Tối hôm đó sau khi ăn xong, lửa đuốc cùng than hồng lại thắp sáng trung tâm thôn trại
Lần này tâm tình của Từ Ca thả lỏng hơn trước nhiều, cậu còn có thể chân chính nhìn xem bọn họ đang múa điệu múa gì, nghe bọn họ hát bài hát gì, nhưng A Đại không cho phép.
A Đại thật sự uống quá nhiều, tuy rằng đi đường còn đi thẳng được, nhưng da trên người đều hiện ra màu đỏ sậm, người còn chưa tới gần, mùi rượu liền ập vào trước mặt.
Từ Ca cùng A Ngôn tới gần đống lửa một lúc, Quạ Đen liền kéo A Ngôn đi, kéo đến đống lửa cùng nhau nhảy múa.
A Ngôn không biết nhảy, lại bị than hồng đốt đến muốn mệnh, không ngừng víu vào người Quạ Đen, đến cuối cùng dứt khoát treo cả người ở trên lưng Quạ Đen.
Mà Quạ Đen giống như không cảm giác được sức nặng, bước chân không hề bị chậm lại.
Quạ Đen thật sự cường tráng, A Ngôn treo ở lưng anh giống như một con lười.
Từ Ca thấy bộ dạng vừa la vừa sợ của A Ngôn, cũng không để ý A Đại ở đâu.
Thẳng đến khi A Đại kéo cậu một cái, kéo cậu ra khỏi đám người trong vòng tròn.
Từ Ca muốn nói mình không biết nhảy, thật sự không thể chơi, A Đại lại không đẩy cậu vào bên trong, ngược lại là lôi kéo, kéo cậu đến một phòng chất cỏ khô ở gần đó.
Phòng cỏ khô rất nhỏ, đóng cửa lại còn có thể nhìn thấy đống lửa bên ngoài từ cửa sổ.
Tiếng ồn ào huyên náo của đám người sóng sau cao hơn sóng trước, A Đại lại không để ý tới, sau khi đẩy mạnh Từ Ca vào, liền ôm chặt lấy cậu gặm.
(一浪高过一浪: sóng sau cao hơn sóng trước.)
Mùi rượu nồng lập tức khiến cho Từ Ca đầu váng mắt hoa, động tác của A Đại thô bạo lại hung ác, đầu lưỡi của hắn quấy lung tung trong miệng Từ Ca, lại ngậm đầu lưỡi cậu hung hăng mút vào.
Môi cùng lưỡi Từ Ca dường như đều bị cắn ra vết thương, A Đại mới mới kết thúc hôn môi, ấn Từ Ca ở trên đống cỏ khô.
Từ Ca vội vàng muốn lật người lại, cậu nói đừng mà, đừng ở chỗ này.
A Đại giống như không nghe thấy, động tác không ngừng một giây nào.
Hắn nhanh chóng kéo xuống cái quần Từ Ca dùng dây buộc lại, bàn tay lập tức đặt ở trên cánh mông của Từ Ca.
Tay bên kia dùng sức ấn bả vai Từ Ca, không cho phép Từ Ca xoay người.
Một ngày đó bọn họ bỏ ra thật nhiều công phu mới đi vào, không có bôi trơn, sau khi đi vào Từ Ca liền biết mình nứt ra rồi, còn chảy máu.
Đau đớn bén nhọn đan xen với no căng của bị lấp đầy, bả vai trần trụi cũng bị chân râu cọ đến vừa ngứa vừa đau.
Nhưng Từ Ca thật hưng phấn, hưng phấn kia từ trên người A Đại lại truyền tới trên người cậu.
Bọn họ cách đám người bên ngoài chỉ có một tấm ván gỗ mỏng, ánh lửa nhảy nhót, thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng hai người đang đưa đẩy trong phòng.
Từ Ca không cần kiềm chế, cậu có thể mở họng kêu to.
Tiếng ầm ĩ bên ngoài lớn hơn tiếng kêu của cậu, cho nên cậu kêu giường chỉ có khả năng để cho A Đại nghe được, khiến A Đại càng cứng, càng nóng, càng phấn khởi.
Cậu đau đến nước mắt đầy mặt, nhưng lại nhịn không được vòng ngược tay nắm chặt hông của A Đại.
Cồn cũng bắt đầu xông lên trong cơ thể cậu, khiến cậu hy vọng A Đại vào sâu hơn một chút, ác hơn một chút, làm cậu đến chảy máu, lại khiến cậu cũng có rút bắn ra.
A Đại đâm rút một hồi, rút dương vt ra lật Từ Ca qua hôn môi.
Hắn giống như một dã thú đói khát đã lâu, lông thú không phải khoác ở trên người hắn, mà là mọc ra từ trên người hắn.
Hắn kéo Từ Ca lên khỏi đống cỏ khô, lại đè cậu trên máy dùng để sao trà.
Sau đó lại tiến vào từ phía sau, chôn dương vt đến tận cùng.
Từ Ca bắn, tinh dịch cậu bắn lên cỏ khô dưới mặt đất, một luồng một luồng, khiến cậu cảm thấy vừa thẹn lại vừa mê loạn.
Khoái cảm của cao trào làm cậu trở nên càng thêm nhạy cảm, mà A Đại vẫn còn chưa từ bỏ, tiếp tục dùng sức thọc vào rút ra, thẳng đến khi hung hăng bắn vào trong cơ thể cậu.
Thân thể hai người đầm đìa mồ hôi, mồ hôi từ gò má cùng trán của Từ Ca lại được A Đại hôn sạch.
Cuối cùng bọn họ ngã vào đống cỏ khô, Từ Ca mới tỉnh rượu một chút.
Cậu lại đột nhiên nhận ra được khoảng cách giữa mình và đám người, nhịn không được kéo kéo quần lên trên, cũng phủ kín phía dưới của A Đại, không để cho người khác thấy.
A Đại quấn chặt cánh tay, ôm Từ Ca vào trong ngực.
“Tôi cũng không phải yêu đương vụng trộm với anh, anh là khế đệ của tôi,” A Đại cười như không cười, “Tôi làm anh quang minh chính đại, có gì không được.”
Hiện tại nghĩ lại, đó thật đúng là một khoảng thời gian điên cuồng..