Tôi không biết chúng có ý nghĩa gì
Những giọt nước mắt từ đáy sâu tuyệt vọng
Trỗi dậy trong tim, trào ra khóe mắt,
Khi ta ngắm cánh đồng thu hạnh phúc,
Và nghĩ tới những ngày không bao giờ còn.
- Alfred Lord Tennyson -
G và tôi chỉ còn gặp nhau hai lần nữa. Lần đầu là khi tôi bảo cậu ta đi cùng tới Trung tâm Hằng cơ để mua nước hoa. Lần khác là chúng tôi cùng nhau đi ăn. Tôi đã quên cái cớ để rủ cậu, nhưng cậu đã tới. Chúng tôi ngồi ở một cái bàn, đối diện nhau, và tôi thấy thóang buồn khi nhận ra cậu không còn là của tôi nữa. Ôi, trời ơi. Giữa bữa ăn, một cô gái nhắn tin và cậu ra ngòai để đáp trả. Mừơi lăm phút sau cậu quay bảo rằng cô ta sắp tới. Tôi không vui về chuyện đó. Cô gái tới, cô mặc chiếc sơ mi hiệu Marilyn Manson. Chúng tôi nói chuyện một hồi. Cô thích nhạc rock và biết chi tiết về các ban nhạc ngọai đang thời thượng ở Trung Quốc vào lúc đó. Tôi liền mau chóng hết dè chừng. Rồi cô nhắc đến ca sĩ Triệu Bình và bảo có lần anh ấy nhắc đến tôi với cô. Anh ấy bảo rằng tôi là một người rất tốt, rằng anh đã thích tôi khi chúng tôi đọc một truyện ngắn về con dế. Con dế chết khi kết thúc câu chuyện và anh lập tức nhớ mãi.
Tôi đã viết những truyện trẻ con như thế, khi mới chập chững vào trung học. Chúng tôi ở trên giường khi tôi đọc truyện đó cho anh, diễn cảm, và nỗi đau lòng của tôi thì không thể diễn tả nổi. Tôi biết tôi đã viết về bản thân mình, về tuổi thanh xuân và dòng máu nóng đã chảy phí hoài mà không ai biết.
Tình yêu có nghĩa lý gì nếu mọi chuyện thành ra như thế? Nếu tất cả cứ ảm đạm, tẻ nhạt thì tuổi thanh xuân còn có giá trị gì? Có gì đặc biệt về mùa xuân và khác biệt về cuộc đời nếu mọi thứ không hơn những gì tôi đã trải qua? Đừng bảo với tôi cuộc đời là thế. Nếu vậy, nếu từ giờ tôi cứ sống ngày lại ngày như thế, làm thế nào con tim khát khao của tôi còn đập nổi?
Tôi chưa phải một người đàn bà trưởng thành, sao tôi có thể hiểu được trái tim của một người đàn bà trưởng thành, là điều tôi chưa có?
Từ khi còn nhỏ, tôi đã tin mình không phải là đứa trẻ bình thường. Tôi tưởng ra mình là cô gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, và tài năng nhất trong thôn. Tôi biết một ngày rồi tôi sẽ rời làng ra đi, tôi muốn mọi thứ tốt hơn những người khác; tôi muốn có những gì tôi thấy mình xứng đáng. Tình yêu không mê say không phải là tình yêu tôi mong muốn.
Giờ tôi thấy ghê tởm cái tôi ngây thơ đó. Tôi khinh bỉ cái tôi chất phác đó. Tôi ghét những năm khờ dại đó. Thuần khiết là đồ chó chết! Tôi chưa làm được gì và chẳng biết làm bất cứ cái gì. Còn tương lai của tôi? Ngày mai của tôi? Ai bận lòng? Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Tôi nhận được một cái thiệp Giáng sinh đến muộn, trên chỉ ghi một dòng – Mừng Giáng sinh vui vẻ! Thế kỷ đã rời bỏ tôi, không còn chắc được về ngây thơ, vĩnh cửu hay hạnh phúc.
Một thế kỷ đã qua. Tất cả trôi qua và không bao giờ trở lại. Tôi không thể nhớ lại điều gì đã đến. Tim tôi thanh thản và tôi quyết định từ bỏ tất cả. Chẳng có gì khác biệt giữa một giây vừa trôi qua với một giây sắp tới.
_________________