Trên trán chính là hô hấp nsong bỏng của Phó Kiến Văn vừa nãy, Tố Tân nhìn qua Phó Kiến Văn, đôi mắt long lanh rực rỡ so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, cô nín cười mở miệng: “Không thể lại hôn nữa rồi, lại hôn nữa, em không cầm giữ được sẽ đem anh đánh gục mất!”
Phó Kiến Văn không nhịn được phát ra tiếng cười nhẹ, đem người ôm càng chặt hơn: “Ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục!”
“Leng keng —— leng keng ——”
Nghe được tiếng chuông cửa, thân thể Tố Tâm bỗng căng thẳng.
Bầu không khí ngọt ngào bị cắt đứt, Tố Tâm siết chặt cổ áo của Phó Kiến Văn.
“Anh đi xem xem...” Phó Kiến Văn vỗ vỗ cái mông của Tố Tâm.
Tố Tâm chau mày cắn môi dưới, đối với chuyện đột nhiên có người gọi chuông cửa đã có ám ảnh trong lòng, sợ có người tới là tìm Phó Kiến Văn, sau đó lại có phiền phức quấn lấy Phó Kiến Văn.
“Em đi!” Tố Tâm đứng dậy từ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, nhẫn nhịn tim đập, nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn sau đó mới đi ra cửa.
Tố Tâm không có trực tiếp mở cửa, cô theo mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lục Tân Nam đang đứng ở bên ngoài, anh ta đang hít thật sâu một hơi thuốc lá cuối cùng, sau đó ném điếu thuốc lá xuống dưới bậc thang, khóe môi thở ra làn khói, anh ta lại đưa tay đi muốn nhấn chuông cửa.
Cửa mở ra.
Lục Tân Nam nhìn thấy Tố Tâm, mở miệng: “Tôi đến tìm Lão Phó!”
Tố Tâm tựa hồ có thể thấy rõ được Lục Tân Nam là một đêm không ngủ, giữa lông mày mang theo uể oải, bên trong con mắt là tia máu đỏ nồng đượm, góc cạnh dưới cằm cũng là những sợi dâu nhỏ mới mọc lên.
Là Lục Tân Nam, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, cô tránh khỏi cửa ra vào: “Kiến Văn đang ở phòng ăn ăn cơm, nếu như chưa có ăn cơm thì cùng nhau ăn một chút!”