Chờ toàn bộ nuốt nuốt xuống, hai tay Tố Tâm vẫn quàng lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, há miệng nhỏ, để Phó Kiến Văn hôn sâu xuống.
Trong cổ họng tất cả đều là mùi vị nồng nặc của nước thuốc, rõ ràng cay đắng, nhưng nước bọt trao đổi, càng khiến cho trong lòng Tố Tâm sinh ra từng tia từng tia ý nghĩ ngọt ngào.
Tay của Phó Kiến Văn đặt sau cái ót của Tố Tâm, hôn đến dùng sức mãnh liệt, hôn đến tim Tố Tâm đập loạn cả lên, cảm thấy mình sắp hôn mê, toàn thân đều mềm như là sợi mì bị đun sôi.
Bàn tay lớn thon dài theo quần áo tiến vào trong, thân thể động tình đến mức nóng bỏng, muốn đem cả người cô thiêu cháy...
Cánh tay thâm nhập, quần áo của Tố Tâm bị vén lên, nhô lên ở trước ngực, một mảnh hông tắng nõn tinh xảo lộ ra ở ngoài.
Mùi vị cay đắng khổ sở dần biến mất theo nụ hôn thật dài...
Phó Kiến Văn buông Tố Tâm ra, nhìn xem đáy mắt mê ly của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau lau khóe môi bị nước thuốc tràn ra của cô.
Thần trí của Tố Tâm dần dần trở về, cô đem đầu gối ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, tai bên chính là nhịp tim mạnh mẽ kiên cố của anh, cô mở miệng: “Nếu như về sau đều uống thuốc theo cách này thì mỗi một lần em đều sẽ ngoan ngoãn uống thuốc!”
Phó Kiến Văn lau chùi khóe môi của Tố Tâm xong, anh nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô: “Phó phu nhân, em nói chuyện ngọt như vậy... Là muốn nửa đời sau sống ở trên giường sao!”
Cánh tay của Tố Tâm dùng sức quấn chặt phần gáy của Phó Kiến Văn, miệng nhỏ của cô sát vào môi mỏng của anh: “Nửa đời sau phải sống ở trên giường thì em cũng muốn sống cùng anh!”
Nói xong, Tố Tâm đứng thẳng người dậy hôn lên môi mỏng của Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn đang muốn há miệng cắn ở cái miệng nhỏ của Tố Tâm một cái thì đã bị Tố Tâm tránh thoát.