Tất cả này chỉ bắt đầu với một câu của A Đại, câu nói kia làm Từ Ca có một hiểu biết mới về quan hệ của hai người.
A Đại nói —— “Tôi phải đón dâu.”
Buổi sáng cùng ngày Từ Ca vừa nói với A Đại kế hoạch trở về quê hương, A Đại lại trò chuyện với cậu một cách rất bình thường.
Từ Ca còn say mê với cảnh tượng dẫn theo A Đại về đến quê nhà du lịch, cậu cho rằng dù A Đại không muốn rời đi thôn trại hoàn toàn, vậy cậu có thể lựa chọn ở lại.
Cậu cũng có thể xin đặc phái giống như Gà Rừng, như cậy cậu liền có thể tiếp tục cùng A Đại ở bên nhau, cũng có một thân phận chính thức.
“Đặc phái là gì?”
“Chính là cán bộ thôn,” Từ Ca nở nụ cười, “Đương nhiên chắc chắn là tôi sẽ không được trả tiền, đến lúc đó còn phải nhờ cậu nuôi tôi.”
Sau khi A Đại nghe xong cũng cười cười, không hỏi nhiều.
Từ Ca nghĩ cẩn thận, tiền nhiều tiền ít không sao cả, có thể ở lại Trúc Liễu hay không cũng không sao cả.
Cậu là thật lòng thích A Đại, vậy cho cậu làm chút hy sinh vì phần tình cảm này, không có gì là không thể.
Huống chi rời đi Trúc Liễu bảo thủ, cậu cũng không cần gặp phải áp lực kết hôn sinh con, không cần giải thích với người trong nhà vì sao mình không muốn quen bạn gái, cũng không cần ngày nào cũng nghe bọn họ nhắc mãi.
Chờ đến ngày lễ ngày tết lại trở về thăm, A Đại cũng có thể thỉnh thoảng đến Trúc Liễu chơi một chút.
Toàn bộ thứ này đều có thể tiếp nhận, có thể thương lượng, nếu hai người thật sự muốn ở bên nhau, luôn có rất nhiều biện pháp.
Trong quá trình nói chuyện A Đại không biểu hiện ra điều gì khác thường, thế cho nên Từ Ca cũng cảm thấy đây là một đề nghị tốt, ít nhất A Đại tiếp nhận rồi, vậy bọn họ liền có “sau đó”.
Nhưng đến tối, khi Từ Ca đến gần A Đại, A Đại lại đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Từ Ca cho rằng mình không nghe rõ, hỏi A Đại đang nói gì.
“Tôi muốn đón dâu,” A Đại lặp lại, quay đầu nhìn Từ Ca một cách bình tĩnh, “Chiến tranh kết thúc, tuổi tôi cũng không ít, tôi cần phải đón dâu.”
“Sao cậu có thể đón dâu,” Từ Ca vừa bực vừa buồn cười, nhưng còn có một chút sợ hãi không thể gọi tên sinh ra trong đáy lòng, khiến cậu không thể không nhỏm dậy, hỏi A Đại —— “Tôi là khế đệ của cậu, cậu… sao cậu có thể đón dâu?”
“Khế đệ cùng vợ không có mâu thuẫn,” A Đại vẫn giải thích với một vẻ mặt bình tĩnh, “Nếu cậu nguyện ý, cậu cũng có thể đón dâu.
Khế huynh sẽ lấy hết tiền biếu của khế đệ, nếu cậu cần, tôi còn có thể cho cậu một gian phòng, làm phòng cưới của cậu.”
“Tôi không cần đón dâu!” Từ Ca nghe xong nóng nảy, âm lượng cũng cao lên một chút.
Cậu nhận thấy được A Đại không nói giỡn, mà nỗi sợ kia lại càng lớn.
Cậu ngồi thẳng dậy, nói một cách nghiêm túc —— “Tuy rằng tôi và cậu là đồng tính, nhưng cũng đã là quan hệ vợ chồng, cậu, sao cậu có thể cưới vợ nữa? Cậu… cậu như vậy là không hợp với lẽ thường, huống chi có cô gái nào nguyện ý như vậy? Có cô gái nào nguyện ý gả cho người đã có khế đệ như cậu?”
“Đương nhiên nguyện ý, giữa đàn ông có khế huynh đệ, giữa phụ nữ cũng vậy, phụ nữ cũng có khế kim lan của mình, này đều là phong tục của Khổ Sơn, “A Đại nói, “Tại sao anh chỉ có thể tiếp thu nửa phong tục, không chấp nhận nửa khác?”
“Không có khả năng!” Từ Ca dùng sức cường điệu, “Tôi không đồng ý cậu đón dâu, tôi lấy thân phận khế đệ nói cho cậu —— cậu không thể đón dâu!”
Một khắc này cảm xúc của Từ Ca có chút mất khống chế, cậu mặc kệ đạo lý là gì, cũng mặc kệ rốt cuộc A Đại có đúng hay không, dù sao cậu không đồng ý, không cho phép, không phục.
Cậu kiên quyết không chấp nhận.
Nhưng A Đại lại không sao cả, hắn ngay cả ngồi cũng không ngồi dậy, lạnh lùng ném ra câu tiếp theo “Đừng mẹ nó đêm hôm gân cổ ầm ĩ với tôi”, liền xoay lưng chuẩn bị ngủ.
Từ Ca nào có thể cho phép hắn ngủ, cậu nắm bả vai A Đại, chính là xoay hắn lại đây, lạnh lùng chất vấn —— “Cậu….
cậu đã có cô gái mình thích?”
A Đại không trả lời.
Từ Ca lại hỏi, “Chính là, chính là cậu thích tôi, cậu thích tôi, không phải sao?”
Mày A Đại hơi nhíu, vẫn là không trả lời.
“Nếu tôi phản đối kịch liệt, cậu sẽ không cưới nữa, có phải không?” Từ Ca không thuận theo không buông tha, chỉ kém vươn tay bóp cổ A Đại, một câu lại một câu —— “Vậy… tôi không đi nữa, tôi không về, hoặc, hoặc là tôi chỉ về một tháng, một tháng tôi báo bình an xong liền trở lại, cậu không cần đón dâu, một tháng cậu không đón dâu được, có phải không!”
Thậm chí Từ Ca cũng không biết mình đây là đang yêu cầu hay là cầu xin, trái tim cậu giống như bị ai bóp, câu trả lời bằng sự trầm mặc cùng ánh mắt lạnh nhạt của A Đại khiến sợ hãi lan tràn giống như virus.
Cuộc nói chuyện chưa đến năm phút đồng hồ, Từ Ca đã cảm thấy mình đã bệnh nguy kịch.
Cuối cùng A Đại cũng không cho cậu bất luận câu trả lời khẳng định nào, sau khi bảo cậu không cần vô cứ gây sự, đẩy tay cậu ra, nhắm mắt lại.
Từ Ca thật sự hãi, cũng thật tức giận, nhưng cậu vẫn cảm thấy này vẫn là có thể thương lượng được.
Huống chi A Đại thích cậu như vậy, sao A Đại có khả năng nhìn mình thống khổ vật vã..