Băng Thanh hôm nay đã trở lại làm việc. Vừa bước vào công ty, mấy anh chị đồng nghiệp đã bước đến bên cô, miệng cười vui vẻ, hỏi han tới tấp khiến Băng Thanh cười tới mỏi miệng, tâm trạng cũng đã vui vẻ như thường.
_Em gái nhỏ, chào buổi sáng._Một đồng nghiệp đi ngang, vẫy tay chào Băng Thanh.
_Chào buổi sáng, anh Trí._Băng Thanh lịch sự chào hỏi.
_Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?_ Một chị đồng nghiệp khác bước đến.
_Dạ, chị. Mọi chuyện ổn cả rồi. Cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ!
_Cảm ơn gì chứ. Em vui vẻ là tốt rồi.
_Băng Thanh_Từ xa, Thiên Ân tay xách hồ sơ, tiến lại gần Băng Thanh, dịu dàng gọi tên cô.
Băng Thanh quay người lại, thấy anh liền cười mỉm:
_Chào anh, Giám đốc Âu.
_Hôm nay đi làm lại rồi sao? Có đỡ hơn chưa?_Thiên Ân dừng bước, nhìn sắc mặt hồng hào cùng vẻ mặt vui cười của cô, trong lòng mừng thầm.
_Vâng, Giám đốc. Mọi chuyện đã ổn cả rồi. Cảm ơn anh đã thông cảm cho tôi._Băng Thanh khách sáo.
_Không có gì. Nếu mọi chuyện ổn cả rồi thì mọi người quay lại làm việc đi. Chúng ta sắp hoàn thành rồi._Thiên Ân quay sang mọi người vẫn còn vây xung quanh Băng Thanh, nghiêm nghị nói.
Mọi người ai nấy "Vâng" rồi nhanh chóng trở lại làm việc. Băng Thanh nhận phần việc từ đồng nghiệp kế bên. Cái đầu nghiêng nghiêng dưới ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, nụ cười dịu dàng trước cơn gió mơn man, Thiên Ân đứng yên nhìn cô hồi lâu. Rồi sau đó, anh bừng tỉnh, gương mặt thoáng đỏ rồi nhanh chóng quay bước về văn phòng.
Buổi trưa...
Băng Thanh đang thu dọn đồ đạc cho gọn gàng. Cô cũng chẳng có ý định đi ăn trưa cùng đồng nghiệp, nên ai mời cô đều từ chối khéo léo. Băng Thanh chỉ định làm cho bàn làm việc trở nên gọn gàng một chút rồi tiếp tục làm việc. Chợt điện thoại trên bàn reo vang. Điện thoại này chỉ dùng khi cấp trên có việc cần gặp cô thôi mà. Sao lại gọi vào giờ này? Thiên Ân chẳng phải đã ra ngoài ăn trưa rồi sao? Lẽ nào là....? Băng Thanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không có khả năng là Chủ tịch gọi cô. Hai người họ căn bản không biết nhau mà, hơn nữa, Chủ tịch cũng chưa từng xuống tận đây để kiểm tra nhân viên. Băng Thanh trấn tĩnh, liền ấn nút nghe. Người bên kia chỉ nói một câu:
_Băng Thanh, mau lên văn phòng Chủ tịch.
Băng Thanh giật mình. Chủ tịch muốn gặp cô? Không phải để la mắng cô nghỉ quá nhiều ngày chứ? Băng Thanh nhanh chóng đi lên, trong lòng hết sức bình tĩnh. Cùng lắm bị trừ lương thôi mà. Mà, cũng tiếc tiền thật đấy.
Băng Thanh gõ nhẹ cửa. Nghe thấy tiếng "Mời vào", cô mới nhẹ mở cửa, he hé nhìn vào trong. Bên trong không có ai. Không gian vắng lặng như tờ. Băng Thanh có chút rùng mình, từ từ đi vào. Một mùi thơm sực nức bay ra, hình như là bò bít tết. Không ngờ trong đây còn có cả nhà bếp, bàn ăn, có luôn căn phòng đang khóa cửa, chắc là phòng nghỉ. Băng Thanh trong đầu tự hỏi: "Đây là nhà hay văn phòng làm việc đây?". Đứng đó hồi lâu, vẫn không thấy Chủ tịch, còn nghe thấy tiếng "xèo xèo", Băng Thanh nghĩ chắc Chủ tịch đang nấu bữa trưa. Chủ tịch cũng giỏi quá đi! Kinh doanh giỏi, bây giờ nấu ăn cũng giỏi. Chả bù cho cô, chiên một cái trứng cũng chưa xong. Não lòng!
Băng Thanh hít một hơi sâu, nhè nhẹ bước vào căn bếp, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang điềm tĩnh nấu nướng. Băng Thanh mới rụt rè lên tiếng:
_A, Chủ tịch à, không biết ngài gọi tôi lên đây có chuyện gì không?
Thấy Chủ tịch vẫn không trả lời, Băng Thanh tiếp tục nói:
_A, Chủ tịch, nếu như ngài muốn trách tôi việc nghỉ liên tục mấy ngày thì ngài cứ nói đi ạ. Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm mà. Ngài im lặng như vậy, tôi không biết bản thân mình làm sai cái gì mà sửa đâu.
Tử Huy đang canh lửa, nghe thấy cô nói miệng liền cong lên nụ cười, im lặng tiếp tục. Đến khi cô nói câu thứ hai mới bật cười lớn, quả quyết nói:
_Đúng, là anh muốn em chịu trách nhiệm.
Băng Thanh giật mình. Làm sao cô lại nghe được giọng nói của Tử Huy ở đây chứ? Không được, Băng Thanh, mày nhớ anh ấy tới vậy sao? Chỉ mới xa anh ấy có năm tiếng thôi mà? Mày chỉnh đốn lại bản thân đi.
Tử Huy xúc miếng bít tết, bỏ vào hai đĩa, trang trí cho đẹp một chút. Xong rồi, lúc này anh mới bưng ra, đặt xuống bàn. Băng Thanh thấy anh quay lại, ngạc nhiên hết cỡ, miệng còn há hốc. Vừa nãy là nghe lầm, bây giờ cô còn nhìn lầm luôn sao?
Tử Huy nhìn Băng Thanh biểu cảm như vậy, nhanh chóng hiểu ra. Xoay người đi rót hai ly nước ép trái cây để cạnh hai đĩa bít tết còn nóng, anh mới bước đến trước mặt Băng Thanh, cầm lấy tay cô áp lên má mình, ôn nhu nói:
_Em đó, sờ cho kĩ, nhìn cho kĩ, đừng có ngây ra nữa.bg-ssp-{height:px}
_Là anh thật à?_Băng Thanh vẫn ngu ngơ hỏi lại, hai tay bắt đầu sờ mó khắp khuôn mặt điển trai của anh.
_Đúng, là anh. Anh muốn bắt em chịu trách nhiệm._Tử Huy mỉm cười với cô.
_Trách nhiệm gì chứ? Em làm gì sai à?_Băng Thanh buông tay mình ra khỏi mặt anh, chu mỏ lên nói. Rồi, như chợt nhớ ra điều gì, Băng Thanh liền trở mặt, dùng tay đánh tới tấp vào anh._Còn anh, anh làm Chủ tịch, làm ông chủ của em, anh lại còn giấu em. Anh muốn gì?
_Em cũng đâu có hỏi anh làm nghề gì đâu._Tử Huy lia mắt ra khỏi khuôn mặt đáng yêu khiến anh muốn hôn một cái, cố gắng kiềm chế.
_Anh,..._Băng Thanh dường như đuối lí, không cãi nữa._Em làm gì sai mà phải chịu trách nhiệm với anh chứ?_Băng Thanh vẫn không chịu thua.
_Em, thất hứa với anh. Trở về không báo cho anh biết là một. Tự mình chịu đựng là hai. Bỏ mặc anh, lo cho công việc của em là ba. Em, mau làm ba việc cho anh, đền bù cho anh khoảng thời gian ngày đêm nhớ em, lo lắng cho em._Tử Huy gian tà nhìn cô.
_Anh..._Băng Thanh nghe anh nói cũng thấy có phần cảm động, im lặng không nói gì được nữa.
_Băng Thanh, anh không muốn em chịu đựng một mình, không muốn em chịu bất kì ấm ức, tổn thương nào. Về sau, thấy không ổn thì cứ gọi cho anh, gọi không được thì trực tiếp đến tìm anh, có biết chưa?_Tử Huy khẽ thở dài, rồi vươn tay kéo cô vào lòng, ôm chặt.
Trong vòng tay của Tử Huy, Băng Thanh tham lam hít hà mùi hương nam tính của anh, dễ chịu "Ừm" một tiếng, rồi vòng tay ôm lại anh.
_Tử Huy, xin lỗi anh. Về sau, em không bỏ mặc anh nữa. Em làm ba việc cho anh nhé!
_Việc đầu tiên, mỗi ngày đều phải ăn ba bữa cùng anh. Việc thứ hai, mau chuyển lên làm thư ký cho anh. Việc thứ ba, mỗi thứ bảy chủ nhật phải hẹn hò cùng anh._Tử Huy giơ tay lên đếm, nghiêm túc nhìn cô rồi nói.
Băng Thanh ngây ngẩn nhìn anh. Tử Huy lại nói tiếp, có phần nghiêm khắc hơn trước:
_Mỗi sáng, anh sẽ đón em ăn sáng, chở em đến công ty. Mỗi trưa, anh sẽ nấu cho em ăn, em lên đây ăn trưa với anh. Tan làm, anh sẽ đưa em ăn tối. Mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa cho anh, không nài nỉ, anh không muốn em bị bệnh.
_Ngày mai, anh sẽ ra công văn chuyển em lên làm thư ký cho anh. Em chỉ được gần gũi với anh, không được thân mật với người đàn ông khác, Thiên Ân đó, em mau tránh xa ra một chút.
Nói đến đây, Băng Thanh tay để dưới cằm, nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười tinh nghịch.
_Anh đang ghen à?
_Phải, là anh ghen đó._Tử Huy thừa nhận. Băng Thanh nghe xong, liền cười sung sướng. Tử Huy lại tiếp lời._Thứ bảy chủ nhật phải hẹn hò cùng anh, không cho phép em từ chối.
_Vâng, Tử Huy, à không, Chủ tịch._Băng Thanh lại cười cười nhìn anh.
_Gọi anh là Tử Huy._Tử Huy khẽ gầm lên, rồi kéo tay cô, ấn cô ngồi xuống bàn, bản thân đi về phía đối diện, ngồi xuống âu yếm nhìn cô_Ăn đi, lời anh nói có hiệu lực từ bây giờ.
Băng Thanh nở nụ cười hạnh phúc, cúi người ăn từ tốn. Tử Huy thấy người mình yêu như vậy, trong lòng cũng hạnh phúc tột cùng. Hai người ăn trưa cùng nhau. Khi ăn xong cũng sắp đến giờ mọi người làm ca chiều. Băng Thanh nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa giúp anh. Tử Huy không ngần ngại ôm ngang eo cô, vùi mặt vào mái tóc xoăn dài xõa ra của cô, hưởng thụ cảm giác bình yên.
_Tử Huy, anh buông em ra đi. Em phải đi làm việc tiếp._Băng Thanh rửa bát đĩa xong rồi, vỗ nhẹ tay anh, trách móc.
Tử Huy lắc lắc đầu, rồi cũng buông cô ra. Cô quay người lại, ôm lấy cổ anh, nói:
_Tử Huy, tan làm chúng ta lại gặp nhau mà. Em đi làm đây.
Cô chỉ vừa xoay người, hướng ra phía cửa đã bị Tử Huy kéo ngược lại, hôn lên đôi môi anh đào dịu dàng, say đắm. Băng Thanh cũng rất ý thức mà hưởng thụ. Lát sau, anh luyến tiếc buông ra, thì thầm bên tai cô khiến chúng đỏ lên nhanh chóng:
_Ít ra em cũng phải hôn tạm biệt anh chứ.
Băng Thanh "Hứ" nhẹ một tiếng, miệng cũng cười rõ tươi, rồi xoay người, nhẹ nhàng rời khỏi, tay lại sờ vào đôi môi bị anh hôn đến ngọt lịm, cười khúc khích. Tử Huy đứng tựa bàn hồi lâu, liếm nhẹ môi, dư vị ngọt ngào vẫn còn quẩn quanh, anh cũng cười hạnh phúc....