Tôi nói chuyện với một anh chàng ở ban nghệ thuật trên tầng hai của tạp chí. Anh ta là trợ lý nhiếp ảnh ở Gen X, anh bảo tên anh là Lulu và là ca sĩ chính của một ban nhạc. Chúng tôi nói chuyện một hồi và hẹn nhau hôm nào cùng đi xem một buổi biểu diễn.
Bạc Hà bảo anh cũng biết Lulu và họ là bạn với nhau. Mỗi lần Lulu nhắn tin cho tôi là Bạc Hà lại muốn cùng đi gặp. Anh bảo tôi đừng có mà mê Lulu. Vài ngày sau, Lulu rủ tôi đi xem một buổi biểu diễn, và Bạc Hà liền hủy một cuộc hẹn để đi cùng. Khi Lulu hiên ngang đi vào KFC để gặp tôi, anh chưng diện kiêu hãnh như một thổ dân Bắc Mỹ. Mọi người chằm chằm nhìn anh, nhưng anh phớt lờ như không, cứ như một người đã quen với những cái nhìn hoài nghi, khinh thị. Tôi nhìn anh vui vẻ, ngưỡng mộ. Bạc Hà không so được với Lulu; trông anh bần tiện và mệt mỏi. Lulu gọi đồ ăn cho mình, rồi một chai nước cam cho tôi. Tôi không cầm được cảm giác vui thích.
Trong khi ăn, Lulu bảo tôi anh ta vừa thôi yêu đương và muốn người yêu tiếp theo của mình phải cao. “Ít nhất là m,” anh ta bảo, trong khi nhìn tôi. Tôi thản nhiên uống, nhưng cảm thấy có chút xáo động trong lòng.
“Giới thiệu cho anh cô nào đi,” anh ta bảo.
“Em chịu. Em nhiều bạn trai hơn bạn gái.” Đột nhiên tôi nghĩ tới Mã Lệ. Có phải cô ấy đang có chuyện với người yêu? “Xưa rồi, xưa rồi,” cô nàng uể oải đáp mỗi khi tôi hỏi chuyện của cô với bạn trai. Cô có tính cách ngang tàng và khao khát được nếm trải mọi thứ, là điều mà tôi thích. Có thể cô và Lulu lại hợp nhau thì sao. Và thử thì có mất gì, đó cũng là cách tốt để biết thêm nhiều người. Thậm chí điều đó còn giúp cô làm thơ. Hơn nữa, tôi có thể chắc Lulu là một người tình tốt trên giường.
“Hượm đã, để em giới thiệu anh với cô bạn Mã Lệ. Cô ấy mười chín, là sinh viên.”
“Cô ấy cao bao nhiêu?” Lulu thốt lên. Theo tôi hiểu thì câu hỏi chó chết của anh ta chỉ đơn giản là một cách để từ chối đề nghị của tôi.
“Khoảng m.”
“Thấp quá,” anh ta bảo.
Anh ta có thể thấy rằng tôi cũng chẳng cao lắm. Không hơn m là bao nhưng tôi mảnh dẻ và sắc sảo. Có lẽ điều đó hấp dẫn anh ta.
Chúng tôi kết thúc bằng việc tới chơi nhà Lulu. Anh ta có một gia đình trí thức trung lưu sung sướng điển hình. Cả bố mẹ đều là giáo viên. Họ sống trong một khu phố nhỏ đầy những nghệ sĩ. Khi lần đầu tiên anh cạo đầu, cha mẹ anh chỉ hỏi, “Con không lạnh sao?” Họ mua cho anh máy tính và guitar, để mặc anh vẽ lên tường trong phòng, vào mạng, buôn điện thoại không dứt, mua cho anh thức ăn nóng sốt khi anh đói, và mặc anh mang bạn, bất kể là gái hay trai, về ngủ qua đêm.
Khi chúng tôi vào cửa, một con chó nhỏ xinh xắn chạy ra quấn lấy chân chúng tôi. “Lại đây, Tuyết Cầu,” Lulu bảo nó. Tôi chơi với con chó trong khi bố mẹ Lulu chạy ra đón chúng tôi. Bố anh tóc muối tiêu, trông như một quý ông già tinh tế, học thức. Lulu bảo ông dạy tiếng Hán. Mẹ anh là một người đàn bà bình thường có nụ cười hòa nhã, với vẻ duyên dáng và nhẹ nhõm của một phụ nữ có học đang trở về già.
“Ồ, các bạn của Lulu. Xin mời vào. Bên ngoài chắc lạnh lắm.”
Lạnh thật, tôi nghĩ, trong khi quay sang cha của Lulu. “Thưa bác, cháu đến vì có một câu hỏi về văn chương với bác.” Ông già cười và bảo, “Cháu quá khen.” Bạc Hà nhăn mặt.
Phòng của Lulu, có thể biết trước là sạch sẽ và ấm cúng, điển hình của một người thuộc cung Thiên Bình. Đôi khi bạn có thể biết rất nhiều về cá tính và lối sống của một người qua những chi tiết nhỏ nhặt, giả dụ như móng tay họ có bẩn không. Lulu bật máy tính và nói với Bạc Hà, “Tôi muốn cho anh nghe vài bài hát của bọn tôi.” Những thứ này Bạc Hà biết nhiều hơn tôi. Tôi gần như mù tịt về phần mềm máy tính hay việc biên tập nhạc điện tử.
Tôi chú ý tới những trang trí trên tường. Đương nhiên là có những poster về rock, như KORN. Một bức tranh trừu tượng to tướng vẽ cái mặt người treo gần giường, hình như là tác phẩm của chính Lulu. Cũng có cả ảnh dán và trên một bức ảnh của mình, anh ta viết, “Nhìn xem, đây là Lulu dũng cảm.” Trong đám ảnh, mái tóc của Lulu cắt theo kiểu thổ dân Bắc Mỹ, dài hoặc ngắn, và anh hào phóng trưng ra cơ bắp, làm bộ giận dữ hay khoe vẻ điển trai của mình. Tim tôi đập nhanh; tôi thích những gì tôi thấy, dù không cho ai hay.
Tuyết Cầu chạy tới lăn vào chân tôi. Tôi bế nó dậy, ôm lấy nó trong khi Lulu chơi nhạc của mình bằng guitar. Anh dùng Fruit II, một phần mềm mà tôi chưa từng nghe tới nhưng Bạc Hà liền nói một thôi một hồi, khăng khăng cho rằng Lulu cần mua một vài thiết bị mới. Tôi nghịch cái vòng ở hông, và gọi điện cho Mã Lệ.
“Mã Lệ phải không? Xuân Thụ đây.” Tôi thấp giọng và ngồi lên giường của Lulu. “Thử đoán xem tớ đang ở đâu nào? Cậu có biết Lulu, ca sĩ chính của ban XX không?” Chẳng có gì lạ là Mã Lệ đã biết tuốt về ban nhạc đó. Cô còn biết là Lulu có đôi chân gợi tình.
Tôi cười, nhưng tôi chán đến nỗi chảy nước mắt ra được. Hai kẻ kia cứ nói chuyện về nhạc nhẽo và tương lai, như thể không có tôi ở đó. “Người yêu mình đang trò chuyện say sưa với một anh chàng mà mình hơi để ý, và họ mải nói chuyện đến mức quên cả sự tồn tại của mình. Bốn mươi phút sau khi vào phòng, điều duy nhất ai đó nói với mình là một câu lơ đãng của Bạc Hà hỏi mình đang làm gì. Đương nhiên mình vẫn ổn. Mình có thể làm gì đây. Giờ họ đang nói về nhạc điện tử và mình chẳng hiểu nổi một từ trong đó.” Tôi không thể giấu được sự tổn thương và tâm trạng buồn nản. “Mình phải làm gì, Mã Lệ? Mình bị bỏ quên rồi.” Tôi chắc mình đã thấp giọng xuống, nhưng Bạc Hà vẫn ném về phía tôi một cái nhìn khó hiểu. Năm phút sau, anh tiến đến, chỉ vào đồng hồ và bảo,, “Chúng mình phải đi thôi.”
Với cái nhìn trống trải, tôi mặc áo khoác vào, nhặt ba lô lên. Khi tôi ra về, Lulu bảo, “Này, em cầm lấy lọ nước hoa này.” Anh đưa cho tôi một chai nước hoa bằng nhôm. Tôi mở ra. Nó có mùi giống như xà phòng. Có lẽ là nước hoa đàn ông.
“Cho em ư?”
Anh ta mỉm cười và nói, “Anh không dùng, chỉ thỉnh thoảng xịt cho Tuyết Cầu thôi.” Tôi thấy bị kích thích. Sau khi Lulu tiễn chúng tôi ra cửa, Bạc Hà và tôi dò dẫm trong cái tiền sảnh tối tăm và đi ra bến xe buýt. Trời vẫn đang tuyết rơi.
“Có chuyện gì với em vậy? Anh thấy là em đang cáu,” Bạc Hà nói khiêu khích.
“Chẳng có gì.”
“Vậy ư? Em có tin anh không khi biết em đang nghĩ gì không? Em bực bội vì anh cứ lờ em đi, phải không? Nhưng anh phải làm gì? Anh biết nhiều về nhạc điện tử, và chỉ mới hôm nay, Lulu bảo anh nghe thử nhạc của họ và anh cho cậu ta biết quan điểm của mình. Nếu không thì sẽ là thô lỗ, vì chúng ta đều là bạn.
“Và làm sao mà em lại nhận nước hoa của cậu ta? Cả em cũng bảo nó không phải loại tốt, mùi như xà phòng. Những người khác không xử xự như thế… Anh sẽ cho em hay… đó là nhận tất cả những gì em muốn từ người khác. Làm sao em lại như vậy? Đó không phải là vì anh không tặng em mọi thứ, mà là em đi nhận chúng từ người khác, và anh không hiểu.”
“Và nữa, em đã nói gì khi chúng mình ở trên xe tới nhà Lulu? Cậu ta bảo cậu ta ngưỡng mộ anh và coi anh như thần tượng, còn em thì nói, ‘Không thể nào!’. Em biết không, mọi người xung quanh thích anh, vài người còn thần tượng anh. Và còn những thứ khác em nói, đại loại như anh đang lợi dụng rock Trung Quốc. Anh… anh không biết nói gì nữa.” Đôi mắt anh đỏ lên, và trông anh như người bị đối xử tàn tệ đến mức phải ngừng lại không nói tiếp được.”Anh không bao giờ lợi dụng nhạc rock Trung Quốc. Anh phải làm gì khi người bạn gần gũi nhất nói như thế về mình, khi cô ấy thậm chí chẳng hiểu anh?” Anh cứ nói mãi. Nghe anh nói, với tiếng khúc khích của những người xung quanh, tôi thấy xấu hổ khi phải ngồi cạnh anh. Điều đó khiến tôi chỉ muốn tuôn ra một tràng nguyền rủa và cho anh thấy anh mới thiển cận làm sao.
Cuối cùng, chúng tôi ra khỏi xe buýt. Anh tiếp tục ba hoa về những thứ chẳng liên quan tới tôi, và tôi tự hỏi anh còn nói bao lâu. Chúng tôi ra quán cà phê RBR cạnh Siêu thị Sogo, ở đó tôi dùng mười tệ cuối cùng mua bánh mì bơ lạc. Rồi tôi lấy một mảnh giấy và nguyệch ngoạc vào đó trong khi Bạc Hà nhìn với vẻ giễu cợt. Tôi đưa cho anh mảnh giấy khi đã xong và nói, “Em muốn vào toilet.”
Vài phút sau tôi trở ra, anh ngẩng lên và nói, “Anh vẫn chưa đọc xong, nhưng dựa trên những gì anh mới đọc được, có vẻ như là em muốn chia tay.” Tôi cúi xuống tránh cái nhìn của anh. Anh vươn ra nắm lấy tay tôi. “Nhìn anh đây này, Xuân Thụ,” anh nói khẩn thiết. “Có chuyện gì nào? Em giận sao? Anh nhận là anh sai, được chưa? Anh hơi quá đà.” Tôi tránh nhìn anh, cứ cúi đầu xuống vì tôi sợ sẽ phá ra cười nếu nhìn lên. Thật là buồn cười. Tôi rất quan tâm đến quan điểm và thái độ của anh đối với tôi, nhưng chẳng thích anh tí nào. “Xuân Thụ.” Anh túm lấy tay tôi. “Đừng làm thế, được không? Anh sai. Anh… quá tự tôn.” Anh cúi đầu và tự trách móc mình, trông có vẻ thành thật. Nhưng tôi chẳng động lòng.
“Anh yêu em, Xuân Thụ. Anh không muốn mất em. Em và mẹ là tất cả những gì anh có. Anh không thể mất em. Em nhìn anh đây này!” Tôi bắt đầu bước đi, nhưng anh chặn tôi lại và gần như hét lên, “Xuân Thụ!” Rồi anh gục vào vai tôi và bắt đầu cay đắng thổn thức. Tôi hoàn toàn chẳng thấy rung động. “Anh không thể để em đi được. Có lẽ em sẽ không bao giờ quay lại nữa. Em chưa xem, nhưng có một bộ phim đã kể rằng đôi khi một chuyện vô cùng nhỏ lại có thể thay đổi một đời người. Anh không thể mất em. Nếu hôm nay em bỏ đi, anh biết anh sẽ tiếc hận và đau đớn trong tim. Trước đây anh chưa bao giờ nói thế, vì anh ghét khi người ta bảo sẽ yêu nhau mãi nhưng lại không thể. Nhưng giờ thì anh phải nói với em rằng anh muốn ở bên em mãi mãi.”
Anh ôm chặt lấy tôi, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt và người tôi. Tôi chỉ đứng đó, hơi bối rối, không thể cảm thấy nỗi đau tê dại như người ta vẫn tưởng. Tôi đã bao giờ trải qua nỗi đau đó trong quá khứ? Liệu tôi lại nghĩ đến một người nào khác? Tôi ngửi thấy mùi chai nước hoa mà Lulu đã cho tôi, và điều đó khiến cho tình thế càng thêm vụng về, lúng túng. Tôi không thể dừng lại được cái cảm giác người đang nói cùng mình không phải là Bạc Hà.
“Lúc nào anh cũng làm việc cực nhọc. Anh sẽ không từ bỏ sự nghiệp vì mẹ. Nhưng nếu em muốn, anh sẽ từ bỏ tất cả vì em.”
“Điều quan trọng nhất là công việc.”Thoải mái và nhẹ nhàng, tôi lặp lại câu nói yêu thích của anh.
“Không đúng. Xuân Thụ, điều quan trọng nhất không phải là công việc.”
Trái tim tôi như dòng nước tù, hoàn toàn bình thản. Nó đã đi tới cái nước đó. Tôi chỉ câm lặng.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh. “Đừng khóc, làm ơn đừng khóc,” tôi cứ lẩm bẩm. Tôi biết tôi cần có vẻ đau khổ, và Bạc Hà ngạc nhiên khi thấy má tôi ẩm ướt, rõ ràng anh nghĩ tôi xúc động.
“Tha thứ cho anh lần này, được không?”
Tôi không nghĩ chúng tôi còn gặp lại, nhưng tôi muốn tránh việc đối mặt vụng về.
“Hãy tìm một quán cà phê nào mở suốt đêm và mình nói chuyện tiếp,” anh xin.
Tôi đã hoàn toàn kiệt sức, vậy thì còn cái quái quỷ gì đây?
Chúng tôi bước từ Tây Đơn tới quán sữa đậu nành Đại Vĩnh Hòa đằng sau Thiên An Môn. Chúng tôi ở đó tới giờ sáng, rồi chia tay.