Mộc Tuyết đang bị quấn lấy cùng với một xác chết, bị bao vây xung quanh, có muốn chạy trốn cũng không thể, cuối cùng đành cam chịu bị Cấm Vệ quân áp giải đi.
Nhưng bàn tay của Mộc Nghê Thường vẫn đang nắm chặt lấy tay của Mộc Tuyết, một cái xác chết không còn chút sức sống nào, sao có thể nắm chặt tay Mộc Tuyết đến vậy.
Có làm cách nào cũng không thể rút tay ra được.
Người xưa rất hay tin vào ma quỷ, mọi người đều nói linh hồn của Nữ hoàng đã ám vào người Mộc Tuyết, cho nên mới không chịu buông tay Mộc Tuyết như vậy.
Cuối cùng, phải cố gắng hết sức mới có thể tách hai người ra được, nhưng bàn tay của Mộc Nghê Thường đã bị đông cứng, hai tay không thể nắm lại được, cũng không có cách nào duỗi ra, cảnh tượng này thật là thê thảm.
Trên bàn tay của Mộc Tuyết vẫn còn in vài vết móng tay bây giờ chuyển sang màu tím, phải hận đến mức nào thì mới đối xử với nàng như vậy?
Mộc Tuyết bị đẩy vào đại lao, Mộc Tình lấy thánh chỉ ra truyền, sau khi chôn cất Nữ hoàng, đã được kế vị ngôi Nữ hoàng một cách nhanh chóng.
Nhưng Mộc Tình cũng không thể yên ổn ngồi lên ngôi vị này, bá quan đại thần không cam tâm chuyện của Mộc Tuyết, bởi vì Mộc Tình xuất thân là người của lãnh cung, phụ thân là nam phi bị giáng chức vào trong lãnh cung, thân phận vô cùng thấp hèn.
Mộc Tình làm theo danh sách mà Ninh Thư đã đưa cho nàng trước đó, trước mắt giết chết một đại thần, mục đích để rung cây dọa khỉ.
Để đề phòng bất trắc, Mộc Tình muốn ban cái chết cho Mộc Tuyết đang ở trong đại lao, người có thể khiến mụ phù thủy kia dùng mạng ra đánh đổi, Mộc Tình không dám khinh thường, trong lòng Mộc Tình nghĩ rằng bản thân mụ phù thủy biết không còn sống được bao lâu nên mới lấy cái chết của mình để vu oan cho Mộc Tuyết.
Vì vậy Mộc Tuyết buộc phải chết.
Thêm vào đó, bên ngoài đang lan truyền tin tức nàng không phải là con gái của Nữ hoàng, điều này rất bất lợi cho việc nàng đăng cơ lên ngôi Nữ hoàng.
Còn có lời đồn ác ý hơn, nói rằng phụ thân của nàng và nữ quan tư tình với nhau rồi sinh ra nàng.
Nàng không có huyết thống hoàng tộc, còn Mộc Tuyết lại có tư cách kế thừa ngôi vị Nữ hoàng.
Mộc Tình biết bản thân bây giờ không còn đường lui nữa rồi, đều tại mụ phù thủy kia, chắc bây giờ ở dưới suối vàng bà ta đang rất đắc ý, cái bà ta muốn là kết cục này đây.
Vì muốn có một vị trí vững chắc, cũng không muốn văn võ bá quan phải lưu luyến Mộc Tuyết nữa, nên Mộc Tình công khai xử lý Mộc Tuyết. Đem chuyện Mộc Tuyết ra tay giết chết Nữ hoàng công bố rộng rãi ra ngoài, một mặt muốn văn võ bá quan thấy, mặt khác cũng muốn cho toàn dân biết, loại người như thế sao có thể cai trị thiên hạ.
Loại người vô nhân tính như ả sao có thể làm Nữ hoàng.
Mộc Tuyết lạnh lùng nhìn Mộc Tình, vừa cười vừa nói: “Ngươi chỉ là một kẻ tiện nhân sống dựa vào kẻ khác, bổn cung không xứng làm Nữ hoàng, lẽ nào ngươi xứng với vương vị đó. Ngươi chỉ là một a hoàn thân phận thấp hèn, ngươi không xứng để nói chuyện với bổn cung.”
Trong lòng Mộc Tình có chút nghi ngờ, nàng nghi ngờ bản thân không phải là con gái của mụ phù thủy, nhưng gương mặt nàng không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Ta là con gái của Tiên nữ hoàng, những chuyện quốc gia đại sự này lẽ nào không do ta xử lý hay sao? Ngôi vị Nữ hoàng sẽ được truyền cho ta, vì ta là dòng dõi của Mộc gia, ngươi vì sợ Tiên Nữ hoàng phế ngươi nên mới gây ra chuyện tàn độc như vậy.”
Cuối cùng, Mộc Tuyết bị chém đầu, Mộc Tuyết rất muốn đánh một trận cuối cùng, nhưng thế lực trong tay ả ta hiện tại không nhiều bằng Mộc Tình, binh phù của Mộc Nghê Thường đã nằm trong tay của Mộc Tình.
Làm gì cũng phải có hậu phương hùng mạnh mới được, ngoài chức Thái nữ ra, ả ta chẳng còn ưu thế gì, thắng làm vua thua làm giặc, tuy Mộc Tình không phải là con ruột của Mộc Nghê Thường, nhưng cuối cùng Mộc Tình vẫn ngồi lên ngôi vương Nữ hoàng.
Sau khi Mộc Tuyết chết, Mộc Tình cho tổ chức lễ an táng ả ta theo hình thức hoàng gia.
Sau khi Mộc Tuyết chết, Liễu Trường Thanh của Phượng Tê cung cũng tự sát, Mộc Tình chỉ có thể tổ chức an táng thêm một trận nữa, một tháng phải làm tang lễ cho ba người.
Trương Gia Sâm quay trở lại hệ thống, hệ thống lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần này thất bại rồi.”
Trương Gia Sâm khẽ xoa xoa trán, bình tĩnh nói: “Ta không quen với việc làm con gái, ta nghi ngờ thân phận thật của Mộc Nghê Thường.”
“Đó là người làm nhiệm vụ.” Hệ thống đáp lại.
Trương Gia Sâm khẽ mím môi, nói: “Có thể tra ra là ai không?”
“Hệ thống hỗ trợ độc lập với nhau, không thể biết được thông tin của người làm nhiệm vụ.” Tiếng hệ thống vẫn lạnh lùng vang lên.
Trương Gia Sâm có cảm giác người làm nhiệm vụ lần này rất quen. Từng cử chỉ hành động đều rất quen thuộc, nếu như hắn đoán không nhầm, thì đó chính là “Miêu Diệu Diệu.”
“Người làm nhiệm vụ này tự sát rồi, nhiệm vụ của cô ta cũng thất bại rồi đúng không?” Trương Gia Sâm hỏi hệ thống.
“Không thể xác định được.” Hệ thống trả lời.
Trương Gia Sâm thở dài, lần này hắn có thể giữ được mạng sống, bởi vì trước đó hắn có được bảo vật, nhưng lần này báu vật đã tan thành mây khói rồi, ngăn cản việc hắn bị xóa sổ.
Trong đầu Trương Gia Sâm cứ hiện ra cảnh Mộc Nghê Thường tự sát, nắm tay lấy đôi bàn tay của hắn đến mức in dấu tay, gân xanh gân tím đều nổi hết lên, nhìn không còn giống với tay người nữa rồi, thật đáng sợ.
Ban đầu vốn là người nên chết từ lâu rồi, bị người ta nguyền rủa mà còn sống sót lâu như vậy, có thể chịu đựng được nỗi đau ấy, Trương Gia Sâm bỗng chốc bật cười.
Hắn bị thua tận hai lần khi đụng độ cùng một người, Trương Gia Sâm cho rằng sau này nhất định sẽ lại tiếp tục gặp người đó, mối thù này không thể biến mất như thế được.
Hãy nhớ là oan gia thì sẽ ngõ hẹp.
Miệng Trương Gia Sâm không ngừng nhắc đến tên của Miêu Diệu Diệu, giọng nói vô cùng quỷ dị.
Ninh Thư quay trở lại không gian hệ thống, đi ngủ ngay lập tức, chưa bao giờ cô cảm thấy mệt mỏi như khi nhập vai trong thế giới này, cho dù bây giờ đã rời khỏi thân xác của Mộc Nghê Thường, nhưng cô vẫn còn cảm giác đau ở lồng ngực.
Nỗi đau đớn đó khiến Ninh Thư không dám quay trở lại, cũng khâm phục bản thân, có thể chịu đựng đến phút cuối.
Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư tỉnh dậy vươn vai một cách sảng khoái, cúi xuống nhìn, thấy linh hồn của bản thân mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, hình hài cũng tăng lên đáng kể.
Ninh Thư: →_→
Đây là bồi thường cho nỗi đau khổ trước đó ư?
“2333, có chuyện gì thế, ta cảm thấy linh hồn của mình mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.” Ninh Thư bối rối hỏi hệ thống 2333.
2333 trả lời: “Cái này cũng giống như nghề rèn vậy, qua một quá trình rèn luyện vất vả, nếu như có thể chịu đựng vượt qua được, thì bản thân như được tái sinh mạnh mẽ, nếu như không vượt qua được thì linh hồn sẽ rời khỏi xác, có những người rất kiên cường, nhưng cũng có những người yếu đuối, chính là như vậy đấy.”
“Chúc mừng, cô dựa vào sự kiên cường ngu ngốc của mình, khiến cho linh hồn của cô mạnh mẽ hơn nhiều.” 2333 vui mừng nói: “Linh hồn càng mạnh thì sẽ ít bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người ủy thác.”
Ninh Thư ồ lên một tiếng, cũng coi như có chút thu hoạch. Nhiệm vụ lần này quả thật không đơn giản, lãng phí mất 35 điểm công đức để đổi lấy bùa hộ mệnh.
Ngực vẫn còn đau, Ninh Thư bây giờ còn đau hơn lúc bị nguyền rủa.
Đã thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng điểm công đức là thứ khó đạt được nhất, thực hiện nhiều nhiệm vụ mà vẫn chỉ được có chút ít điểm công đức. Nhưng không ngờ lâm vào tình huống này lại phải dùng hết điểm công đức mà mình có.
Cô tự sát đây, trời ơi!
Ninh Thư không quan tâm lắm: “Xem điểm tích lũy lần này được bao nhiêu.”
Trong lòng không có chút hy vọng nào với nhiệm vụ lần này, không hoàn thành nhiệm vụ mà còn đòi điểm tích lũy, đừng quan tâm đến điểm tích lũy làm gì, hãy quan tâm đến việc có thể đổi được hào quang chống lại nguyền rủa không đi.
Không muốn chịu đau nữa, Ninh Thư vẫn còn cảm giác cơn đau ấy trong mình, thấy ớn lạnh toàn thân.
Đừng để cô biết người đóng vai Mộc Tuyết là ai, nếu không cô sẽ giết chết kẻ đó.