Giang Mính không nghĩ tới tình huống xấu nhất, hai giờ trước lúc hắn tiến vào phòng ngủ đắp kỷ chăn cho cậu, còn hôn lên trán cậu một cái.
Hết thảy đều rất tốt, không có bất cứ dị thường nào.
Mãi đến khi hắn tìm khắp cả một gian nhà lúc này dự cảm bất an xông lên đầu.
Bên ngoài mưa gió mãnh liệt, trong phòng cũng không có được yên bình.
Lan Thự có ba tầng, cộng thêm quản gia và sáu người làm tất cả đều chia ra đi tìm nhưng đều không thấy.
Tầng cao nhất hoa viên đã khóa lại, không có Giang Mính cho phép không người nào có thể đi vào, Kỷ Tầm căn bản cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này.
Giang Mính vẫn là đi đến đó tìm thử những vẫn không tìm ra cậu.
Cả tòa biệt thử cũng sắp bị hắn lật ngược lên tìm cũng đều không rõ cậu ở đâu, hoảng loạn vây kín đầu hắn.
Bị kinh động người ban nãy từ trong phòng khách đi ra, hỏi xảy ra chuyện gì.
Giang Mính rối loạn tâm thần, không kịp ngẫm nghĩ liền nói: "Kỷ Tầm không tìm thấy!"
"???" Tiêu Nãi Tự hơi cả kinh nói: "Cậu? Là cậu đem Kỷ thiếu gia giấu đi?"
Giang Mính gấp đến đau đầu: "Giải thích với cậu sau, hiện tại liền giúp tôi tìm em ấy!"
"Đừng hoảng loạn, cậu ấy không ở trong phòng có phải hay không là chạy ra ngoài?"
"Đi ra ngoài, em ấy có thể chạy đi đâu?" Giang Mính căn bản không dám nghĩ đến tình huống này phát sinh nên, Kỷ Tầm sau khi tỉnh lại liền chưa từng sinh ra khỏi cửa, biệt thự này nằm ngay giữa sườn núi, bên ngoài đường núi chập chùng không dễ đi, huống chi bây giờ còn mưa lớn như vậy.
Một người mất trí chạy ra bên ngoài nếu có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Hắn liền nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Quan tâm sẽ bị loạn, Giang Mính một đầu rối loạn, quản gia tự trách chưa hề đem chuyện Kỷ Tầm ngày hôm nay buồn bực nói cho Giang Mính, khiến mọi người đều nhao nhao không biết việc gì.
Vẫn là người ngoài tỉnh táo hơn đi qua xem của lớn kéo qua chốt cửa, không cần nhiều khí lực liền đem cửa kéo ra: "Cậu xem cửa này là khép hờ lại, chẳng lẽ là Trung thúc đêm nay quên khóa cửa sao?"
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Tình huống xấu nảy sinh trong đầu thành thật, Giang Mính liền muốn tông cửa xông ra, bị Tiêu Nãi Tự kéo lại: "Đem theo dù.
Tìm người cũng không phải muốn đội mưa mang về a."
Trung thúc đã cầm dù chạy tới, Giang Mính lung tung cầm một cái, trước khi ra cửa còn bắt Tiêu Nãi Tự về trong phòng: "Cậu ở nhà chờ, mang thai đừng có chạy lung tung."
"Tôi biết." Đại minh tinh lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi tìm người giúp đỡ."
Mười mấy người che dù trong màn mưa đêm đen kịt tìm một người.
Lan Thự phía dưới là một đoạn đường lớn cùng nhiều đường nhỏ chuyên để leo núi, hướng lên trên là cảnh khu.
Giang Mính phái mấy người hướng trên núi tìm, chính mình mang theo vài người đi tìm hướng đường lớn.
- -
Kỷ Tầm chân trần chạy ra cửa nên đi không được bao xa, trời liền đột nhiên trút xuống cơn mưa nặng hạt, thấm ướt đem cậu lạnh đến thấu xương.
Cậu chạy dọc theo sườn núi mới phát hiện được chính mình không có nơi nào có thể đi, lòng bàn chân âm ĩ đau xót hẳn là bị trên đường bị cục đá làm tổn thương, đi từng bước một lan trên đất đều là mấy giọt máu, rất nhanh lại bị nước mưa rửa sạch.
Cậu chạy ra ngoài mới biết được căn biệt thự độc lập hoàn toàn cách biết với bên ngoài.
Rõ ràng đã đi lâu như vậy, một gia đình cũng đều không thấy cả xe cũng không có chiếc nào chạy ngang, đèn đường ngược lại vẫn luôn sáng, như vậy hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy ven đường rào chắn xuống những cây tùng lá dày.
Mơ hồ thấy được ánh đèn thành thị, giống như thật xa.
Nơi này là một nơi hoàn hảo để ẩn núp giấu người.
Mưa cũng nhỏ lại.
Cậu đi mệt đứng ở bên đường lớn nhìn xung quanh, dựa vào trên lan can tự hỏi chính mình nên đi nơi nào.
Chỉ có thoát khỏi sự bảo hộ của Giang Mính, cậu mới có thể suy nghĩ độc lập.
bg-ssp-{height:px}
Là một người mất trí nhớ, ngoại trừ biết đến tên gọi của chính mình, những thứ khác như người thân, bạn bè, nghề nghiệp cùng sở thích tất cả đều không nhớ.
Giang Mính chưa bao giờ nhắc đến mà cậu cũng không nhớ hỏi đến.
Hỏi thì sẽ thế nào? không phải lại tiếp tục nhận lấy những lời lừa gạt từ hắn sao?
E rằng chính mình trước khi mất trí bị người người ghét bỏ cho nên sau khi mất trí tỉnh lại liền không có người thân cùng bằng hữu, chỉ có một Alpha lừa gạt nói kết hôn cùng cậu, xuất phát từ một sự đồng tình đến thương hại cậu.
Giang Mính ngoài miệng nói yêu thích mình, nhưng chung quy chỉ là ý tốt không hề có chút quá phận nào.
Ngày hôm nay người hắn thật sự yêu thích tìm tới cửa, bọn họ đến con cũng đã có.
Cậu mới ý thức tới vị trí của chính mình.
Con ghẻ, người thứ ba, chính là thứ không còn gì khác để trói buộc.
Vậy thì tiếp tục ở ngôi nhà lớn kia để làm gì?
Kỷ Tầm càng nghĩ càng ghét bỏ chính mình, trên người lạnh lòng bàn chân đau xót, cậu đem mình trở thành một bộ dáng đáng thương, nhưng lại không có ai thật sự đau lòng cho cậu.
.
Truyện mới cập nhật
Giang Mính không phải lão công của cậu, nghĩ đến đây khổ sở trong lòng đều dâng lên, nhưng cậu không thể khóc nữa.
Nhìn rào chắn lấy rừng cây nhỏ, xoa xoa mặt của mình mở to hai mắt nỗ lực không cho nước mắt chảy ra.
Thời điểm Giang Mính vội vội vàng vàng tìm đến, liền nhìn thấy Kỷ Tầm đứng ở một bên chỗ cao rào chắn, một mặt thương tâm cúi đầu nhìn phía dưới vách núi, phảng phất một giây sau liền muốn nhảy xuống.
Hắn sợ đến dù đều cầm không vững, âm thanh cũng thay đổi hô lên: "Kỷ Tầm!!!"
Tiểu Omega nhỏ thương tâm bị một tiếng này sợ hết hồn, cậu vẫn là vô cùng tuần hoàn bản năng muốn lui về phía sau, ngay ở một khắc đó, trong đầu của cậu bỗng nhiên nổ tung mấy cái đoạn ngắn.
Có người dọa cậu liền theo bản năng lùi về sau, sau đó đạp hụt một cước té xuống.
Đoạn ký ức nhỏ này phút chốc hồi vọt tới trong đầu, làm cho cậu hoảng hốt chốc lát, cho là sắp ngã một lần nữa.
Lần này lại có người bảo vệ được cậu, may nắn ngày khoảnh khắc cậu lùi về sau Giang Mính đã một bước xa xông lên đem người mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực.
Lực đạo lớn đến mức khiến cậu không thở nổi!
"Em đây là bạo ngược, muốn hù chết tôi sao?" Giang Mính lớn tiếng mắng, đem người ôm chặt chẽ.
Hắn nhớ tới ba tháng trước, Trang Dịch tiểu Omega bị thương đến hơi thở hấp hối đem đến, cùng hắn miêu tả lại vẻ mặt lúc đó của cậu: "Kỷ thiếu gia hẳn là rất thương tâm, một mình đứng ở bên vách núi lau nước mắt, nhìn giống như là muốn tự sát.
Chúng tôi ở phía sau cậu ấy đứng hồi lâu cũng không phát hiện, người kia đang đau lòng khổ sở, chúng tôi cũng không tiện đi lên động thủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đem hắn làm cho té xuống.
LÀm sao biết hắn bị dọa sợ, quay đầu lại một nhìn thấy chúng tôi liền sợ hết hồn, lùi về sau đạp hụt một bước, cả người liền ngã xuống muốn kéo đều kéo không được.
Từ trên cao như vậy ngã xuống lên trên đá ngầm, có thể còn sống đã là mệnh lớn."
Giang Mính lần đầu tiên nghe hắn thuật lại cảnh tượng này, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu sóng lớn, nhiều nhất là cảm thấy may mắn khi thủ hạ không hại chết một mạng người, mà sau đó mỗi tối Kỷ Tầm đều nằm ở bên cạnh hắn an ổn ngủ, hắn liền nhớ tới một đoạn này không khỏi nghĩ đến mà sợ.
Hắn nghĩ lại may mắn chỉ là có chút choáng váng, nếu thật sự là ngã xuống, hắn sẽ không thể tha thứ được cho chính mình.
Nhưng một màn trước mắt tái diễn lại lần nữa.
Hắn lớn như vậy lần đầu tiên sợ đến chân như nhũn ra.
"Em giở tính khí cái gì? Cáu kỉnh liền tới quấy tôi không được sao.
Tại sao lại đến đây muốn nhảy xuống.
Em cư nhiên có cái lá gan nhảy vực? Hửm?"
Kỷ thiếu gia bị ôm gấp lại còn siết chặt như vậy có chút không thở nổi: "...".