Bọn họ thật sự ở bên nhau, chuẩn bị cùng nhau, chinh chiến cùng nhau.
Sau đó lại điên cuồng làm tình, dùng một loại phương thức cuồng loạn để yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Từ Ca thích A Đại, thích loại phỉ khí ở trên người A Đại, thích lạnh lùng cố chấp cùng thỉnh thoảng không nói đạo lý của hắn.
(匪气: ko phân rõ phải trái, thích dùng sức mạnh.
giải quyết vấn đề bằng vũ lực, không để ý đạo đức, xử sự bằng bản thân yêu ghét.
Là chỉ khí chất thổ phỉ, khí phách lợi hại.)
Lúc sau cậu cũng từng cùng A Đại đi đến doanh trại muốn phá bỏ, cậu từ xa nhìn thấy cảnh tượng A Đại đột nhiên rút loan đao ra, làm cho người Khổ Sơn cùng mình trút xuống giống như lũ quét.
A Đại là anh hùng, là một dũng sĩ ở bên trong Khổ Sơn, hắn có thể đơn thương độc mã một mình vọt tới sau lưng quân địch, lại mở một đường máu hợp lại cùng thôn dân đánh từ chính diện.
Hắn sẽ dùng loan đao để rút máu kẻ địch, sau đó dùng máu tươi nhuộm đỏ quần áo của mình, nhuộm đỏ tù binh Khổ Sơn bị nhốt trong lao.
Hắn vung đao chặt đứt xích sắt, lại cầm súng của binh lính bắn phá, sau đó kẻ địch sẽ ngã xuống, giống như đang thu hoạch lúa mạch ở đồng.
Hắn còn sẽ đạp lên mảnh đất mềm xốp hát lên bài ca dao chiến thắng của người Khổ Sơn, rồi sau đó khoác quần áo bị rạch nát trở về, gặp đám người Từ Ca cùng Gà Rừng đã canh giữ ở nơi đóng quân hầu hết thời gian, sải bước tiến lên ôm lấy Từ Ca, lại bế Từ Ca lên.
Hắn là một man nhân, nhưng Từ Ca đến từ xã hội văn minh lại yêu một man nhân như vậy.
(蛮人: man rợ, thô bạo, người dân tộc; này để sao cho hay cách nàng.)
Hắn có thú tính chưa được khai hóa, thú tính kia là hình xăm trên cánh tay hắn, là bản tính ăn tươi nuốt sống, là dấu vết khát máu hiếu chiến, cùng với quên mình cùng tàn nhẫn không màng sinh tử Từ Ca chưa từng được chứng kiến, lại bị hấp dẫn một cách sâu sắc.
Mà Từ Ca tin tưởng A Đại cũng yêu cậu.
Sau khi A Đại chiếm hữu cậu một cách hung ác, luôn sẽ nhìn cậu một cách ôn nhu, giống như nhìn xem một chiến lợi phẩm, hoặc là một thứ kho báu khai quật trong sơn động.
Hắn nói anh thật tốt, anh thật sự là phúc khí của tôi.
Từ Ca nói tốt sao, tôi chính là người xấu của bên ngoài.
A Đại nói người xấu tôi cũng đã thu phục được, hiện tại anh nằm ở dưới thân tôi, thân thể của anh còn có mùi của tôi.
Anh là đồ vật của tôi, từ đây về sau anh đều là đồ vật của tôi.
Từ Ca nói không được, tôi không phải đồ vật của ai, nhưng tôi thích cậu, tôi mẹ nó làm sao sẽ thích cậu chứ.
Sau đó A Đại cười, A Đại cười với Từ Ca càng ngày càng nhiều.
Hắn nhìn đến Từ Ca, ánh mắt liền ngừng vài giây, thứ toát ra từ đôi mắt kia, khiến Từ Ca vô cùng tin chắc —— mình đã không còn là khế đệ nhận lấy là vì nể mặt Gà Rừng, mà là chân chân chính chính yêu đương với người này.
Cậu cùng A Đại có tình cảm, điểm này cho dù ở cái ngày bọn họ khắc khẩu, Từ Ca cũng chưa từng hoài nghi.
Cậu biết đời này có lẽ mình sẽ không gặp được người như A Đại, cho nên cậu nói ra những lời đó với A Đại, cũng là xuất phát từ nguyện vọng ban đầu.
Hôm đó là ngày thứ ba hoàn toàn phá được sườn Bắc, Khổ Sơn cũng đã hoàn toàn tiến vào mùa hè.
A Đại cùng Từ Ca ngồi trên ghế dài trước nhà, một bên uống rượu, một bên hút thuốc.
Bọn họ lại nhận được thư mời đàm phán từ quân đội, mà Từ Ca cho rằng, chờ đến khi người của rãnh Nam phát sinh xung đột với quân đội bởi vì sự chống cự của A Đại, quân đội liền sẽ gửi tới cầu hòa một lần nữa.
Lúc đó, A Đại có thể kêu gọi ba thủ lĩnh còn lại đi đàm phán.
“Lại cầm cự lâu một chút, lâu hơn một chút, quyền lên tiếng liền nhiều hơn một chút.” Từ Ca nói.
A Đại tán thành.
Hắn thành thạo giao chiến, nhưng ở phương diện chỉ huy hắn liền không bằng Gà Rừng cùng Từ Ca.
Dù sao bọn họ cũng đến từ bên ngoài, cũng càng hiểu suy nghĩ của người bên ngoài như thế nào.
Đương nhiên, này cũng là chỗ lợi từ việc Từ Ca cùng Gà Rừng không phản bội hắn, nếu không đừng nói đàm phán, chỉ sợ hiện tại hắn cũng đã thành một bộ phận của công nhân lao động, bắt đầu khiêng xi măng chuyển xe đẩy rồi..