Đi về cuối chợ, có các quán ăn vặt trải dài đến tận lán xe, mùi khoai lang nướng thơm phức lượn qua lượn lại xung quanh tôi. Bụng tôi bắt đầu reo òng ọc, thằng Nghĩa thì chỉ chăm chăm vào quán bánh gối gần cửa hàng quần áo.
- Tao muốn ăn khoai lang nướng.
- Ăn bánh gối đã rồi ăn khoai sau.
- Ko, ăn khoai trước rồi ăn bánh gối sau.
Tôi vùng vằng, nó thở dài nhìn tôi cái, sau đấy đành phải tóm cổ tôi lôi vào ghế quán bánh gối bắt ngồi xuống, sau đấy chạy ra mua khoai lang.
- Đây nhớ, sướng chưa?
Tôi cười khúc khích, đón lấy túi khoai lang nóng hổi thằng Nghĩa vừa mua. Mùi khoai lang thơm phức xộc vào mũi, hơi nóng từ những củ khoai xua tan cái se lạnh của mùa xuân làm tay tôi ấm áp trở lại.
- Em chỉ thích ăn ngô nướng thôi, ko thích khoai nướng, thấy khoai luộc ngon hơn.
- Tao thì thấy kiểu gì cũng ngon hết.
- Chị có ăn thêm bánh gối thì ăn, khoai thì mang về ăn sau cũng được.
- Ừ, thế cho cái bánh gối.
Thực ra tôi rất hay ăn, mà ăn rất nhiều luôn ấy, miệng lúc nào cũng chỉ thích ăn thôi. Tôi ko kiểu ngại ngùng, ăn chậm rãi như những bạn gái đi ăn cùng người yêu đâu, tôi đã ăn thì ăn cực nhiệt tình, thằng Nghĩa nhiều khi còn phát sợ. Nếu có ngại thì chỉ ngại khi có người lạ hoặc đi cùng bọn con trai cùng lớp thôi, thằng Nghĩa là người quá gần gũi tôi rồi, biết tính tôi hay ăn nên chẳng phải giữ ý tứ gì.
Đang cắm cúi ăn, tự dưng thấy dáng người quen quen, nhìn như dáng của Vũ Phong vậy.
Tôi dừng đũa, nheo mắt cố nhìn cho rõ, thì ra đúng là cậu ấy, cậu ấy còn đi cùng cô gái nữa, cô gái này cũng rất quen mắt. Cô ấy mặc chiếc váy liền màu xanh nhạt, ở ngoài khoác chiếc áo len mỏng, hai người họ cũng đang đi về phía này, thằng Nghĩa thấy tôi ko ăn nữa mấy ngước mắt lên nhìn, thắc mắc hỏi:
- Sao ko ăn tiếp, chị no rồi à?
- Chưa.
Tôi thôi ko nhìn nữa, cúi mặt xuống ăn tiếp, thằng Nghĩa nhìn theo hướng tôi vừa nhìn.
- Người quen à?
- Ừ, bạn.
- A, hình như tên Vũ Phong hôm giao thừa đến nhà chị đúng ko?
- Mày nhớ dai thế.
Tôi cười cười, mấy chuyện vặt vãnh như này tôi hay quên lắm, chỉ có chuyện gì cực ấn tượng tôi mới nhớ được thôi. Hai người họ đi qua tôi, hình như ko nhận ra chắc tại tôi đội mũ áo khoác lên, che gần như nửa khuôn mặt mà.
Tôi ngoảnh lại đằng sau nhìn, Phong và Mai đi vào các quán quần áo ở trong, Vũ Phong đút tay vào túi quần, Phương Mai thì đi song song bên cạnh, thỉnh thoảng bạn ấy nói gì đó, Vũ Phong chỉ gật đầu.
Tôi bảo thằng Nghĩa đứng dậy đi về, nó thì cứ đòi ăn thêm xúc xích ư, khoai lang chiên ư, bánh tráng trộn ư. Con trai mà ăn quà cứ như vẹm, chỉ đến khi tôi lườm muốn rách mắt thì nó mấy miễn cưỡng đứng dậy.
- Chị là con mụ già khó tính.
Nó chở tôi bằng cái xe máy cà tàng của nó, thật ra cái xe này bố mẹ nó đi cũng nhiều năm rồi, đến khi nó học đại học mấy đưa cho nó đi rồi mua xe khác. Mới đâu nó cứ đòi đi xe mới, nhưng mẹ nó bảo đi xe cũ nếu bị công an tóm thì thôi khỏi chuộc cũng được.
- Tao còn chưa học hết trung học nữa mà.
Tôi trả lời nó, nhưng đầu thì cứ nhìn ngó lung tung bên đường, đây là trung tâm thành phố, ko giống như đường ở làng tôi chút nào cả. Con đường ở đây bên đều là vỉa hè, trên vỉa hè đều là những gánh hàng rong của các chị, các mẹ.
Người dân sống ở đây vô cùng đông đúc, vậy nên giờ cao điểm thế này hầu như mọi con đường và ngã tư thành phố lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Tôi có thể thấy những toà nhà cao tầng và những khu thương mại sầm uất. Người dân ở đây có vẻ rất thích đi mua sắm, vào tầm này rồi mà các trung tâm mua sắm vẫn trật kín người.
Nhịp sống ở đây tuy hối hả nhưng họ vẫn luôn dành thời gian rảnh vào buổi tối để đi dạo quanh các con phố. Hưng Yên về đêm rất đẹp, mọi người thường thích tụ họp ở những quán cà phê hoặc ngồi hóng mát trên những bờ sông dọc theo các tuyến đường.
Những biển đèn quảng cáo rực rỡ khiến tôi phải nheo mắt lại vì đau nhức.
Lúc đứa trở về nhà cũng là lúc trời tối muộn, nếu đến làng quê tôi đang sống, bạn có thể ngắm nhìn những dàn đèn lồng lung linh huyền ảo mỗi đêm, bạn có thể dành hàng giờ để chiêm ngưỡng ánh trăng vằng vặc trên cao mà bạn khó có thể bắt gặp ở chốn phồn hoa đô thị nào.
Tất cả mọi thứ thuộc về nơi đây đem đến cho tôi một cảm giác sâu lắng khó tả, cảm giác bình yên mà đi đâu cũng nhớ và muốn trở về nhà.
____________________________________
- Ước gì có anh đẹp trai, cao to, nhà giàu mua trà sữa cho tôi thì tốt.
Con Hạnh lẩm bẩm như bị trúng tà trong khi đang giúp tôi sửa lại tay áo, đột nhiên thằng Tài đứng lên ghế:
- Tôi đây, chàng trai hội tụ mọi yếu tố mà bà yêu cầu.
- Buồn nôn, tôi còn chưa tính sổ với ông cái vụ hôm qua thì ông ko chừa phải ko hả?
Cái Hạnh lườm, thằng Tài thấy tình hình ko khả quan cho lắm đành trèo xuống đất.
- Làm sao à?- tôi hỏi, cái Hạnh mới đập tay thật mạnh xuống bàn:
- Hôm qua nhờ nó đi mua cho chai nước, nắp chặt quá ko mở được tao mấy nhờ nó mở hộ, thế là nó cầm uống luôn.
- Haha.
Đến tiết tiếng anh của cô Victoria, thường thì những giờ tập đối thoại tôi với Vũ Phong sẽ tập cùng nhau. Nhưng mấy hôm nay xảy ra chuyện, biết cậu ấy ko muốn bắt cặp với tôi nên tôi chủ động xin cô giáo đổi.
Cái Hạnh sẽ tập cùng tôi, còn thằng Khánh tập cùng cậu ấy. Lúc đứng dậy xin cô giáo đổi, cậu ấy chỉ nhìn tôi lần, sau đó ngoảnh mặt đi luôn, ko phản đối gì.
- Hay cô để em tập cùng Phong đi ạ. Em nghĩ bạn ấy học ko tốt, mà lại tập cùng người kém hơn thì lại càng tệ hơn, nếu bạn Giao ko muốn, thì cô để em thay cũng được.
Đột nhiên Phương Mai đứng dậy nói câu này làm ai trong lớp cũng ngạc nhiên quay lại nhìn, chúng nó bắt đầu bàn tán xôn xao hơn, thằng Khánh quay sang hỏi tôi với cái Hạnh:
- Nó đang bảo tao học dốt đấy à?
- Chắc vậy. -_-
- Đáng ghét, tao còn chưa động gì đến nó đâu.
- Sự thật là thế còn bày đặt. - con Hạnh bĩu môi.
- Nhưng cũng ko thể nói thẳng toẹt ra như thế được.
Cô giáo tiếp thu ý kiến, hỏi Vũ Phong có đồng ý ko, cậu ấy gật đầu ko hỏi gì thêm.
- Được, vậy cả lớp bắt đầu thực hành.
Trong giờ mà tôi ko thể nào tập trung được, cái Hạnh thỉnh thoảng lại huých vai tôi để tôi tập trung vào bài học.
- Cô giáo nhắc mày kìa.- cái Hạnh nhắc nhở tôi, tôi nhìn cô giáo thấy cô đang nhìn mình.
- Tập trung vào bài học đi, ngẩn ngơ cái gì?
- Vâng, cô phát âm lại giúp em từ này với ạ.
Tôi giả bộ chỉ bừa từ trong sách giáo khoa, cô giáo dậy tôi uốn lưỡi sao cho đúng, tôi gật gật đầu. Có chút khó chịu khi Phương Mai ngồi giữa tôi với Vũ Phong, đã thế còn cố tình ngồi thật gần tôi để tôi ngồi sát ra mép bàn, suýt chút nữa bổ nhào xuống đất.
- Ngồi dịch ra chút đi.
Cái Hạnh lườm Phương Mai, Phương Mai cố tình như ko nghe thấy gì vẫn tiếp tục sửa cách phát âm giúp Phong. Tôi bực mình đứng dậy đi lên bàn cái Hạnh ngồi, thằng Khánh thấy thế thì ngồi dịch vào lấy chỗ cho tôi.
- Phương Giao cho tớ mượn bút chì lát nhé.
- Ừ, cứ lấy đi.
Tôi cười nhạt nói nhưng ko quay lại đầu lại, đúng là tôi ko muốn làm tổn thương Phương Mai, tôi ko muốn cướp đi tia hy vọng cuối cùng mà cậu ta nói. Nhưng cứ kiểu diễn kịch trước mặt tôi thế này tôi rất là khó chịu, tôi ko phải đứa não tàn mà ko nhận ra. Chỉ là tôi muốn tốt cho cả người mà thôi, nếu cậu ấy làm cho Vũ Phong thích mình, thì tôi chấp nhận.
___________________________________
Chiều ngồi rảnh rỗi, tôi lôi cái quần vải may bị rộng lần trước ra mặc thử. Thấy mặc vừa như in, phát hoảng chạy ra càu nhàu, kêu trời kêu đất với mẹ tôi:
- Eo mẹ ơi, cái quần này ngày trước con mặc rộng, đi đâu cũng chỉ ăn mấy xếch thế mà bây giờ vừa mấy sợ chứ.
- Ăn cho lắm vào.
Thấy bác hàng xóm sang chơi tôi cũng than thở:
- Cái quần này ngày trước cháu mặc rộng thế mà bây giờ vừa mấy chết chứ, cháu định thử để mang đi sửa thế mà nó vừa.
- Béo lên à? Lên mấy cân?
- Cháu kg rồi.
- Giữ ở mức này là vừa rồi, ăn ít thôi.
- Bắt đầu từ bây giờ con sẽ giảm cân.
- Mày giảm bằng cách nào?- mẹ tôi vừa nhặt rau vừa hỏi.
- Con sẽ uống nước thay cơm, mẹ nhặt thật nhiều rau vào, con sẽ ăn rau cho đỡ béo.
- Biết được mấy hôm.- mẹ tôi bĩu môi nhưng vẫn nhặt thêm nhiều rau như tôi yêu cầu.
Những ngày sau đó sáng nào mẹ tôi cũng gạ gẫm tôi ra đầu làng ăn bánh cuốn, tôi mới nhất quyết từ chối:
- Mẹ đừng rủ rê con, con đang giảm cân.
Vấn đề tăng cân là muôn thuở với con gái, cũng may là tôi nhìn thấy cân nặng của mình vẫn có thể kiềm chế được. Ko như mấy đứa con gái ở lớp, chúng nó mà tăng cân là khóc lóc, kêu phải nhịn ăn nhịn uống mấy được. Thế rồi cứ kêu, nhưng miệng vẫn ăn, đứa nào mua kẹo về cũng nhảy ra xin xong bốc thật nhiều.
- Ước gì tao có thể cho mày cân thịt thì tốt.- cái Mây nói với thằng Tuấn.
- Tao lại ước được béo như mày mà ko được.
- Mày đang sỉ nhục cân nặng của tao.
- Đâu có. -_-