Băng Thanh trở thành thư ký của Tử Huy trong sự ngạc nhiên của mọi người, đến nay cũng gần một tháng. Chủ tịch thường ngày không đích thân kiểm tra năng lực của nhân viên, lần này lại đột ngột thăng chức cho Băng Thanh, còn ở vị trí đặc biệt như vậy, không khỏi khiến lòng người ganh tỵ. Thiên Ân, trong lòng có chút hụt hẫng, anh vốn nghĩ cô sẽ là thư ký của anh, vốn nghĩ bản thân sẽ có thêm cơ hội tiếp cận cô. Không vòng vo giấu giếm nữa, Thiên Ân, anh đã thích Băng Thanh mất rồi, có lẽ là yêu mới đúng. Anh chẳng biết có đúng hay không. Anh chỉ biết lần đầu gặp cô, anh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp dịu dàng cùng phong thái đoan trang, lịch sự của cô. Hàng ngày là việc cùng cô, anh lại bị ấn tượng bởi thái độ lạc quan, hiền hòa, tốt bụng luôn hiện hữu trong cô. Thiên Ân chẳng biết từ khi nào, anh lại nhìn cô lâu đến thế, còn vô thức mỉm cười khi thấy cô vui vẻ. Thiên Ân, cũng chẳng biết từ lúc nào, anh lại ao ước được ở cạnh cô nhiều hơn một chút. Anh cũng không ngờ, có ngày bản thân lại bị mê hoặc tới mức mình cũng không nhận ra.
_Thiên Ân, trưa rồi, anh vẫn chưa nghỉ trưa sao?_Còn đang thẫn thờ cúi mặt xuống đống giấy tờ, giọng nói trong trẻo lâu rồi anh vẫn chưa nghe thấy lại vang lên. Thiên Ân tưởng như mình đang mơ, mới ngẩng mặt, thấy gương mặt dịu hiền kia, từ từ khôi phục tinh thần, hướng cô mỉm cười ôn nhu mà đáp:
_Băng Thanh, anh vẫn còn nhiều việc lắm. Anh cũng đã nghĩ ban nãy rồi. Còn em? Sao không nghỉ trưa?
Băng Thanh định buột miệng nói "Em có hẹn ăn trưa với Tử Huy" nhưng kịp thời dừng lại. Quan hệ này, tốt nhất là đừng ai biết. Hai tay chắp sau lưng, cô khẽ nhún người, đáp:
_Em định hỏi anh, sinh nhật đàn ông thì phụ nữ nên tặng gì?
_Em định tặng quà sinh nhật cho ai sao?_Thiên Ân nhíu mày hỏi khẽ, có lẽ nỗi buồn đang dần dần xâm chiếm lấy anh.
_Ưm, em có một người bạn, sắp tới sinh nhật cậu ta, nhưng em vẫn chưa biết nên tặng quà gì cho hắn ta cả. Đàn ông các anh thường ngày thích được tặng gì vậy?_Băng Thanh vẫn còn hơi khó xử khi hỏi vấn đề có thể xem là tế nhị này.
_Thường thì đàn ông sẽ rất thích những thứ mà người anh ta yêu tặng._Thiên Ân suy nghĩ một hồi rồi đáp.
_Nhưng em không phải người yêu hắn ta, em chỉ là bạn từ thời cấp hai mà thôi._Băng Thanh khẽ cong miệng, kín đáo che đi nụ cười ưng ý, chối bỏ một câu khiến Thiên Ân có chút vui sướng trong lòng.
_Ô, vậy thì em có thể tặng đồng hồ này, giày thể thao này, bạn em làm nghề gì?_Thiên Ân sau khi liệt kê một hồi mới hỏi vấn đề nghề nghiệp.bg-ssp-{height:px}
_Hắn ta hả, ưm, miễn cưỡng coi như làm công việc giống anh đi._Băng Thanh suy nghĩ hồi lâu, mới trả lời. Lẽ nào lại nói "Hắn ta là Chủ tịch của anh đấy." Tử Huy mà biết cô gọi anh như thế trước mặt người đàn ông khác như thế này, ắt hẳn sẽ ghen cho mà coi.
_Ô, vậy thì em có thể tặng anh ta caravat này, nếu không thì đồng hồ đeo tay cho hắn cũng không tồi.
_Áo sơ mi thì sao? Anh nghĩ hắn có thích không?_Băng Thanh tiếp nhận, ngón trỏ đưa lên gõ nhẹ vào cằm, hỏi nhỏ.
_Áo sơ mi? Em biết size của anh ta, biết sở thích màu sắc của anh ta thì có thể hợp đấy._Thiên Ân vẫn rất nhiệt tình mà tư vấn cho Băng Thanh.
Băng Thanh vô tình liếc nhìn đồng hồ để trên bàn của Thiên Ân, mới giật mình thảng thốt, trễ hẹn p rồi. Vội vã xoay người, nói với Thiên Ân câu chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy đi.
_Cảm ơn anh, Thiên Ân. Anh đừng làm việc quá sức. Em phải đi đây.
Chỉ nghe Thien Ân khó xử nói "Đừng chạy nhanh quá, sẽ té đau em, Băng Thanh".
Băng Thanh vừa mở cửa, đã thấy Tử Huy ngồi nghiêm nghị trước bàn ăn, tay gõ đều đều lên mặt kính màu trà. Băng Thanh rón rén bước lại gần, Tử Huy đã ho một tiếng, rồi đưa ánh mắt đầy giận dữ sang nhìn cô. Băng Thanh đột nhiên giật mình, nhưng cũng nhanh chóng cười tươi, bản thân lại nhanh chóng chạy sang ôm lấy cổ Tử Huy, nũng nịu xin lỗi. Tử Huy không nói gì, trực tiếp nắm tay kéo cô ngã vào lòng mình, một tay với lấy đĩa thức ăn ở phía đối diện lại gần, tay còn lại gắt gao ôm chặt eo cô. Băng Thanh theo quán tính vòng tay ôm cổ Tử Huy cho chắc, lại thấy anh cúi mặt sát mình, ý bảo hôn anh đi. Băng Thanh ngại ngùng nhưng cũng nhanh chóng kéo anh xuống thấp, vụng về hôn lấy môi anh. Tử Huy khẽ cười thỏa mãn, rồi lại chuyển sang thế chủ động, mãnh liệt hôn cô. Đến khi cả hai đều thở dốc, anh mới đưa tay múc từng muỗng thức ăn còn nóng, bón cho cô ăn từng chút một. Mà, Băng Thanh, cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng anh, hưởng thụ từng muỗng thức ăn đầy ắp tình yêu. Hai người họ, chẳng nói gì với nhau cả, nhưng trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc. Tình yêu, đôi khi, chỉ cần đơn giản thế thôi, là đủ rồi!