Chuyện hôn lễ, Phó Tĩnh An toàn quyền phụ trách.
Phó Tĩnh An không thích Lâm Hoè Hạ, nên ngày hôm sau gọi đến cho Trình Tê Trạch, khuyên nhủ anh ta đừng hành động theo cảm tính, cưới một cô gái không rõ lai lịch.
Chuyện Trình Tê Trạch đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi.
Giọng điệu anh ta không kiên nhẫn nói với Phó Tĩnh An, chuyện này đã được quyết định như vậy rồi.
Phó Tĩnh An trầm mặc: "Đừng có trẻ con như thế nữa.
Cho dù Tiểu Hà ở nước ngoài kết hôn khiến con không cam lòng nhưng cũng không cần mang một cô gái giống cô ấy về nhà chứ.
Xung quanh có rất nhiều cô gái tốt, tại sao con lại muốn cưới một người phụ nữ không rõ xuất thân thế?"
Nghe thấy cái tên Tống Hà, Trình Tê Trạch không vui mím chặt môi.
"Chuyện này không liên quan đến Tống Hà."
"Con muốn cưới cô gái đó không phải vì nó giống Tống Hà đến bảy phần sao?" Giọng Phó Tĩnh An lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào.
Nhiệt độ giảm đột ngột.
Chỉ có tiếng ồn điện tử yếu ớt trong loa.
Trình Tê Trạch nhíu chặt lông mày, lạnh giọng nói: "Con đã nói là không phải."
Dứt lời, anh ta trực tiếp cúp điện thoại.
Một cơn tức giận không tên đang dâng trào trong lồng ngực của Trình Tê Trạch.
Cứ nhắc đến tên Tống Hà trước mặt anh ta là có ý gì.
CMN, Tống Hà căn bản không hề thích anh ta.
Nhưng càng làm cho anh ta bực bội hơn, là người khác so sánh Lâm Hoè Hạ và Tống Hà với nhau.
Mặc dù ban đầu để ý đến Lâm Hoè Hạ, quả thực là vì cô giống Tống Hà, nhưng về sau—
Về sau thì sao? Bởi vì cái gì chứ?
Trình Tê Trạch cau mày, nhất thời anh ta không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.
—
Lâm Hoè Hạ tăng ca xong từ công ty trở về đã là giờ đêm.
Cô thấy phòng bếp vẫn sáng đèn, lê bước chân qua: "Dì Trần, cháu muốn ăn mỳ nước lèo dì nấu quá."
Còn chưa kịp nói xong, cô đã nhìn thấy Trình Tê Trạch đang ngồi trong phòng ăn hút thuốc.
Gạt tàn trước mặt chất đầy tàn thuốc lá, cửa sổ trong phòng ăn đang đóng, cho nên mùi khói không có cách nào tản ra được.
Lâm Hoè Hạ ngạc nhiên: "Sao anh lại ngồi đây hóng gió vậy?"
"Chờ em."
Anh ta dập điếu thuốc trong tay, đẩy những thứ trên bàn lên phía trước.
Lâm Hoè Hạ rũ mắt xuống, nhìn thấy ở trên bàn có một hộp quà màu đen bằng nhung.
"Đây là cái gì?"
Trình Tê Trạch mở hộp ra, đẩy qua trước mặt cô: "Nhẫn đính hôn."
Lâm Hoè Hạ sững sờ: "Sao đột nhiên chuẩn bị nhẫn vậy?"
Trình Tê Trạch hỏi ngược lại: "Tại sao lại không thể chuẩn bị?"
Anh ta lấy nhẫn ra, đưa cho Lâm Hoè Hạ.
"Sao vậy? Không muốn đeo?"
"Không phải....Nhưng viên kim cương này quá hơi to chăng?" Lâm Hoè Hạ nhìn viên kim cương to bên trên, ngượng ngùng nói: "Sao anh không mua chiếc nào nhìn đơn giản thôi?"
"Không được, sao có thể bà Trình đeo một chiếc nhẫn đơn giản như vậy chứ?" Trình Tê Trạch vương tay qua nắm lấy tay cô: "Đưa tay cho anh."
Lâm Hoè Hạ mím môi, cuối cùng vẫn đưa tay qua cho anh ta.
Trình Tê Trạch thật cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bên tay phải của cô, ánh sáng tinh xảo của chiếc nhẫn kim cương càng làm cho làn da cô trở nên sáng ngời.
Anh ta rất hài lòng.
Trình Tê Trạch cong môi, tâm tình u tối của anh ta tiêu tan không ít.
Anh ta ôm Lâm Hoè Hạ vào lòng.
"Không được tháo xuống."
"Em biết rồi."
Lâm Hoè Hạ cười nhẹ.
–
Nhẫn kim cương này thật sự rất bắt mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hoè Hạ vừa đến công ty đã bị một đồng nghiệp tinh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay.
"Lâm Công đã đính hôn rồi sao?"
"Chúc mừng nhé!"
"Để tôi nhìn xem chiếc nhẫn này của cô mấy cara nào?"
"Nhẫn kim cương người giàu mua quả nhiên rất khác biệt nha."
........
Mấy người đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh cô cứ tôi một câu cô một câu, ai đến cũng nhìn qua chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.
Lâm Hoè Hạ không thích lúc đi làm nói đến việc tư, nhưng cô không chịu nổi được sự nhiệt tình của mấy người đồng nghiệp này, cho nên đành kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của các cô ấy.
Mọi người vẫn còn đang trò chuyện náo nhiệt, thì không biết ai đột nhiên kêu lên: "Nguỵ Công."
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người đều im lặng ngay lập tức.
Nguỵ Chí Bang đi qua vài người, cười hỏi: "Đang cùng nhau nói gì vậy?"
"Không nói gì cả, chỉ tâm sự chút thôi."
Nguỵ Chí Bang gật đầu rồi quay sang Lâm Hoè Hạ nói: "Tiểu Lâm, lát nữa đến văn phòng tôi nhé."
Lâm Hoè Hạ đáp lại, những người khác yên lặng, thầm cho cô một ánh mắt "chúc may mắn"
Sau khi Nguỵ Chí Bang rời đi, đám người cũng tự động giải tán, trở lại vị trí của mình.
Lâm Hoè Hạ lắc đầu cười, gọi Chu Nhiễm Nhiễm in một bản biểu đồ đã được chỉnh sửa tốt đem qua cho cô.
Rất nhanh, Chu Nhiễm Nhiễm đưa cho cô một xấp tài liệu đã in, Lâm Hoè Hạ nói cảm ơn.
Chu Nhiễm Nhiễm không định rời đi ngay, tựa vào bên cạnh bàn làm việc của Lâm Hoè Hạ, tò mò: "Chị Hoè Hạ, cảm giác được cầu hôn như thế nào?"
Lâm Hoè Hạ đang phân loại tài liệu, cười nói: "Không có cảm giác gì."
"Anh rể cầu hôn như thế nào vậy? Buổi cầu hôn có phải rất lãng mạn hay không?" Chu Nhiễm Nhiễm đắm chìm trong mộng tưởng của mình, ánh mắt phát ra bong bóng hồng.
Lâm Hoè Hạ không chịu nổi nữa, liền cắt đứt mộng tưởng của Chu Nhiễm Nhiễm.
Suy nghĩ của Chu Nhiễm Nhiễm càng ngày càng càng hoang đường, Lâm Hoè Hạ nghe câu được câu không, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Không có chút lãng mạn nào, thậm chí còn không thể nói đó là một màn "Cầu hôn."
"Nói xong chưa?" Lâm Hoè Hạ đưa tập tài liệu trong tay qua cho Chu Nhiễm Nhiễm: "Giúp tôi đưa cái này cho Phương Phong nhé."
Chu Nhiễm Nhiễm ôm tập tài liệu: "Nói cho em biết đi, cầu hôn là như thế nào vậy?"
Lâm Hoè Hạ bất đắc dĩ: "Những cái cô nói đều không có, chỉ cảm thấy đã đến lúc nên kết hôn thôi."
"Ồ?" Mặt Chu Nhiễm Nhiễm liền gục xuống: "Anh rể không lãng mạn thế sao? Như vậy mà chị đã đồng ý rồi ư?"
Lâm Hoè Hạ nhún vai: "Nếu cô không đi qua đó thì theo tôi đến văn phòng của thầy Nguỵ đi."
Vừa nghe đến Nguỵ Chí Bang, Chu Nhiễm Nhiễm đã sợ tới mức dựng cả lông tơ: "Em đi ngay đây, đi ngay."
Chu Nhiễm Nhiễm đi được hai bước, lại quay đầu lại cười hì hì nói: "Em sẽ kể chuyện chị kết hôn cho Phương Phong nghe, chắc chắn anh ta sẽ rất đau khổ!"
Phương Phong là đồng nghiệp trong nhóm, Chu Nhiễm Nhiễm vẫn luôn nói với Lâm Hoè Hạ rằng anh ta thích cô, nhưng cô không cảm thấy thế.
Cũng không biết trong đầu Chu Nhiễm Nhiễm cả ngày nghĩ đến cái gì nữa.
Lâm Hoè Hạ lắc đầu cười, xua tay về phía cô ấy, ra hiệu cô ấy nhanh đi làm việc đi.
Sau khi Chu Nhiễm Nhiễm rời đi, Lâm Hoè Hạ đến văn phòng của Nguỵ Chí Bang.
Cô gõ cánh cửa đang khép hờ, cung kính gọi một câu: "Thầy Nguỵ."
Khi Lâm Hoè Hạ còn đang đi học, Nguỵ Chí Bang là giáo viên thay thế lớp chuyên môn của bọn họ, Lâm Hoè Hạ gọi "Thầy" là do thói quen.
Nguỵ Chí Bang đang pha trà, nhìn qua Lâm Hoè Hạ cười nói: "Tới đúng lúc lắm, nếm thử trà Mao gia mới của thầy đi."
Ông rót cho Lâm Hoè Hạ một chén, bảo cô ngồi xuống sofa trong văn phòng.
"Thầy Nguỵ tìm em có chuyện gì vậy ạ?"
"Này—" Nguỵ Chí Bang nhìn cô một cái với vẻ trách móc: "Uống trà trước đi."
Lâm Hoè Hạ khẽ nhấp một ngụm, cô không biết nhiều về trà, cho nên uống không thấy có gì khác biệt, chỉ cười nói: "Thầy à, bị lãnh đạo gọi lên uống trà không phải là chuyện tốt."
"Ồ? Vậy sao?" Nguỵ Chí Bang thở dài: "Thầy không hiểu rõ mấy lời này của những trẻ."
Lâm Hoè Hạ cong mắt, đặt chén trà xuống: "Tìm em là có chuyện gì sao ạ?"
"Thầy nghe bọn họ nói, em muốn kết hôn?"
Lâm Hoè Hạ không nghĩ đến Nguỵ Chí Bang cũng muốn hỏi chuyện này, cười khổ gật đầu.
"Hôn lễ tổ chức khi nào? Đã định ngày chưa?"
"Vẫn đang chuẩn bị, thời gian cụ thể vẫn chưa có, chắc phải hai tháng nữa ạ."
"Hai tháng nữa à......." Nguỵ Chí Bang chậm rãi hất nhẹ chiếc lá trôi trên chén trà: "Tốt lắm, lão Hứa vẫn luôn lo lắng cho em, hiện tại em cũng dần ổn định rồi, ông ấy cũng yên tâm rồi."
Lão Hứa mà Nguỵ Chí Bang nhắc đến là trợ giảng khi Lâm Hoè Hạ học nghiên cứu sinh, cũng là một vị lãnh đạo nổi tiếng trong ngành, Hứa Hoằng Xương.
Lâm Hoè Hạ ngại ngùng cười cười.
"Tuy nhiên—" Nguỵ Chí Bang đổi chủ đề, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: "Gần đây có một dự án mới, thầy muốn để em phụ trách.
Thầy không hy vọng ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của em, nhưng thầy cũng không hy họng vì chuyện kết hôn mà ảnh hưởng đến dự án."
Ông đưa cho Lâm Hoè Hạ một chồng tài liệu.
Lâm Hoè Hạ nhìn lên mấy cái chữ to được viết bên trên, đồng tử co rút lại.
"Em thấy rất quen mắt đúng không? Là dự án về khu phố cũ ở thị trấn Tô" Nguỵ Chí Bang mở tài liệu ra, chỉ cho cô xem: "Ngoài việc bảo toàn khu phố cũ, có một ngôi nhà cổ đã bị bỏ hoang, chính quyển ở thị trấn muốn sửa chữa lại một lần, để mở thành điểm du lịch cho du khách tới tham quan."
Lâm Hoè Hạ lật tài liệu trong tay xem, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn căn nhà cỏ dại mọc um tùm trong bức ảnh, trông như một đống đổ nát, chậm chạp khép lại tài liệu không đọc nữa.
Tất nhiên cô rất quen thuộc rồi.
Đây là khu phố cũ mà cô đã lớn lên,........!cũng là nơi khi còn nhỏ cô thường xuyên lui tới.
— Anh A Độ, tại sao anh luôn đến đây vậy? Bà nội nói nơi này rất nguy hiểm, không được đến đây chơi.....!Không phải đây là một cái sân bỏ hoang sao, trông chẳng đẹp chút nào.
— Em không tò mò nơi này trước đây như thế nào sao?
— Ừm....!Chắc là rất đẹp phải không?
.......
Trái tim của Lâm Hoè Hạ co rút lại, những hồi ức khi còn nhỏ như một cơn lũ bị vỡ đê, ùa về dạt dào.
Cô mím chặt môi, kìm chế cảm xúc sắp sụp đổ của mình.
Nguỵ Chí Bang vẫn chưa phát hiện ra Lâm Hoè Hạ có điểm không thích hợp, tiếp tục nói: "Thật ra với trình độ hiện tại của em, dự án này không tới lượt em.
Nhưng thầy nghĩ rằng em là người địa phương, cho nên so với những người khác em phù hợp với dự án này hơn, thầy đã trao đổi với trưởng khoa rất lâu.
Dự án này đối với em mà nói, vừa là thử thách mà cũng là có hội."
Nguỵ Chí Bang vừa thở dài vừa nói: "Tuy nhiên, dự án lần này có chu kỳ dài, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của em.
Nếu em cảm thấy không làm được, thầy sẽ đưa dự án này cho người khác."
"Không, em nhất định phải nhận dự án này."
Lâm Hoè Hạ lấy tài liệu qua phía cô, giơ tay lên xoa xoa khoé mắt đau nhức, dứt khoát nói.
Trả lại cho chiếc sân dáng vẻ ban đầu của nó.
Không chỉ là giấc mơ của cô.
Mà còn là giấc mơ của anh.