Nhưng sáng sớm hôm sau, mọi chuyện lại không có chuyển biến tốt đẹp.
Không chỉ như vậy, lại được nhắc tới ở chủ đề sau bữa cơm trưa, A Đại hoàn toàn đánh nát một chút ảo tưởng cuối cùng của Từ Ca
Sau khi Từ Ca lại cho thấy ý tứ không thể chấp nhận đối phương đón dâu của mình, A Đại thản nhiên nói —— “Đây là tự do của tôi, anh không có quyền quản tôi.”
Từ Ca đã vô cùng liều mình kiềm chế lửa giận, bởi vì cậu không tin A Đại có thể ngồi yên không để ý đến cảm thụ của cậu.
Cho nên cậu tốn cả đêm thuyết phục chính mình, lại tốn nửa tiếng ôn tồn nói đạo lý với A Đại.
Cậu nói tôi tôn trọng phong tục của Khổ Sơn, tôi cũng tôn trọng suy nghĩ của cậu, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể tôn trọng tôi một chút, tôi thật sự không thể chấp nhận được việc đó.
Tôi không phải người Khổ Sơn, tôi không đòi hỏi cậu thu vén phương thức ăn uống của tôi dựa theo người Trúc Liễu, nhưng điểm này không cần đối nghịch với tôi, được không?
Được không?
Không được.
“Anh đi vào Khổ Sơn, anh phải làm theo quy củ của Khổ Sơn tôi.” A Đại tiếp tục gắp đồ ăn, nói một cách không mặn không nhạt.
Giao giữa hạ và thu, său thú cũng trở nên dễ dàng, trên bàn cơm có không ít thức ăn mặn Từ Ca có thể ăn được, nhưng lời nói của A Đại lại làm cho khẩu vị của cậu đều không còn —— “Cậu muốn về Trúc Liễu của cậu lại cưới một người, tôi cũng không can thiệp được, giống nhau.
Không cần nhắc lại vấn đề này, không có gì để thương lượng.”
“Tôi nói lại lần nữa ——” Từ Ca cắn chặt răng, siết chặt chiếc đũa, phun ra lời tuyên bố cuối cùng từ kẽ răng —— “Tôi không chấp nhận cậu đón dâu.”
A Đại đặt đũa “rầm” một cái, ngẩng đầu nhìn Từ Ca, hỏi ngược lại —— “Anh không đồng ý, anh có tư cách để không đồng ý sao? Anh nói cho tôi, anh có thể sinh cho tôi nửa quả trứng sao?”
“Tôi có một khế đệ như anh, người xứ khác như anh, tôi đón dâu còn phải cho con gái người ta gấp đôi tiền biếu, người ta mới suy xét có muốn ở cùng với người có vết nhơ này hay không.
Anh có gì mà nói, anh có tư cách gì mà nói.”
Thấy Từ Ca không nói gì, A Đại liền nói tiếp —— “Tôi nói với anh, tiểu Từ, anh không cần cảm thấy tôi thích anh liền ghê gớm.
Hiện tại Khổ Sơn biến thành tỉnh Khổ Sơn, có rất nhiều người bên ngoài muốn vào.
Tốt xấu gì tôi cũng là một A Đại, đón dâu khó khăn, nhưng muốn tìm một khế đệ bộ dạng như anh thì không khó.”
A Đại hừ một tiếng, tổng kết —— “Không phải người bên ngoài các anh đều nói đạo lý sao, hiện tại sao anh không nói đạo lý? Luôn sẽ có người hiểu đạo lý hơn anh, cùng lắm thì tôi đổi một khế đệ!”
Đây là câu A Đại nói được nhiều nhất chỉ trong một lần với Từ Ca, nhưng Từ Ca không hề muốn nghe chút nào.
Mỗi một chữ thậm chí từng âm điệu, mỗi một dấu chấm câu đều giống như một con dao, đâm trái tim Từ Ca đến trăm ngàn lỗ hổng.
(千疮百孔 Khắp nơi đều là chỗ thủng và vết thương.)
Đúng vậy, cậu không sinh được.
Sao cậu có tư cách ngăn cản người khác như vậy, sao có quyền lực dùng thân phận của người xứ khác can thiệp đến tập tục của Khổ Sơn.
Nhưng đầu của cậu đau quá, trái tim đau quá, xương cốt tứ chi cậu đau đến mức khó có thể tự kiềm chế, đau đớn kia là từ trong mà ra, khiến cả người cậu phát run, run rẩy không thôi.
Đồng thời cậu cũng cảm thấy buồn cười, cậu cảm thấy mình là đồ ngốc, ngu ngốc yêu một người đàn ông, ngu ngốc bị tình cảm của mình làm cho cảm động, ngu ngốc cho rằng cuộc sống sẽ trở nên càng ngày càng tốt.
Cậu thật sự quá ngốc, ngốc đến mức cho rằng làm bạn A Đại vượt qua ngày tháng chinh chiến, đối với cả hai mà nói chính là không thể thay thế, không thể lay động.
Nhưng hiện tại A Đại nói với cậu —— không phải, anh trước sau vẫn là một người xứ khác.
Một người xứ khác chỉ là lớn lên đẹp, ngửi thơm thơm mà thôi.
Hiện tại là vật càng hiếm thì càng quý, thậm chí về sau ngay cả thưa thớt cậu cũng không được tính, làm sao tới trân quý.
(物以稀为贵 vật dĩ hi vi quý.)
A Đại nói xong, thấy Từ Ca ngơ ngác, hắn lại nhặt đũa lên, chuẩn bị ăn nốt bữa cơm giống như nhai sáp này.
Nhưng Từ Ca không nhìn nổi bộ dạng không bị ảnh hưởng gì của hắn, cậu bật dậy, vung tay liền lật tung bàn gỗ.
Bát đĩa rơi đầy đất, đồ ăn vung vãi khắp nơi.
Từ Ca dẫm lên đồ ăn, nắm chặt cổ áo A Đại, lạnh giọng chất vấn —— “Này là cậu nói thích tôi, đây là biểu hiện cậu thích tôi, có phải hay không?”
Nếu như A Đại nói “không phải”, vậy Từ Ca sẽ tiếp tục chất vấn một cách ngoan cố.
Nhưng nếu A Đại nói “phải”, vậy Từ Ca cũng không thể phản bác thêm lời nào nữa.
Đáng tiếc, không có gì cả.
Sự trầm mặc của A Đại đánh sập Từ Ca.
Hắn không cần nói ra nửa chữ, Từ Ca cũng đã quân lính tan rã.
Từ Ca buông hắn ra, mà A Đại ngồi yên ở chỗ một hồi, cuối cùng cầm thuốc, đi ra bên ngoài, còn lại một mình Từ Ca cùng với đống bừa bãi đầy đất.
Cậu ngơ ngác nhìn đống đồ ăn dưới đất, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như bát đĩa bị vỡ.
Cậu bị rơi đến chia năm xẻ bảy, quả thật khiến lòng người sinh chán ghét..