"Được." Nguỵ Chí Bang gật đầu: "Em hãy sắp xếp cho tốt, đừng để công việc ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt."
Lâm Hoè Hạ đóng lại tài liệu, ôm vào trong lòng.
Cô cong mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Thầy yên tâm, kể cả không có hôn lễ, em vẫn sẽ làm tốt dự án này."
"Vậy bạn trai em có đồng ý không?" Nguỵ Chí Bang nói: "Mà này, tại sao đám người trẻ bây giờ lại thích cưới mấy người giàu có như vậy, có gì hay ho chứ? Người đàn ông đó thích hợp để kết hôn sao? Em phải suy nghĩ thật kĩ vào."
"Thầy à, trong lòng em có tính toán."
"Em thì tính toán gì chứ." Nguỵ Chí Bang thở dài: "Lão Hứa lo lắng cho em nhất.
Trước đây còn bảo thầy giới thiệu đối tượng cho em."
Lâm Hoè Hạ khẽ cười nói: "Vậy thầy định giới thiệu ai cho em vậy ạ?"
"Khụ." Nguỵ Chí Bang có chút ngượng ngùng, hắng giọng nói: "Thầy cảm thấy Tiểu Phương cũng khá ổn."
Lâm Hoè Hạ: "Ai cơ? Giáo sư Phương ạ?"
"..........." Nguỵ Chí Bang không nói lên lời, liếc cô một cái: "Thầy cũng rất muốn giới thiệu Eden cho em, nhưng đáng tiếc người ta lại ở tận nước Mỹ xa xôi.
Thầy là đang nói đến Phương Phong!"
"Ồ.....!Em đã nói vậy sao." Lâm Hoè Hạ cười cười, không hiểu vì sao suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô lại là giáo sư Phương.
Tất nhiên, Nguỵ Chí Bang cũng không đến mức giới thiệu cho cô những người đàn ông bốn năm mươi tuổi.
"Quả thực, Eden so với bạn trai hiện tại của em tốt hơn nhiều, đáng tiếc là cậu ấy lại không ở trong nước, nếu không thì thầy chắc chắn sẽ giới thiệu cho em." Nguỵ Chí Bang khẽ thở dài, vẻ mặt có vài phần tiếc nuối.
Lâm Hoè Hạ: "........."
Thôi quên đi vậy.
—
Trở về từ văn phòng Nguỵ Chí Bang, Lâm Hoè Hạ gửi email cho giáo sư Phương.
Trước khi đi Nguỵ Chí Bang đã nói với cô rằng, giáo sư Phương cũng tham gia vào dự án này.
Mặc dù những dự án trước đây, hai người tranh cãi rất nhiều qua email vì bất đồng ý kiến, nhưng Lâm Hoè Hạ vẫn luôn hâm mộ tài năng và sự hiểu biết của anh.
Chính là ở phương diện học tập quá xuất sắc.
Khi nghe nói anh sẽ hỗ trợ dự án ở thị trấn Tô, Lâm Hoè Hạ rất vui.
Cô đã gửi một email đầy chân thành, nói với đối phương rằng dự án này có ý nghĩa rất lớn đối với cô, hy vọng anh có thể giúp đỡ cô nhiều nhất có thể.
Lâm Hoè Hạ đọc đi đọc lại mãi, xác nhận không có gì sai sót xong cô mới gửi đi.
Gửi xong email, cô khẽ thở ra một hơi rồi ngả lưng vào ghế.
Cô cầm tài liệu ở trên bàn lật ra xem, tâm tình có chút hỗn loạn.
Trong đầu chỉ nghĩ về một người.
Phương Độ.
Nếu Phương Độ biết rằng cô là người phụ trách dự án sửa chữa lại ngôi nhà của nhà họ Ngô ở hẻm Trạch, chắc chắn anh sẽ xoa đầu cô, cười nói: "Tiểu Hoè Hạ của chúng ta lớn lên thật tài giỏi."
Trở thành một kiến trúc sư, vẫn luôn là giấc mơ của Phương Độ.
Giấc mơ của anh cũng là được nhìn thấy khoảng sân đổ nát ở hẻm Trạch được trở lại dáng vẻ tuyệt đẹp như xưa.
Sở dĩ dự án này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với cô là vì, cô mong có thể thay anh hoàn thành được giấc mơ của mình.
Lâm Hoè Hạ để tài liệu lên bàn, khẽ day mi tâm.
Thấy giáo sư Phương vẫn chưa phản hồi lại email, Lâm Hoè Hạ liền tắt giao diện đi.
Lơ đãng liếc thấy hai dòng chữ "Eden Fang" và "Học viện Kiến trúc New York" ở hậu tố, cô liền dừng lại rồi lại mở trình duyệt lần nữa.
Lúc trước, ngày nào Chu Nhiễm Nhiễm cũng nói về giáo sư Phương, lần này Nguỵ Chí Bang cũng nhắc mãi với cô về người này, bỗng nhiên cô cảm thấy tò mò không biết vị giáo sư Phương này là thần thánh phương nào nhỉ.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được một ông chú trung niên bốn, năm chục tuổi có bao nhiêu quyến rũ, mà lại khiến cho cô gái nhỏ như Chu Nhiễm Nhiễm nhớ mãi không quên như vậy.
Cô liền mở trang web chính thức của Học viện Kiến trúc New York.
Thật ra trên trang web chính thức đều sẽ có hồ sơ và ảnh chụp của giảng viên, chẳng qua cô không mấy quan tâm nên cũng không buồn tìm kiếm.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy khá tò mò.
Người này và Phương Độ cùng họ, lại vừa vặn cũng trùng tên tiếng Anh với giáo sư Phương, vậy nên rốt cuộc vị giáo sư này trông như thế nào.
Mạng của công ty không được tốt lắm, mở lại giao diện nửa ngày rồi vẫn chưa hiện lên cái gì.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của cô vang lên, Lâm Hoè Hạ liếc nhìn tên người gọi đến, vô thức tắt giao diện đi rồi đi qua cầu thang nhận điện thoại.
Là Trình Tê Trạch gọi đến, hỏi cô buổi tối có về nhà ăn cơm không.
Lâm Hoè Hạ thấy lượng công việc hôm nay cũng không nhiều, có thể tan làm đúng giờ được.
Có vẻ như tâm trạng Trình Tê Trạch khá tốt, còn nói rằng mình sẽ tự xuống bếp.
"Em có một tin tốt muốn nói với anh." Lâm Hoè Hạ cong mắt: "Công ty nhận dự án ở khu phố cũ tại thị trấn Tô, cấp trên muốn để em phụ trách."
"Thật sao?" Trình Tê Trạch không ngạc nhiên như trong tưởng tượng, nhàn nhạt hỏi: "Chắc chắn sẽ rất mệt đấy."
"Mặc dù rất mệt, nhưng cũng rất có lợi cho việc thăng chức của em." Lâm Hoè Hạ xoay bả vai: "Hơn nữa còn là dự án về thị trấn Tô, cho nên em rất muốn làm."
Trình Tê Trạch: "Biết là như vậy, nhưng cũng không cần quá mệt mỏi.
Trong nhà không cần em phải kiếm tiền, vất vả như vậy để làm gì chứ.
Em nên coi chuyện này như một thú vui thì tốt hơn."
Giọng nói của Trình Tê Trạch nhàn nhạt, không hề có sự hào hứng vui mừng cho cô như trong dự đoán của Lâm Hoè Hạ.
Cô khẽ mím môi, đầu óc rối loạn ngay lập tức tỉnh táo lại.
Làm sao Trình Tê Trạch vui mừng cho cô vì chuyện này chứ.
Rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì đây.
"Ừm, em biết rồi." Lâm Hoè Hạ bình tĩnh lại, nói: "Hai tháng nữa em sẽ đi công tác ở thị trấn Tô, có thể sẽ lâu hơn nữa."
Đầu bên kia rơi vào trầm mặc.
Dường như là đang kìm chế cảm xúc, cuối cùng, Trình Tê Trạch thở nhẹ một hơi, khẽ cười hỏi cô: "Xin hỏi cô Lâm, có đến tham dự hôn lễ của anh không?"
Bầu không khí tràn ngập cảm giác kì lạ liền tiêu tan.
Lâm Hoè Hạ cười nhẹ một tiếng, giả vờ do dự hỏi: "Em sẽ xem xét."
"Anh sẽ nhắc em xin nghỉ."
"Được."
"Còn một việc nữa." Trình Tê Trạch dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi kết hôn, có một số việc không thể không quản.
Nên những chỗ có quan hệ tốt liền phải qua lại nhiều hơn, em có hiểu ý anh không?"
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cây long não, đổ bóng xuống nền nhà.
Ánh sáng và bóng tối xen lẫn nhau, mơ hồ thấy bóng của những người đi lại trên đường.
Lâm Hoè Hạ rũ mắt nhìn chằm chằm vào những cái bóng kia, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Trình Tê Trạch cong môi lên, thay đổi xưng hô: "Bà Trình."
—
Chiều thứ bảy.
Dựa vào chỉ dẫn của Trình Tê Trạch, Lâm Hoè Hạ đã đi đến buổi trà chiều do Kiều Linh Quân tổ chức.
Tuy rằng Kiều Linh Quân không ưa Lâm Hoè Hạ, nhưng vẫn phải cho cô chút mặt mũi.
Sau khi biết tin hai người đính hôn, Kiều Linh Quân nhiệt tình lôi kéo Lâm Hoè Hạ vào hội chị em của cô ta.
Quay mặt lại, cô ta đã có một nhóm nhỏ trong hội chị em của mình.
Lâm Hoè Hạ không biết mấy việc này của cô ta, cũng không quan tâm.
Khi Kiều Linh Quân giả vờ giả vịt mời cô tham gia buổi trà chiều, cô không suy nghĩ gì nhiều đồng ý luôn.
Đơn giản là để hoàn thành nhiệm vụ mà Trình Tê Trạch giao cho thôi.
Đúng giờ, Lâm Hoè Hạ tới quán cà phê Unknown thì thấy Kiều Linh Quân và hội chị em của cô ta đã ở đó rồi.
Bọn họ ngồi ở ban công trên tầng hai, nơi này chỉ có duy nhất một bàn, dành cho hội viên ở đây.
Quán cà phê Unknown toạ lạc trong một toà đại sứ quán cũ, sân vườn được thiết kế theo phong cách hoàng gia Châu u, phong cảnh tuyệt đẹp động lòng người, những khóm hoa đua nhau nở rộ, thậm chí trong không khí cũng phảng phất hương hoa thơm ngát.
Một nhóm người đang tán gẫu với nhau, cười nói vui vẻ.
Thấy Lâm Hoè Hạ đến, bọn họ bỗng nhiên yên lặng, làm như không nhìn thấy cô, mà quay ra làm việc riêng.
Ngược lại, người luôn không vừa mắt cô là Kiều Linh Quân lại nở nụ cười chào hỏi: "Chị Hoè Hạ đến rồi đấy à."
Lâm Hoè Hạ nhàn nhạt chào hỏi qua bọn họ rồi đi tìm một góc ngồi xuống.
Nhưng Kiều Linh Quân lại kéo cô ngồi xuống bên cạnh cô ta, ở ngay giữa bàn.
Trong giây lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người cô.
Lâm Hoè Hạ biết rõ ngày hôm nay sẽ không được bình yên, cho nên cô thản nhiên đặt túi sang một bên, ngồi xuống cạnh Kiều Linh Quân.
Những người khác yên lặng nhìn cô.
Lâm Hoè Hạ mặc một chiếc váy màu be bằng vải lanh với phần cổ thiên nga mỏng manh được đan vào nhau, đi kèm là một chiếc túi nhỏ không rõ nhãn hiệu, nhưng nhìn tổng thể thì sự kết hợp này lại vô cùng xinh đẹp và thoải mái.
So với cách ăn mặc đẹp đẽ cao sang của những người khác, ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương trên tay Lâm Hoè Hạ, thì trên người cô không có thứ gì đáng giá.
Bọn họ thấy vậy thì khẽ chế nhạo.
Tuy là đã đính hôn với thiếu gia nhà họ Trình, nhưng với bộ dạng như bây giờ, cô không phải không được chào đón sao.
Một con chim sẻ bay lên được cành cao nhưng mãi mãi không thể biến thành phượng hoàng.
Không phải dựa vào khuôn mặt kia mới gả được vào Trình gia sao?
"Chúc mừng chị Hoè Hạ nha, cuối cùng cũng kết hôn với anh Trạch như mong muốn rồi." Kiều Linh Quân cười hì hì nói.
Lâm Hoè Hạ cũng lười để tâm đến ý tứ của cô ta, cười nhạt một cái, rồi kêu phục vụ mang tới một bình trà đen kiểu Anh.
"Chị thật sự quá may mắn đó.
Nếu như chị Tống Hà không tới Pháp, thì vị trí bà Trình này phải là của chị ấy mới đúng." Kiều Linh Quân khẽ thở dài, ngước mắt lên liếc sang Lâm Hoè Hạ một cái, vẻ mặt hồn nhiên nói: "Ui, em không có ý gì khác đâu, chỉ là nhớ chị Tống Hà thôi, chị đừng để bụng nhé."
Lâm Hoè Hạ cười cười: "Không đâu."
"Ôi, tớ cũng nhớ chị Tống Hà quá, chị ấy lớn lên xinh đẹp tính tình lại tốt nữa.
Khi còn bé, chị ấy vẫn luôn tốt với chúng ta đó."
"Còn không phải ư, lúc đó có mấy đứa con trai bắt nạt Kiều Nhi, cũng là chị Tống Hà bảo vệ cậu ấy mà."
"Anh Trình và chị Tống Hà vô cùng xứng đôi, tớ vẫn luôn cho rằng hai người đó sẽ mãi bên nhau."
Mấy cô gái đang đắm chìm trong hoài niệm, cũng không biết có thật sự nhớ cô ấy không hay đang cố tình nhắc tới nữa.
Đúng lúc đồ uống mà Lâm Hoè Hạ gọi được mang ra.
Cô tuỳ ý rót một chén, cho thêm một ít sữa bò rồi khuấy nhẹ.
"Ui, sao các cậu cứ nhắc mãi đến chuyện này vậy chứ." Kiều Linh Quân ra vẻ thân thiết khoác lấy cánh tay Lâm Hoè Hạ: "Chị Hoè Hạ và anh Trạch chuẩn bị kết hôn rồi, các cậu vẫn còn nói về mấy chuyện trước đây làm gì.
Chị Hoè Hạ, chị đừng nghe các cậu ấy nói bừa nhé.
Mặc dù anh Trạch vẫn luôn thích chị Tống Hà nhưng hai người chưa bao giờ hẹn hò cả, cũng đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh chị nha."
Lâm Hoè Hạ nâng chén trà lên, hơi nhíu mày lại.
Cánh tay cô đang bị Kiều Linh Quân khoác lấy nên không thể uống trà được.
Có thể cho người ta uống một ngụm được không vậy???
Kiều Linh Quân đang quan sát vẻ mặt của Lâm Hoè Hạ, cô ta khẽ nhếch khoé môi lên: "Nhưng mà chị Hoè Hạ ơi, chị đã gặp chị Tống Hà chưa? Chị ấy thật sự là một người rất tốt, vẫn luôn là nữ thần của chúng em đó.
À — đúng rồi, buổi triển lãm tranh lần trước chị có nhớ không? Bức ảnh mà anh Trạch chụp là do chị Tống Hà vẽ đó.
Chị ấy thật sự vô cùng tài năng."
"Như vậy sao." Lâm Hoè Hạ cong mắt lên, thản nhiên trả lời: "Tôi cũng muốn được gặp mặt một lần."
Căn bản Lâm Hoè Hạ không biết được Trình Tê Trạch đã chụp những cái gì.
Nhưng lúc nghe nói anh ta gửi đi vài bức tranh, cô không biết liệu bức tranh của Tống Hà đã được gửi đi rồi hay anh ta vẫn còn giữ lại.
Kiều Linh Quân đắc ý cười rộ lên: "Chị mà nhìn thấy chị ấy chắc chắn sẽ tự cảm thấy xấu hổ đó."
Dừng lại một chút, cô ta cười hì hì nói thêm: "Ồ, ý của em là, cô gái nào gặp chị ấy cũng đều tự cảm thấy xấu hổ, chứ không phải mình chị đâu nhé.".
truyện kiếm hiệp hay
"Nhưng mà, cô Lâm thật sự có khả năng sẽ được gặp sớm đấy." Cô gái ngồi đối diện Kiều Linh Quân bỗng nhiên lên tiếng.
"Ồ?" Kiều Linh Quân chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Sao lại như vậy?"
"Hôm đó mẹ tớ đi cùng dì Tống đến thẩm mỹ viện, nghe dì ấy nói là chị Tống Hà ở nước ngoài không được tốt.
Cho nên dì Tống muốn để chị Tống Hà về nước."
"Ôi? Không thể nào? Tớ nhớ rằng lúc hai người đó kết hôn rất hạnh phúc mà."
"Đúng vậy đó, chồng chị ấy là một người vô cùng lãng mạn, nhưng nghe nói rằng anh ta có khuynh hướng bạo lực, uống say là đánh chị ấy."
"Thật ư, loại tra nam."
"Thật đáng tiếc, nếu như lúc trước chị Tống Hà chọn anh Trình mà ở lại Trung Quốc thì......."
Giọng nói của cô ta ngày càng nhỏ, lén lút nhìn về phía Lâm Hoè Hạ.
Lâm Hoè Hạ híp mắt lại uống trà, dường như không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Tống Hà rất có thể sẽ về nước.
Không biết Trình Tê Trạch có biết việc này không nhỉ.
Nếu Tống Hà trở về, Trình Tê Trạch sẽ vẫn kết hôn với cô sao?.