Khanh Vân mặc quần jean hai chân dài vòng bên hông Trâu Mẫn Thần, y duỗi tay kéo cổ áo Trâu Mẫn Thần, để sát vào muốn nói gì đó.
Hai người muốn nói cái gì, Trâu Kỳ Diệu không biết, lúc này cậu thậm chí mình là ai, đây là đâu cũng quên mất, cậu nhỏ giọng lên tiếng: "Anh......"
Trâu Mẫn Thần bởi vì lời cậu nói, hai tròng mắt trở nên đen nhánh như mực.
Ánh mắt Khanh Vân càng lạnh xuống, hắn có thể chịu đựng Trâu Kỳ Diệu nhảy nhót khắp nơi với vai hề kia, nhưng không nhịn nổi Trâu Kỳ Diệu không hề bị ngăn cản tiến vào nơi mình ở.
Trâu Kỳ Diệu lặp đi lặp lại nhiều lần chọc y, Khanh Vân không ra tay là tin tưởng Trâu Mẫn Thần sẽ tự xử lý, xem ra, y nghĩ nhiều rồi.
Nhạy bén nhận thấy được cảm xúc Khanh Vân biến hóa, trong lòng Trâu Mẫn Thần hoảng hốt, nồi sạn trong tay rơi trên mặt đất phát ra từng tiếng "Leng keng".
"Thành Nặc em nghe anh giải thích......" Đôi tay Trâu Mẫn Thần vội vàng vòng lấy Khanh Vân.
Khanh Vân cười khẽ, y duỗi tay vòng lấy cổ Trâu Mẫn Thần, bàn tay như ngọc xoa cằm hơi trơn của Trâu Mẫn Thần, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng tối.
Tâm Trâu Mẫn Thần trầm xuống, khó thể phân ra chút ít lực chú ý đặt trên người Trâu Kỳ Diệu đang ngây ra như phỗng.
"Nga, tôi đã gặp hai lần, thì ra là em trai Trâu tổng sủng ái nhất." Khanh Vân nhéo cằm nhọn của Trâu Mẫn Thần thấp giọng nói.
"Rất tốt, vậy cùng em trai bảo bối của anh bên nhau cả đời đi." Ngữ khí vừa chuyển, trở nên sắc bén vô cùng. Khanh Vân kéo cánh tay Trâu Mẫn Thần ra, từ trên người hắn xuống, cầm áo khoác trên sô pha liền đi ra ngoài.
"Bảo bối, đừng......" Trâu Mẫn Thần vội kéo cánh tay Khanh Vân, lại bị Khanh Vân "Bang" một tiếng mở ra.
Trâu Kỳ Diệu nhìn Trâu Mẫn Thần ăn nói khép nép đuổi theo Khanh Vân đi ra ngoài, một ánh mắt cũng chưa từng bố thí mình. Lúc này chuông cảnh báo trong lòng cậu mới bắt đầu kêu vang, thân thể run rẩy theo bản năng tìm kiếm chỗ có thể ẩn thân.
Nhưng một cử động cũng không dám.
Trong đầu Trâu Kỳ Diệu hiện lên cảnh một lần Trâu gia mở tiệc. Bởi vì một câu, Trâu Mẫn Thần liền cầm quải trượng ông hắn hung hăng đánh gãy chân cậu hai hắn.
Máu tươi bắn đầy đất, tiếng kêu rên của cậu hai hắn vang rung trời.
Nhưng Trâu gia không ai dám động, không ai dám vì cậu ấy nói chuyện. Lão gia tử Trâu gia nhìn con trai nhỏ mình sủng ái nhất và tên súc sinh trên mặt đất, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim uống trà.
Sợ quấy rầy Trâu Mẫn Thần "Nhã hứng", mọi người trong tiệc thậm chí còn tươi cười, dẫm lên vết máu dính nhớp trên sàn nhà, bạn cậu hai hắn nên khiêu vũ thì khiêu vũ nên nói chuyện thì nói chuyện.
Bữa tiệc ngày đó, mùi máu tươi còn đậm hơn hương vị cồn, thật sâu chui vào trong lòng mọi người ở đây, gắt gao bám vào dây thần kinh trên đầu bọn họ, hơi kích thích, cảnh tượng ngày đó liền rõ ràng trước mắt.
Nhưng dù là khi đó, Trâu Mẫn Thần cũng vẻ mặt lạnh nhạt, Trâu Kỳ Diệu chưa từng gặp qua Trâu Mẫn Thần thất thố như vậy.
Ngẫm lại tâm tư xấu xa của mình, Trâu Kỳ Diệu biết, cậu xong rồi.
Thời điểm trợ lý Cố tới, biệt thự đã không còn nghe được tiếng kêu rên.
Anh vừa vào cửa liền thấy Trâu Kỳ Diệu cuộn tròn trên sàn nhà, mặt đầy máu, mồm miệng không rõ nói: "Chị dâu sẽ trở về, chị dâu sẽ trở về......"
Trâu Mẫn Thần ngồi trên sô pha xếp tạp dề, đem tạp dề kia xếp thành nho nhỏ, cả nếp uốn cũng không chút cẩu thả, hiển nhiên cực kỳ quý trọng tạp dề này.
Đây khẳng định do Tiếu thiếu gia đưa, trợ lý Cố nghĩ.
Anh luôn đi theo Trâu Mẫn Thần, tự nhiên biết chuyện Trâu Mẫn Thần theo đuổi Tiếu Thành Nặc mấy năm nay. Nói đến cũng thật thần kỳ, từ khi gặp Tiếu Thành Nặc, Trâu Mẫn Thần đã rất lâu không phát giận, lòng tràn đầy bạo ngược của hắn như tìm được nơi xả, toàn bộ hóa thành nhiệt tình và ôn nhu với Tiếu Thành Nặc.
Trâu Mẫn Thần trước khi gặp được Tiếu Thành Nặc, chính là một con dã thú điên cuồng, ai cũng không biết khi nào hắn sẽ phát cuồng. Sau khi gặp được Tiếu Thành Nặc, con dã thú này như nhận chủ, nhìn như dịu ngoan không ít, lại cũng lý trí, chọn người mà công kích.
Con ngươi trợ lý Cố buông xuống trình tư liệu trên tay lên, đồng thời nói: "Tôi đã gọi điện thoại cho công ty con trong nước của Thụy Hâm hỏi qua, Tiếu tổng không ở. Nhưng nơi này rất gần Tiếu gia, Tiếu tổng sợ đã về nhà."
Tiếu tổng gì, còn có Thụy Hâm? Trâu Kỳ Diệu mơ hồ nghe, đầu óc chuyển động. Thụy Hâm cậu biết, hiện tại không ai không biết danh tiếng của Thụy Hâm chế thuốc, dù không kêu ra tên công ty, nhưng nói loại thuốc kháng ung thư làm cả thế giới khiếp sợ cũng hiểu. Nhưng Tiếu tổng là ai? Tiếu Trình Triết sao?
Trâu Kỳ Diệu giật mình, nhớ tới chi phiếu bị Tiếu Thành Nặc ném như rác rưởi. Một ý nghĩ làm cậu khó có thể tin chậm rãi thành hình, Tiếu Thành Nặc và Thụy Hâm chế thuốc......
Trách không được Tiếu Thành Nặc có thể không chút để ý ném xuống một tờ chi phiếu vạn, khó trách Trâu Mẫn Thần luôn không biến sắc với người khác lại nhìn Tiếu Thành Nặc bằng con mắt khác. Trâu Kỳ Diệu lập tức đều thông thấu, từng lời từng câu nói giống như châm ngòi của Tiếu Trình Triết thoáng hiện trong đầu cậu, trong lòng cậu dâng lên một cổ phẫn nộ, phẫn nộ với Tiếu Trình Triết.
"Anh, đều là Tiếu Trình Triết! Là nó muốn hại chị dâu......" Trâu Kỳ Diệu vừa giải thích vừa bò tới Trâu Mẫn Thần, lại bị một chân Trâu Mẫn Thần đá bay ra ngoài, ót đập vào đá cẩm thạch trên vách tường phát ra tiếng vang nặng nề.
Trâu Mẫn Thần tiếp nhận tư liệu lật xem hai lần, ánh mắt hắc trầm nhìn Trâu Kỳ Diệu, "Hai lần, tính cả lần này, tổng cộng ba lần."
Lời này nói không đầu không đuôi, lại làm Trâu Kỳ Diệu ức chế không được run lên, đây là số lần cậu trêu chọc Tiếu Thành Nặc.
"Thành Nặc không muốn thấy nó." Thanh âm Trâu Mẫn Thần âm trầm, mặt mày nhăn ra một vết khắc nghiệt, bây giờ trong lòng hắn rất ảo não, lại khủng hoảng. Vừa nhớ tới bóng dáng quyết tuyệt của Khanh Vân, hắn liền muốn mất lý trí.
Tựa hồ hắn đã từng trơ mắt nhìn Khanh Vân từ thế giới của hắn biến mất, tới nơi hắn vĩnh viễn không thể chạm đến.
Khanh Vân không cho hắn nhúng tay vào chuyện Tiếu gia, nhưng Trâu Mẫn Thần sao có thể thật mặc kệ. Hắn chỉ rút người đi theo bên người Khanh Vân thôi, bên trong Tiếu thị phát sinh chuyện gì hắn đều rõ ràng, trong năm Tiếu Trình Triết vẫn luôn không tìm được tung tích Khanh Vân, cũng do Trâu Mẫn Thần làm.
Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, người chọc đến Khanh Vân lại là người Trâu gia.
Không trách Khanh Vân tức giận với hắn.
Trâu Mẫn Thần bậc lửa một cây xì gà, sương khói lượn lờ, nhưng lại không che dấu được ánh mắt lạnh băng như nhìn người chết của hắn: "Thay đổi người đi theo Tiếu Trình Triết, không dùng được thì cùng tên này đến D quốc."
Hắn đã sớm quên lý do lúc trước lưu tư sinh tử này lại Trâu gia, bất quá lưu lại một vật trang trí cho Trâu gia thôi, trước mắt hắn không có ý kiến liền để cậu lại, khi nào nhìn không thuận mắt, sẽ đuổi đi.
Nhưng có vài người hiểu sai ý, bằng không, Trâu Mẫn Thần không có khả năng không biết được chuyện Trâu Kỳ Diệu tìm đường chết, Trâu Kỳ Diệu càng không thể nghênh ngang đi vào một đống biệt thự.
"Là tôi sai, không nói rõ chức trách cho bọn họ, hôm nay sẽ an bài đưa nhị thiếu ra nước." Trợ lý Cố tức khắc đau đầu, người đi theo bênh cạnh Tiếu Trình Triết là anh an bài, những tên ngu xuẩn đó sợ đã hiểu sai nhiệm vụ mình rồi, nghĩ rằng bọn họ phải bảo hộ Trâu Kỳ Diệu.
Trâu Mẫn Thần đánh gãy anh nói: "Từ lúc nào Trâu gia có nhị thiếu gia?"
"Vâng......" Trong lòng trợ lý Cố cả kinh, biết một câu nhẹ nhàng này của Trâu Mẫn Thần đã phán tử hình cho Trâu Kỳ Diệu.
Trâu Kỳ Diệu không giống Tiếu Thành Nặc, một giây rời khỏi Tiếu gia sẽ thành lập quái vật khổng lồ như Thụy Hâm chế thuốc, cậu rời khỏi Trâu gia, cái gì cũng không phải.
Hơn nữa D quốc...... Trong lòng trợ lý Cố yên lặng dâng lên chút đồng tình.
- ----
Khanh Vân thật trở về Tiếu gia, bởi vì khi y mới ra khỏi biệt thự của Trâu Mẫn Thần không lâu, gặp được mẹ Tiếu.
Gần nhà như vậy, mẹ Tiếu tất nhiên sẽ không để y rời đi.
Khi Khanh Vân trở lại Tiếu gia, cha Tiếu đang ở trong viện tưới hoa. Ông càng lúc càng lớn tuổi, chuyện trên thương trường từ từ trở nên lực bất tòng tâm, hầu hết đều giao cho Tiếu Trình Triết xử lý. Còn một người con trai khác, Tiếu Thành Nặc, lúc đầu ông nhớ tới liền tức giận, nhưng khi tức giận lại dâng lên một chút hoài nghi.
Lời nói lúc Tiếu Thành Nặc gần đi đánh sâu vào lòng ông không nhỏ, theo tuổi dần lớn hơn, những lời này chậm rãi cắm rễ trong lòng ông, đêm khuya lúc mơ, mỗi một chữ trong lời nói đều rành mạch ở bên tai ông.
Con trai nhỏ nói không sai, từ nhỏ đến lớn ông chưa từng cho nó sắc mặt tốt.
Vừa thấy Tiếu Thành Nặc, cả người cha Tiếu đều ngẩn ra, ông còn chưa nói gì, mẹ Tiếu đã nhìn ông khẽ hừ một tiếng: "Tôi mang con trai về nhà không được a? Ông không thích thì tìm chỗ nào mát mẻ ngốc đi."
Cha Tiếu há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, trầm mặc tưới hoa, nhưng khóe mắt lại đánh giá Tiếu Thành Nặc.
Vào phòng khách, Khanh Vân nhìn thấy Tiếu Trình Triết đang từ cầu thang đi xuống.
Tiếu Trình Triết nhìn thấy Tiếu Thành Nặc thì sửng sốt, tiếp theo khiếp sợ nhìn về phía cha Tiếu tưới hoa trong viện. Gã không phải khiếp sợ vì Tiếu Thành Nặc trở về, lần trước khi nhìn thấy mẹ Tiếu và Tiếu Thành Nặc, gã liền biết mẹ Tiếu sẽ mang Tiếu Thành Nặc về nhà.
Làm gã kinh ngạc chính là, cha Tiếu thế nhưng trầm mặc cho Tiếu Thành Nặc vào cửa? Có ý gì, chẳng lẽ chuyện năm trước, chỉ bởi vì Tiếu Thành Nặc bỏ đi năm, bỏ qua như vậy sao?
Trong lòng Tiếu Trình Triết cảm giác có chút không ổn, tựa hồ có cái gì đã sớm vượt qua sự khống chế của gã, mà lúc này gã mới ý thức được.
Gã tự an ủi chính mình, không có việc gì, chuyện hợp tác cùng tập đoàn tài chính Trâu thị sẽ không có vấn đề, cha Tiếu cũng sẽ không để Tiếu Thành Nặc trở thành người thừa kế Tiếu thị, Tiếu thị sẽ là của gã, sẽ là của gã.
Huống hồ, dù có gì ngoài ý muốn, năm này gã cũng không phải không có mưu kế khác.
Đêm nay, Tiếu gia một nhà bốn người đã trải qua một bữa tối cực kỳ xấu hổ. Mẹ Tiếu vui vẻ gắp đồ ăn cho Tiếu Thành Nặc, mẹ con hai người ăn hoà thuận vui vẻ. Cha Tiếu trầm mặc ăn, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt bên Tiếu Thành Nặc, vì thế cả người Tiếu Trình Triết liền không được tự nhiên.
Nói thật, gã tuy được Tiếu gia thu dưỡng, nhưng ở Tiếu gia luôn như cá gặp nước, bằng không sẽ không có khả năng có ý niệm muốn chiếm Tiếu thị. Cho tới nay, nơm nớp lo sợ ở trên bàn cơm ngược lại là con trai ruột Tiếu Thành Nặc.
Nhưng hiện tại, toàn bộ tình huống giống như đều thay đổi.
Đúng lúc này, quản gia từ ngoài cửa vội vàng tiến vào hóa giải không khí xấu hổ trên bàn cơm.
Trên mặt quản gia mang theo kích động cùng hoảng loạn: "Người Trâu thị tới, nói là tới bái phỏng Tiếu tổng!"