tiếu Trình Triết tức muốn hộc máu vò tóc, gã không nghĩ tới Thụy Hâm lại trở về đoạt cái chuyện này, lấy tư cách và danh vọng của Thụy Hâm chế thuốc, hoàn toàn không cần chú ý loại cơ hội hợp tác này.
Đêm qua gã mới cam đoan với cha Tiếu, nói nhất định làm Tiếu thị tiến thêm một bước, nếu kết quả đưa ra không có Tiếu thị, cha Tiếu sẽ thấy gã thế nào?
Trong mắt Tiếu Trình Triết hiện lên một tia ám mang, gã cầm lấy di động gọi điện thoại cho Trâu Kỳ Diệu.
Thụy Hâm? Có thực lực thì như thế nào? Đôi khi nhân mạch cũng là một loại thực lực.
Khanh Vân lái xe trở lại biệt thự của Trâu Mẫn Thần, đèn trong nhà vẫn còn sáng, nhưng người hầu trong biệt thự lại không có một cái.
Biết Khanh Vân muốn ở nơi này, Trâu Mẫn Thần biết tính y, tất nhiên sẽ không để lại người khác trong biệt.
Khanh Vân vào phòng khách, liền thấy Trâu Mẫn Thần mở ra cái rương của y, đối diện cái rương tinh xảo mà sững sờ.
Tối qua Khanh Vân và mẹ Tiếu ở lại nhà bà ngoại, nói thật, nếu không phải trong rương còn có vài món quần áo, Trâu Mẫn Thần đều muốn cho rằng Khanh Vân là đóng gói mang quà về cho hắn.
Hiện tại hắn nhìn đồ trong rương, chỉ cảm thấy trong lòng xông lên một trận ôn nhu.
"Ai cho anh đụng vào đồ của tôi?" Ngữ khí Khanh Vân không tốt lắm, nói đúng ra, y hiện tại cả người đều không tốt!
Sớm biết vậy liền không đem mấy thứ này theo, làm như y rất quý trọng vậy.
Khanh Vân tiến lên khép lại cái rương, duỗi tay đoạt thứ trong tay Trâu Mẫn Thần, lại bị Trâu Mẫn Thần trở tay nắm lấy.
"Làm gì?"
Trâu Mẫn Thần dùng sức vùng, đem người kéo vào lòng ngực, cằm hắn chống lên cổ Khanh Vân cười nhẹ ra tiếng. Loại sung sướng chấn động này nương theo tứ chi hai người tương liên, thẳng tắp truyền vào đáy lòng Khanh Vân.
"Bảo bối, sao em lại đáng yêu thế này?"
"Cười cái gì!" Khanh Vân thẹn quá hóa giận tránh thoát hắn, bên tai hiện lên một tầng đỏ ửng hơi mỏng.
Trâu Mẫn Thần khẽ hôn vành tai y, một bên dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, một bên ở bên tai y nói nhỏ: "Em xem, em đã nhận nhiều đồ như vậy, nhận thêm một cái thế nào?"
"Cái gì?" Khanh Vân thả lỏng thân mình, chỉ dùng sườn mặt dư quang nhìn hắn, mạc danh cảm thấy mình rơi xuống hạ phong.
"Anh." Trâu Mẫn Thần kéo tay y đặt ở ngực mình, trong mắt là ôn nhu say lòng người.
Khanh Vân tức khắc hừ nhẹ một tiếng, hất cằm, con ngươi trong trẻo như chìm đắm trong thanh tuyền trong veo: "Quá lớn, không cần!"
Nghe vậy, Trâu Mẫn Thần cười lớn hơn nữa, hắn cười đến bả vai phát run, nâng lên khuôn mặt Khanh Vân, ở trên mặt y khẽ hôn.
"Bảo bối, anh quả thực rất lớn. Bất quá, em chưa thử qua thì sao biết không muốn?"
Khanh Vân mở to hai mắt, bị người này vô sỉ kinh ngạc đến ngây người. Quả nhiên, đầu óc người này vĩnh viễn đều là một bãi phế liệu!
Trong phòng tràn đầy tiếng cười trầm thấp lại vui sướng của Trâu Mẫn Thần, tiếng cười chậm rãi tiêu tán, nhưng một thanh âm rên rỉ thấp đến không thể nghe thấy chậm rãi vang lên.
Trâu Mẫn Thần được như ý nguyện cùng Khanh Vân trải qua hai ngày thế giới hai người, tuy rằng cùng phòng tối PLAY hắn tâm tâm niệm niệm chênh lệch rất lớn, nhưng có thể đem toàn thân Khanh Vân từ trong ra ngoài hoàn toàn nhiễm lấy hơi thở của hắn, vẫn làm hắn cực kỳ sung sướng.
"Trình Triết cậu yên tâm, chuyện này tôi khẳng định làm được, nếu không phải ngày đó anh tôi không ở nhà, nào có thể kéo dài tới hôm nay, ngày mai tôi sẽ đến Trâu thị tìm anh tôi......"
Trâu Kỳ Diệu phanh một tiếng đóng cửa xe, đi vào biệt thự. Bất động sản Trâu Mẫn Thần nắm giữ ở Yến Thành có rất nhiều, nhưng trên cơ bản hắn luôn không ở ngoài nhà. Nhưng Trâu Kỳ Diệu không giống, cậu quậy phá nơi nơi, tới chỗ nào cậu liền ở chỗ đó, người hầu cũng không thể đuổi cậu ra.
Nói đến có chút kỳ quái, từ trước đến nay Trâu Mẫn Thần hoặc ở công ty, hoặc ở nhà, hôm qua cậu vì chuyện của Tiếu Trình Triết mà tìm người, thế nhưng đi cả hai chỗ cũng chưa tìm được Trâu Mẫn Thần.
Càng nghĩ càng khó chịu, đặc biệt hôm nay lái xe vào biệt thự cũng không có người dừng xe giúp cậu, người hầu chết hết ở đâu rồi?
Kêu hai tiếng không ai trả lời, Trâu Kỳ Diệu vừa chuyển đầu lại thấy được một chiếc xe quen thuộc —— Xe của Tiếu Thành Nặc.
Mấy ngày trước chính chiếc xe vô cùng kiêu ngạo này trước mắt cậu chạy như bay đi, cậu quên cũng quên không được.
Trâu Kỳ Diệu cười nhạo một tiếng, Tiếu nhị thiếu này cũng không tồi, có thể tìm được chỗ này còn tìm mọi cách vào được. Nhưng đáng tiếc, Tiếu Thành Nặc không biết Trâu Mẫn Thần chưa từng ở lại biệt thự này, y muốn chạy đến ôm đùi lại chạy sai chỗ rồi.
Cậu kéo cà vạt, một ít ý niệm ngo ngoe rục rịch hiện lên trong lòng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Thành Nặc Trâu Kỳ Diệu liền cảm thấy y lớn lên không tồi, khi cười lên câu lòng cậu phát ngứa, nói thật nếu không phải cố kỵ Tiếu Trình Triết, cậu đã sớm nghĩ cách kéo Tiếu Thành Nặc đến trên giường.
Trâu Kỳ Diệu vừa đi vào phòng, vừa trào phúng cười lớn: "Tiếu Thành Nặc a Tiếu Thành Nặc, lão tử rõ ràng kêu mày cút đi, mày nghe không hiểu hả?"
"Tao nhìn bộ dáng này của mày còn ghê tởm, cũng đừng nghĩ câu dẫn anh tao, ngủ với tao nói không chừng càng......"
Trâu Kỳ Diệu đang nói đột nhiên im bặt, tay cởi cổ áo dừng lại, ngơ ngác nhìn trong phòng.
Trâu Mẫn Thần đang mặc tạp dề, một tay cầm nồi sạn, một tay nâng mông thanh niên dán trên người mình, đũng quần căng phồng che không được cái thứ phồng lên làm tạp dề vàng nhạt trên người nổi thành một khối.
Lời editor: đã hiểu tại sao tác giả đặt tên là Trâu Kỳ Diệu, bởi vì nó ngu một cái diệu kỳ luôn các bác ạ:)))