Ninh Thư rất không hài lòng với những tên đại thần này, cầm bổng lộc hàng tháng, còn âm mưu ỷ đông để khống chế một Nữ hoàng như cô, tên nào cũng muốn được lưu tên mình trong sử sách, sao không đi đâm đầu vào tường mà chết đi, định ở đó quỳ dọa chết người hay sao.
“Hoàng thái nữ ở trong triều đức cao vọng trọng phết nhỉ, bao nhiêu người quỳ ở đây xin tha mạng cho con.” Ninh Thư khẽ nhếch miệng: “Có bản lĩnh đấy, kết bè kéo cánh.”
Ninh Thư chỉ tay về phía các đại thần: “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, ý của các ngươi là ai cũng có thể tùy ý, bất đắc dĩ kháng lại ý chỉ của Nữ hoàng ta phải không?”
Từng người từng người trở nên hoang mang.
“Chúng thần không dám.” Các đại thần dập đầu lia lịa, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Mộc Tuyết nhíu mày, liếc nhìn Ninh Thư, hơi nghi hoặc hôm nay đối phương đến đây với mục đích gì.
“Mẫu hoàng, nhi thần sai rồi, nhi thần làm mà không suy nghĩ.” Mộc Tuyết cũng cúi dập đầu nói: “Nhi thần nhất định sẽ tự sám hối.”
Ninh Thư bật cười, lạnh lùng nói: “Hoàng thái nữ đúng là người yêu quan như con, ta mới chỉ mắng mỏ mấy tên đại thần này vài câu, vậy mà Hoàng thái nữ đã tự chịu hết mọi tội lỗi lên bản thân mình, nhưng chính con đã ra tay độc ác với muội muội của mình.”
Mộc Tuyết nắm chặt hai tay, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, ánh mắt lướt nhìn Ninh Thư, trông thấy gương mặt đối phương lộ vẻ căm phẫn và mỉa mai.
Trong lòng Mộc Tuyết tràn đầy sự hoài nghi, tại sao người đàn bà này vẫn còn sống đến giờ này, không phải chứ?”
“Nhi thần biết lỗi rồi.” Mộc Tuyết chỉ biết nói câu này, không biết nói gì thêm, cho dù nàng có nói câu nào thì đối phương cũng sẽ tìm ra lỗi sai.
Ninh Thư nói nhiều như vậy, cơ thể sắp không thể trụ vững được nữa rồi, ngồi sụp xuống ghế, người run rẩy.
Mộc Tình nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ninh Thư, bình thường dáng vẻ của mụ phù thủy này rất hung hãn, nhưng hôm nay lại bình tĩnh như vậy, nhất định là đang cố gắng gượng.
Họng của Ninh Thư có máu xộc lên, nhìn sang Thu nữ quan, Thu nữ quan lập tức rót chén trà dâng đến trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư uống một ngụm lớn, nuốt máu trong cổ họng xuống.
Sau khi uống xong chén trà, Ninh Thư khẽ ho một tiếng: “Nếu còn tái diễn lần nữa, thì trẫm sẽ phế bỏ người kế vị như con, nếu còn không tự cảnh tỉnh bản thân, chấn chỉnh lại mình, thì cho dù ai có ngăn cản trẫm đi nữa, trẫm cũng sẽ phế truất con.”
“Lão ngũ, đi thôi.” Ninh Thư nói với Mộc Tình đang đứng như khúc gỗ ngay đó.
Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Tình cảm thấy ánh mắt sắc lạnh của Hoàng thái nữ khẽ liếc sang mình.
Cái bà phù thủy này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Bà ta cố ý để Hoàng thái nữ chống lại mình ư?
Mộc Tình tự biết bản thân bây giờ không có đủ bản lĩnh để đối đầu với Hoàng thái nữ, tuy rằng trong tay nàng có thế lực của bà phù thủy kia, nhưng trong triều thì nàng không có được uy quyền như Hoàng thái nữ.
Từ những chuyện vừa xảy ra vừa rồi có thể thấy, Hoàng thái nữ dù có xảy ra chuyện gì, thì toàn bộ đại thần đều sẽ quỳ xuống xin tha tội cho nàng ta.
Mộc Tình tự tính toán tỷ lệ chiến thắng của mình nếu chống lại Hoàng thái nữ, bây giờ còn bị bà phù thủy kia lôi vào chuyện này, lại có thêm kẻ thù, Mộc Tình cho rằng bà phù thủy muốn giết chết mình.
Nếu như bản thân có thể trở thành Nữ hoàng thì tốt, nếu không mình sẽ trở thành cái mài đao của người khác, bà phù thủy này thật độc ác, muốn họ phải tàn sát lẫn nhau.
“Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi.” Tuy rằng Ninh Thư đang hối thúc Mộc Tình, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự dịu dàng và khoan dung, Mộc Tình nghe xong câu này, tự nhiên thấy chân mềm nhũn.
Vốn dĩ mụ phù thủy và nàng không có tình cảm sâu đậm như vậy, lạnh lùng thì khỏi phải nói, ẩn chứa bên trong cái kiểu tình mẫu tử này thực chất là dụng tâm hiểm ác.
Mộc Tuyết vẫn quỳ dưới sàn, nhìn thấy thái độ của Hoàng ngũ nữ đối với Ninh Thư, khẽ chau mày, trong lòng cứ có vẻ nghĩ không thông, tại sao Mộc Nghê Thường không ưa Mộc Tuyết đến vậy? Cùng thân phận với nhau, tại sao cách đổi xử lại khác như vậy?
Mộc Tình nhanh chóng bước về phía Ninh Thư, đứng ngay sau lưng Ninh Thư để giấu đi sự tồn tại của mình.
Ninh Thư nhìn cái dáng khúm núm của nàng, lườm một cái, không muốn chống đối cũng phải chống đối.
Mộc Tình lại cảm nhận được ánh mắt không vừa lòng của Ninh Thư, hận đến mức muốn hộc máu, bà phù thủy này có thù với mình rồi, bà ta đang trả thù bản thân vì thái độ vô lễ trước đó của nàng.
Ninh Thư đi tới cửa, rồi chợt như nghĩ ra gì đó, nói với Mộc Tình: “Con đi trước đi, trẫm và Hoàng thái nữ có chuyện cần bàn.”
Mộc Tình lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng giờ chỉ có Ninh Thư và Mộc Tuyết, Ninh Thư thở dài một tiếng, nói với Mộc Tuyết đang quỳ dưới đất: “Đứng dậy đi.”
“Tạ ơn Mẫu hoàng.” Mộc Tuyết đứng dậy: “Mẫu hoàng có chuyện gì muốn nói với nhi thần?”
“Thực ra cũng không có chuyện gì.” Ninh Thư cầm lấy bàn tay của Mộc Tuyết, nhìn xuống đôi bàn tay ngọc ngà trắng nõn của Mộc Tuyết, rồi nhìn sang hai bàn tay mình, trong lòng Ninh Thư có chút bấp bênh.
Mộc Tuyết không hiểu chuyện gì, nhìn Ninh Thư, không hiểu Ninh Thư có bị bệnh gì không, muốn rút tay lại, nhưng lại bị Ninh Thư cầm quá chắc.
Ninh Thư nghĩ thôi thì đành buông tay, cơ thể cô không thể giữ được đôi bàn tay mạnh mẽ của Mộc Tuyết.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, sau đó dùng con dao đâm thẳng vào ngực mình, máu đen phun ra thẳng vào mặt Mộc Tuyết, rồi kêu thét lên.
Mộc Tuyết thoáng chốc hiểu được ý đồ của Ninh Thư, muốn thoát khỏi bàn tay của Ninh Thư, nhưng lại bị Ninh Thư chặn lại, Ninh Thư cố dùng chút sức lực còn lại của mình, có chết cũng không buông tay của Mộc Tuyết.
“Người…” Mộc Tuyết rít trong kẽ răng, hít một hơi thật sâu, dùng chân đạp Ninh Thư ra khỏi người mình, Ninh Thư liên tục phun ra máu đen, vẫn nắm chặt tay của Mộc Tuyết, mũi đã bị máu đen chặn lại, không thể hít thở được.
Dù có chết cũng không buông ngươi ra đâu, ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì nha đầu ngươi cũng đừng hòng.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thét bên trong, Mộc Tình vội đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt là Hoàng thái nữ đang ra tay với Ninh Thư.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Mộc Tình hét lên: “Hoàng thái nữ, tỷ dám ám sát Mẫu hoàng, Ngự y, mau gọi Ngự y.”
Mộc Tuyết mặt dính máu đen, đôi bàn tay cứ như bị một chiếc khóa lớn khóa chặt, hoàn toàn không thể thoát khỏi bàn tay của Ninh Thư.
“Ngươi thật tàn độc.” Ninh Thư miệng vẫn phun ra máu đen, nói một cách khó khăn: “Phế Hoàng thái nữ.”
Mộc Tuyết sợ hãi vô cùng, lặng người nhìn Ninh Thư, con người này dù có chết cũng nhất định phải lôi mình theo.
“Keng, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.” Tiếng của 2333 vang lên, trong chốc lát linh hồn của Ninh Thư bay ra khỏi cơ thể của Mộc Nghê Thường, trong khoảnh khắc này, Ninh Thư không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Giết vua, giết mẹ rồi?
Mọi người nhìn thấy gương mặt đầy máu của Mộc Tuyết, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Hoàng thái nữ quả này tiêu rồi.
Gương mặt Mộc Tuyết vô cùng hoang mang, chỉ muốn rút bàn tay của mình khỏi người đàn bà này, nhưng không thể nào rút tay ra được, móng tay đã cắm vào da thịt của nàng.
Sự dai dẳng này khiến cho Mộc Tuyết khiếp sợ.
Mộc Tình lấy binh phù của Cấm Vệ quân ra, ra lệnh cho Cấm Vệ quân bắt lấy Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết nhìn thấy binh phù trong tay của Mộc Tình, nói rất lạnh lùng: “Hỗn xược, bổn cung là Hoàng thái nữ, ai dám động vào bổn cung.”
“Mộc Tuyết, tỷ dám mưu sát Mẫu hoàng, tội đáng muôn chết, Mẫu hoàng trước khi chết đã phế chức Hoàng thái nữ của tỷ rồi.” Mộc Tình chỉ tay về phía Cấm Vệ quân ra lệnh bắt Mộc Tuyết.
Cấm Vệ quân xông vào trong, bao vây lấy Mộc Tuyết.