Hôm nay lớp tôi có bài kiểm tra phút, mới đến lớp đã thấy bọn nó giở sách giở vở ra học thuộc cái gì đó.
- Gì vậy?- tôi hỏi cái Trang.
- Đáp án đấy, mày cũng học thuộc đi.
- Đáp án ở đâu ra thế này?
Tôi cầm tờ giấy bị vò nhàu lên xem, trong đó là nét chữ nguệch ngoạc của ai đấy, tôi đoán là chữ con trai vì rất khó đọc.
- Thằng Mạnh A đưa tao, nó kêu lớp nó hôm qua vừa kiểm tra xong.
- Thôi tao chả học đâu, tự làm còn hơn, nhỡ đề chẵn lẻ thì làm sao.- tôi lắc đầu, trả tờ giấy cho nó rồi về chỗ.
- Đừng hối hận đâu đấy.- cái Trang quay lại nhìn.
- Chưa bao giờ hối hận. Hehe. - nó thấy tôi cười thì bĩu môi.
- Để xem.
Tiết kiểm tra hôm đây nó là người xong đầu tiên, tự hào vênh váo lên nhìn bọn xung quanh. Tôi đoán nó chẳng buồn đọc đề mà khoanh luôn, thật may ko phải đề chẵn lẻ.
- Long, sao hôm nay cổ anh dài thế?
Cô giáo chống tay lên bàn, áp má vào đấy nhìn xuống dưới lớp quan sát, thỉnh thoảng lại ngáp tiếng, cứ chốc chốc lại:
- Chép bài của bạn thì chép nửa già thôi, đừng tham chép hết tôi ko chấm đâu, dù sao cũng là chất xám của người ta.
Tôi cứ cắm cúi làm, hết giờ vẫn ko hết bài, đành khoanh nhằng hết những câu chưa làm được, đặt bút xuống thở dài cái, thằng Lâm thấy thế quay xuống bảo:
- Thở dài nhiều mai sau khổ đấy, thở dài ít thôi.
Thế à, bây giờ tôi đã khổ lắm rồi, cần gì phải đợi đến mai sau nữa, nếu khổ hơn cũng có thể chống đỡ được.
Hết giờ, cô giáo yêu cầu lớp trưởng thu bài, cái Trang thì cứ nài nỉ cô giáo chấm bài luôn, nói mãi cô giáo mới đồng ý, trong khi cô chấm bài nó cứ đắc ý ngồi cười mình, thật ko hiểu nổi.
Vừa thấy bài kiểm tra thì mặt nó biến sắc ngay lập tức, tôi tò mò ko biết nó được bao nhiêu điểm mấy gọi nó:
- Mấy điểm?
- Ăn ngỗng rồi. Huhu.
- Sao, điểm á?
- Ừ, huhu. - nó mếu máo nhìn tôi, gấp bài kiểm tra thành hình máy bay phi ra ngoài cửa sổ, sau đó nói tiếp:
- Cô giáo tráo thứ tự câu hỏi, tao ko thèm đọc đề, thế là nhầm hết rồi, biết thế nghe lời mày còn hơn.
- Rồi rồi, coi như rút kinh nghiệm cũng được.
- Tao phải sang giết thằng Mạnh mấy được.
- Ơ, nó có làm gì đâu...
Tôi chưa nói hết câu cái Trang đã chạy sang lớp A rồi, trong khi cái Trang cứ lèm lèm lớn tiếng trách cứ, thằng Mạnh chỉ gãi đầu cười ngượng, sau đấy nó nhẹ nhàng tự giải vây cho mình:
- Thôi mà, tao quên ko đưa đề cho mày, thôi để lần sau tao hứa sẽ ko quên đâu.
- Còn có lần sau à, tao ko thèm nữa, có thằng bạn nối khố như mày đúng là lỗi lầm cả đời.
Trong khi cái Trang tức điên như muốn xì khói mũi, mấy đứa con gái lớp tôi với bọn A cứ đứng cười ko ngớt. Ngoài kia, bầu trời trong xanh hơn ngày thường, gió hiu hiu thổi qua làm cành lá va vào nhau kêu xào xạc.
Tôi đứng ở hành lang vươn vai, thằng Lộc- bạn cấp đang đứng dưới sân trường nhìn lên, thấy tôi đứng đấy cười toe toét:
- Hiếm lắm mấy thấy ra đây đứng.
- Cũng phải ra hít khí trời chứ, trong lớp ngột ngạt quá. - tôi cũng cười, đúng là rất ngột ngạt, ko khí giữa tôi và cậu ấy muốn làm tôi ngạt thở.
- Lớp cậu đã học đến tích phân chưa?
- Qua lâu rồi.
- Khó muốn chết, cậu có thấy thế ko?- Lộc đứng dưới hét to, tôi nghe thấy cười khanh khách.
Cứ đứa đứng trên tầng hét xuống, đứa khác đứng dưới sân hét lên, thầy cô giáo cùng bọn học sinh lớp khác đi qua thấy thế cũng phải quay lại nhìn. Chắc họ nghĩ chúng tôi là đứa điên, sao ko lên đứng cùng nhau mà nói chuyện, thừa nước bọt để hét khản cả cổ họng thì được cái ích gì. Nhưng tôi lại thấy thế này rất vui, nếu đứng cùng nhau có khi ngại chả biết nói gì.
Cái Linh từng nói với tôi, đứa nào lên cấp rồi cũng khác, chẳng còn như những năm cấp , lên đại học rồi sẽ khác những năm cấp . Nhưng tôi ko thấy vậy, bọn cấp vẫn là chúng nó của ngày đó. Chúng nó vẫn luôn tốt với tôi, gặp nhau vẫn nói chuyện bình thường, có khi thỉnh thoảng thấy tôi buồn là trêu cho tôi cười, tôi gặp chuyện gì cũng tự động giúp.
Nhớ năm cấp tôi bị thằng lớp bên cạnh ném giẻ lau bảng vào mắt. Nước phấn trong giẻ làm mắt tôi đau ko thể mở ra được. Tôi chỉ biết ngồi chỗ vừa dịu mắt vừa khóc, bọn chúng nó đến lớp thấy vậy xúm lại hỏi han. Sau hồi kiên nhẫn nghe tôi vừa khóc vừa kể, chúng nó sang tận lớp bên cạnh lôi thằng đấy về xin lỗi tôi.
Đấy là trong những kỉ niệm năm cấp mà tôi nhớ nhất, chúng nó có thể thay đổi ngoại hình, như tính cách vẫn vậy, đấy là điều tôi vui nhất.
____________________________________
Học toán hình học ko gian, cô giáo yêu cầu lấy compa để vẽ hình chóp cụt. Cái Quỳnh ở dãy bên gọi vọng sang hỏi mượn tôi compa, tôi hì hục vẽ, do tôi vẽ rất xấu nên mấy hình ko gian tôi vẽ ra cứ xiêu xiêu vẹo vẹo mà thấy buồn cười. Tôi vỗ vai cái Hạnh bảo nó cho xem hình chóp mà nó vẽ, nó lập tức che tay lại ko cho tôi xem kêu đẹp quá tôi ko đủ trình độ để nhìn. Tôi bĩu môi, nhưng vẫn cho nó xem hình tôi vẽ, nó nhìn thấy cười sặc sụa:
- Tao tưởng mình vẽ xấu nhất, ko ngờ mày vẽ còn xấu hơn.
Nó vừa nói vừa mở vở ra cho tôi xem, tự hào vỗ vỗ ngực, tôi ngoảnh sang nhìn vở Vũ Phong, những hình ko gian mà cậu ấy vẽ tuy chỉ là những nét vẽ vội nhưng vẫn đẹp gấp lần tôi. Cậu ấy chỉ vẽ hình cô giáo yêu cầu qua loa vào vở rồi ngồi vẽ nghịch ra sách, cô giáo biết tính cậu ấy như vậy nên cũng chẳng nói gì.
Tôi cúi xuống nhặt cái thước kẻ bị rơi, lúc ngẩng đầu xém chút nữa là cộc đầu vào gầm bàn, may mắn Vũ Phong nhanh tay để tay ngay trên đầu tôi, theo đà tay cậu ấy đập vào bàn tiếng "cộc" lớn. Tôi vội ngoảnh lại nhìn, thấy mặt cậu ấy ko biểu cảm gì, chắc ko thấy đau.
- Cảm ơn.
Tôi nói lí nhí trong miệng, cảm tưởng như chỉ mình tôi nghe thấy, ko rõ cậu ấy có nghe thấy ko vì ko thấy cậu ấy trả lời. Cái Hạnh quay lại đưa tôi cái thước kẻ cm của nó cho tôi xem. Khoe nó được anh trai đang học đại học về quê chơi khắc tặng. Tôi nhìn ngắm hình ảnh cô gái ngồi một mình trên xích đu được khắc tỉ mỉ trên thước kẻ rất lâu, mãi sau mới nói với nó:
- Mày nhờ anh mày khắc cho tao cái.
- Nhưng anh ý phải tháng mấy về lần, mày có đợi được ko?
- Được, bao lâu tao cũng đợi.
- Thế mày muốn khắc chữ gì?
Nó hỏi tôi, tôi giơ thước kẻ về phía nó, nói tỉ mỉ ý tưởng tôi muốn anh nó khắc trên cái thước kẻ này:
- Góc bên trái này tao muốn khắc tên tao, góc bên phải là dòng chữ đỗ đại học, còn đâu ở giữa là hình cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ lớp, có được ko?
Nó chăm chú nghe tôi nói, gật gật đầu, rồi lấy giấy ra vẽ hình chữ nhật dài ghi lại ý tưởng tôi vừa nói. Giờ ra chơi, cái Linh cứ bắt tôi đi rửa tay với nó, dù ko muốn đi đâu nhưng nó lèo nhèo mãi ko đi cũng tội.
- Tao thấy bọn A bảo trường sắp tổ chức buổi từ thiện gì mà "lớp học tình thương " ấy.
- Là như nào mày?- tôi vẫn ko hiểu nó đang muốn nói đến cái gì, cách diễn đạt của nó quá kém. -_-
- Ây, có nghĩa là trường ko bắt buộc ai đi cả, nếu như ai đăng kí làm tình nguyện viên thì xuống gặp thầy Tình đăng kí, đi để giúp đỡ những em bé miền núi ý mà.
- Thế đi làm những cái gì?
- Hình như là sửa sang lại các lớp học đã bị hư hỏng nhiều, nhà trường còn tổ chức phong trào quyên góp gạo, quần áo để mang lên tặng cho các em nhỏ thiếu thốn nữa mà.
- Thế về tao xin mẹ tiền ủng hộ, tao quyên góp gạo cũng được mày ha.- tôi cười tươi.
- Tao thì nhiều quần áo, cái nào ít mặc thì mang lên ủng hộ vậy.
- Mà mày có hóng được trường mình đăng kí nhiều ko?
- Cũng chả rõ, nhưng nếu nhiều người kiểu gì thầy chả lọc xem ai ý thức tốt mấy cho đi, chứ cho bọn hư hư lên đấy kiếm cớ để đi chơi lại rách việc.
Vào đến lớp cô giáo đã vào rồi, chắc tại chúng tôi mải nói chuyện nên trống lúc nào cũng ko biết. Thấy quyển vở hình học được đặt ngay ngắn trong ngăn bàn, tôi ngẩn tò te ra nhìn. Quái lạ, rõ ràng vừa rồi tôi vứt nó lăn lóc trên mặt bàn cơ mà, hay gió thổi bị rơi xuống đất có người nhặt lên? Tôi mở vở ra xem, những hình ko gian nguệch ngoạc mà tôi vẽ đã biến mất, thay vào đó là những hình vẽ ngay ngắn giống hệt sách giáo khoa. Ai vẽ cho tôi mà đẹp vậy, tôi quay sang nhìn Vũ Phong, thấy cậu ấy ngồi vẽ chân dung cô giáo, cô đột xuất cho làm bài kiểm tra:
- Kiểm tra thì cô phải nhắc trước chứ.-có đứa trách cứ.
- Đã gọi là đột xuất thì nhắc thế nào được, để tôi xem các cô các cậu về nhà có chịu ôm bài ko, kẻ điểm lời phê đi.
Tôi lật hết quyển sách này đến quyển sách kia để tìm bút, nhòm xuống dưới đất xem bút có bị rơi ko cũng chẳng thấy đâu cả.
- Mày có bút ko cho tao mượn cái?- tôi hỏi cái Hạnh.
- Mang mỗi cái, cái kia vứt ở nhà rồi, lớp mình ai thừa bút cho Phương Giao mượn làm bài kiểm tra với.
Hạnh hỏi hộ tôi, ai cũng lắc đầu, quái nhỉ, chẳng ai có bút ư, tôi đang định mở miệng mượn cô giáo bút thì Vũ Phong đẩy cây bút mực xanh bề phía tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ấy, cậu ấy thì chẳng buồn nhìn tôi mà cúi mặt kẻ giấy kiểm tra. Tôi mỉm cười cầm lấy cây bút, thấy Phương Mai quay lại nhìn tôi với vẻ ko vui lắm. Tôi thì cau mày khó hiểu nhìn cậu ta, Phương Mai quay lên tiếp tục làm bài.