Kỷ Tầm nỗ lực nói chuyện: "Tôi...!Không có...!Khụ khụ!"
"Làm sao vậy? Cổ họng khó chịu sao? Em xem trên người đều ướt đẫm rồi.
Trời mưa lớn như vậy còn chạy loạn cái gì!" Giang Mính buông Kỷ Tầm ra, sờ lên quần áo thấm mưa ướt của cậu, ngữ khí nói chuyện chứa giận dữ hiển nhiên là vì lo lắng, Kỷ Tầm cảm giác câu tiếp theo hắn nói ra liền sẽ mắng cậu.
"Anh...anh ôm quá chặt! Thở không nổi a...!Tôi mới không có muốn nhảy xuống vực!" Cậu liền ho khan hai tiếng, mặt nhỏ đỏ rần.
Giang Mính vội vã đem sức lực trên tay thả lỏng ra nhưng là sợ vừa buông ra người liền chạy mất, hai cái tay vẫn như cũ vòng quanh eo nhỏ của Omega, đem cậu nhốt lại trong ngực.
Mưa vẫn không có ý định tạnh, Giang Mính trước tiên chỉ muốn ôm người nhanh chóng trở về nhà: "Em bây giờ cùng tôi trở về."
"Tôi không về!" Kỷ Tầm muốn vùng ra kết quả giãy dụa liên tục lại bị Giang Mính ấn chặt vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ mềm va vào lồng ngực rắn chắn của Alpha, đôi mắt đều ửng đỏ lên.
"Em có phải là nhớ được cái gì hay không?" Giang Mính nhìn cậu cứ như vậy bài xích hắn, lúc nãu còn đem bản thân đứng ở nơi nguy hiểm như vậy.
Vội vã hướng cậu tra hỏi.
"Cái gì tôi cũng đều nhớ ra a!" Kỷ Tầm dùng tay đắm vào trong ngực của Giang Mính phịch một tiếng: "Nghĩ tới anh chính là người lừa gạt! Anh gạt tôi! Anh mỗi lời nói ra đều gạt tôi!"
"Tôi lừa em cái gì?"
"Anh không phải lão công của tôi! Anh là của người khác, không phải của tôi!" Kỷ thiếu gia oan ức đến muốn khóc.
Giang Mính nỗi lòng lo lắng liền an ổn buông xuống: "Tôi làm sao không phải chồng em?"
"Anh không có ký hiệu tôi!" Kỷ Tầm nói: "Nào có ai kết hôn rồi không ký hiệu!"
Giang Mính liền đem cậu hướng trong lòng ấn mạnh: "Ký hiệu sẽ sinh bảo bảo, em muốn sinh bảo bảo bây giờ sao?"
"Sao...làm sao lại không thể sinh bây giờ?" Kỷ Tầm tức giận nói: "Anh đương nhiên không muốn cùng tôi sinh, anh cùng người khác đã có em bé, còn muốn kết hôn cùng người kia a!!!"
Giang Mính không rõ: "???"
"Anh buông tôi ra! Tôi mới không muốn cùng anh đóng giả cuộc sống hạnh phúc gạt người." Kỷ Tầm liền giằng co, nhưng mà mới vừa động hai lần liền hít vào một ngụm khí lạnh, lòng bàn chân của cậu đột nhiên bị vật bén nhọn đâm vào, chân lạnh đến mức cậu cũng không cảm nhận được máu đang chảy ra.
Giang Mính cũng phát hiện dị thường, hắn cúi đầu nhìn thấy người đang quấy kia cả bàn chân đều chi chít vết thương, mặt trầm đến đáng sợ.
Đồ ngốc này! Rời nhà trốn đi cũng không biết mang theo giày!
Mưa càng lúc càng lớn, trên đất liền ẩm ướt lại bẩn.
Vết thương cũng không biết sâu bao nhiêu, vạn nhất nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?
Giang Mính là càng nghĩ càng giận, kìm nén phẫn nộ trong lòng đem tiểu Omega vừa đau vừa lạnh đến mặt mũi trắng bệch ôm ngang lên, một chút cũng không cho cậu giãy dụa.
Hắn cầm dù trên tay đưa cho Kỷ Tầm cầm, cậu đau đến khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Thế nhưng thời điểm hắn đưa dù vào trên tay cậu vẫn là nhận lấy.
Trên người mình đã ướt có dù hay không cũng không đáng kể.
Thế nhưng trên người Giang Mính vẫn khô ráo, coi như hắn khiến cậu oan ức đau lòng cậu cũng không muốn để Giang Mính ướt mưa.
Về đến nhà là Tiêu Nãi Tự mở của, Kỷ Tầm ở trong ngực của Giang Mính thấy được người lớn lên đẹp đẽ kia, nước mắt vất vả nhẫn lúc nãy liền muốn trào ra.
Giang Mính biết Kỷ Tầm hiểu lầm, nhưng bây giờ việc cấp bách cũng không phải là giải thích.Hắn đem người ôm trở về phòng ngủ nhét vào trong chăn, đem vết thương nơi lòng bàn chân của Kỷ Tầm cho Lương Duy xem xét.
Lương Duy đem chăn vén lên, liếc mắt liền thấy thấy Omega dưới bàn chân bị ghim một mảnh thủy tinh vỡ lớn bằng móng tay, máu cũng đã nhuộm đỏ.
Cũng may miếng thủy tinh không có bị vỡ, khảm đến không sâu, dùng kẹp cẩn thận lấy ra là tốt rồi.
Bất quá quá trình này nhất định là có chút đau, trong tay hắn không có thuốc gây mê, chỉ có thể để cho tiểu Omega nhịn đau.
Kỷ Tầm có chút sợ sệt muốn đem chân thu về lại bị bác sĩ đè xuống.
Giang Mính liền ôm lấy đem cánh tay của chính mình đưa đến bên miệng cậu: "Nhịn một chút, đau liền cắn tôi."
Kỷ Tầm không chịu, vậy mà Lương Duy thừa dịp lúc cậu không hề phòng bị giơ tay dùng cái kẹp thật nhanh đem mảnh thủy tinh kia gắp ra, Kỷ thiếu gia không kịp chuẩn bị nghênh đón đau đớn một trận, há mồm liền cắn vào cánh tay rắn chắc trước mặt.
Giang Mính: "!!!......."
Chất cồn tiêu độc cùng bôi thuốc băng bó, toàn bộ quá trình qua đi liền biến chân nhỏ của Omega bao thành bánh chưng.
Rất đau, đau đến mức trong mắt Kỷ Tầm đều dính đầy nước mắt, Giang Mính có chút giận dữ cùng không đành lòng ngắt lấy mũi của cậu nói: "Em xem, vừa trốn đi liền thành như vậy! Lần sau còn dám nữa hay không?"
Kỷ thiếu gia mới không chịu thua yếu thế, Giang Mính không nói cho cậu biết rõ, cậu liền suy nghĩ thành tình huống này a.
Băng bó xong chân liền tới kiểm tra toàn bộ thân thể, Giang Mính bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Giang Mính vừa ra khỏi cửa thấy Tiêu Nãi Tự đang chờ ở bên ngoài.
Lập tức lại muốn mắng chính mình, hiện tại trời sắp sáng, hắn lại để một cái Omega đứng ngoài sốt ruột đợi như vậy.
"Người bên trong thế nào rồi?" Đại minh tinh hiển nhiên cũng hết sức quan tâm đến tình huống của Kỷ Tầm.
"Không có chuyện gì, chân bị tổn thương, A Duy đang xử lý." Giang Mính nói: "Cậu nhanh đi ngủ đi, muộn rồi."
Tiêu Nãi Tự không có động tác, chỉ nói: "Anh của tôi ơi, cậu cũng phải biết Kỷ Tầm là còn trai độc nhất của Kỷ gia đi."
"Tôi đương nhiên biết."
"Tôi nghe nói Kỷ lão gia gấp đến độ sinh bệnh, Kỷ gia treo thưởng triệu nếu tìm thấy tin tức của cậu ấy, chuyện này đã huyên náo rất lớn.
Tôi không tin anh không biết."
"Tôi biết, mọi chuyện đều có chừng mực." Giang Mính nói: "Nếu cậu đã biết Kỷ Tầm ở chỗ này của tôi, cũng nhìn thấy em ấy hiện tại như trẻ con bị thương đầu óc đến mất trí nhớ.
Ai cũng nhớ không rõ, em ấy không thể rời bỏ tôi.
Hơn nữa Giang gia tình huống bắt buộc, tôi cũng không có đem Kỷ Tầm về được."
Đại minh tinh nói thêm: "Tôi xem anh như anh trai nên mới nói, đương nhiên đứng về phía của anh.
Thế nhưng anh cũng biết rõ Kỷ gia là không thể xem nhẹ, anh tốt nhất nên có chừng có mực a."
Giang Mính đương nhiên biết rõ việc này, coi như là vì Kỷ Tầm hắn cũng sẽ không cùng Kỷ gia đối địch.
Nhưng là không muốn để cho Kỷ Tầm rời khỏi hắn.
Trước kia đều là bình thường, hiện tại liền không giống.
Hắn nghĩ muốn đem Kỷ Tầm giấu cả đời.
Lương Duy tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác nhận Omega trên người không có những vấn đề khác sau đó mới ra khỏi phòng ngủ.
Giang Mính bảo Tiêu Nãi Tự đi về ngủ.
Thấy Lương Duy đi ra liền tiến lên hỏi tình huống.
"Buổi tối nếu không có phát sốt liền không còn gì đáng ngại." Lương Duy đáp lời: "Cậu trước tiên ôm người đi tắm nước nóng, vết thương trên chân tuyệt đói không được đụng nước.
Ga giường ẩm ướt cũng nên thay mới, tối nay nên cùng cậu ấy ngủ thật tốt, chuyện gì cần nói cũng nên để sang ngày mai.
Cậu ấy hiện tại cần chính là nghỉ ngơi."
Giang Mính lúc này mới tiến vào phòng ngủ, chỉ thấy Kỷ Tầm một thân ngồi ở trên giường.
Vừa thấy hắn tiến vào lập tức đem đầu nghiêng qua một bên, xoay mạnh đến độ làm Giang Mính tưởng cậu đem cả cái cổ xoay đi mất, không giải thích được liền thấy cảm thấy rất buồn cười cũng rất đáng yêu.
Hắn tiến vào buồng tắm thả nước nóng, sau đó mới đi đến bên giường chuẩn bị đem tiểu Omega đang tức giận ôm vào đi tắm nước nóng.
Hắn tận lực hết sức nhẹ nhàng nhhwng vẫn không chừa cho Kỷ Tầm chỗ trống để né tránh.
Kỷ thiếu gia khí lực cũng không đấu lại, trên người liền mệt mỏi cũng lười tìm khổ ăn.
Bị ôm liền ôm, chỉ là một câu cũng không chủ động nói, một ánh mắt cũng không nhìn đến Giang Mính.
Thân thể phát lạnh đột nhiên bị dòng nước ấm áp vây quanh, thoải mái khiến cậu muốn ngủ gật.
Giang Mính trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác tắm cho cậu, một bên muốn khắc chế dục vọng nguyên thủy đang nóng cháy trong người, một bên phải cẩn thận không cho vết thương đụng nước, thật sự nhọc lòng săn sóc.
Hắn lớn như vậy đều chưa từng chăm sóc kỹ lưỡng như vậy cho một người!
Nhưng mà không có biện pháp nào.
Thật vất vả đem người từ phòng tắm ôm trở về trên giường.
Kỷ Tầm đã híp mắt bộ dáng lập tức muốn ngủ.
Giang Mính cũng không để cho cậu nằm xuống, tóc tai chưa có sấy khô làm sao có thể ngủ?
Hắn cầm lấy máy sấy hong khô tóc cho cậu.
Thổi đến một nửa, Kỷ Tầm liền ngồi không vững ngã vào trong lồng ngực của hắn.
Kỷ thiếu gia vừa mới tức giận phân cao thấp cùng hắn tựa hồ như bị sâu ngủ rượt đuổi.
Giang Mính vừa mới đem máy sấy tóc tắt đi, Kỷ Tầm liền ở trong mơ ôm chặt lấy eo hắn, đầu hướng vạo ngực ngay tim hắn cọ cọ, nỉ non hỏi: "Anh....!anh đến cùng là có chút nào thích em hay không a..."
"..." Giang Mính ngây cả người, giơ tay ôm lấy Kỷ Tầm đã ngủ thấp giọng trả lời: "Thích."
Đêm đó Giang Mính cũng không có ngủ, hắn một chút liền xem nhiệt độ của Kỷ Tầm, lo lắng cậu vừa mới hết bệnh liền bị dầm mưa mà phát sốt lần nữa.
Cũng may Lương Duy dùng thuốc rất tốt, tình huống hắn lo lắng không có phát sinh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ thiếu gia ngon giấc thức dậy liền nhìn thấy Giang Mính đang ngồi ở bên cạnh trông coi cậu.
"....."
Ngủ no rồi liền hồi phục sức lực tiếp tục sinh khí tức giận.
Kỷ Tầm kéo chăn qua, chuẩn bị vươn mình không cho Alpha thối kia một cái liếc mắt.
Giang Mính cũng không cho cậu cơ hội để tâm vào chuyện vụn vặt.bg-ssp-{height:px}
Hắn xem như là hiểu rõ, Kỷ Tầm mất trí nhớ não liền nhạy cảm, không chắc chính hắn bây giờ đã bị cậu nghĩ thành cái dạng gì tra nam rồi.
Hắn đặt ly sữa bò nóng hổi để ở trên bàn, trèo lên giường đem Omega đang quấn chặt chăn mền đè lại.
Kỷ Tầm bị vậy liền biến thành một cái kén nhỏ, không thể chạy thoát.
Cho dù là như vậy, Kỷ thiếu gia cũng nghiêng đầu không nhìn Giang Mính.
Giang Mính chỉ có thể lấy tay đem mặt nhỏ của đối phương xoay lại đây, mắt đối mắt với hắn.
"Em nghe tôi giải thích được không?"
"Không muốn nghe!"
"..." Giang Mính cúi đầu gặm một chút lên miệng nhỏ của Omega, một bộ dáng hung dữ mà uy hiếp nói: "Còn mạnh miệng liền sẽ hôn em!"
"..."
Kỷ Tầm ngoan cường ngậm chặt miệng.
"Người hôm qua đến là khách, là bạn tốt của tôi, chỉ xem hắn như là đệ đệ mà đối xử, hắn tên là Tiêu Nãi Tự.
Em hẳn là có ấn tượng, mấu bộ phim tôi cho em xem đều là hắn đóng."
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới cái này Kỷ Tầm liền chua đến không chịu được: "Tôi không thích phim hắn đóng.
Anh muốn truy tinh thích ai đều mặc kệ!"
"....." Giang Mính nở nụ cười: "Tôi làm sao lại truy tinh? Mấy bộ phim kia nội dung hay liền cho em xem.
Không có ý tứ gì khác."
"Hừ!!!" Kỷ Tầm đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to.
"Bên trong đầu em đều đang suy nghĩ cái gì?" Giang Mính điểm điểm trán của cậu tiếp tục giải thích: "Hắn là muốn kết hôn rồi nhưng không phải cùng với tôi.
Là với người khác, mà người kia cũng là bạn của tôi, chuyện em nghe thấy về bảo bảo cũng không phải là của tôi.
Hắn hôm qua tới tìm một là đến đưa cho tôi một phần tư liệu quan trọng, hai là đến ôn chuyện.
Ngày hôm nay liền rời đi."
Kỷ thiếu gia tuy rằng mạnh miệng nhưng cũng không phải không nói lý.
Nghe Giang Mính thành khẩn giải thích kỳ thực cũng tin, nhưng vẫn là không chịu chui ra khỏi chăn hỏi: "...!Anh thật sự không thích hắn?"
"...Em làm sao nghĩ đến tôi yêu thích hắn?"
Kỷ thiếu gia cau mày nói ra chuyện bản thân lo nghĩ: "Hắn so với tôi tốt hơn, lại còn đặc biệt dễ nhìn!"
Giang Mính vừa nghe, lắc đầu một cái nghiêm túc nói: "Tôi không có cảm thấy."
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ bé của Kỷ Tầm lên hỏi: "Em liền bởi vì cái này ăn dấm?"
"...!Mới không, không có "
"Vậy làm sao tôi nghe thấy được một luồng mùi vị sữa chua a?"
"Anh mới chua! Không chỉ chua còn có đắng! Ai phải thích anh a!" Kỷ thiếu gia nói mãi liền muốn khóc: "Coi như cùng người này không có quan hệ, có thể anh vẫn là lừa tôi! Nào có người kết hôn rồi còn không ký hiệu.
Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?"
"Em thật sự muốn nghe lời nói thật?" Giang Mính tối hôm qua một đêm không ngủ, đã sớm liền nghĩ ra một câu chuyện.
Hắn trước tiên cúi đầu hôn một cái lên đôi mắt Kỷ Tầm, làm ra một bộ thâm tình ngữ khí tự trách nói: "Xin lỗi Tiểu Tầm, là tôi lừa em."
Kỷ Tầm trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, nước mắt liền nhanh chóng chảy xuống: "Anh thật không phải là lão công của tôi?"
"Không, em chính là người tôi yêu." Giang Mính nói: "Mà tại lễ cưới của chúng ta ngày đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đối thủ làm ăn của tôi phái người bắt cóc em.
Bọn họ đem em trói đến bên vách núi không cho tôi bất cứ cơ hội nào cứu.
Liền trơ mắt nhìn em ngã xuống."
Đoạn này ký ức Kỷ Tầm có chút ấn tượng.
Cậu biết mình xác thực từ chỗ cao té xuống.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi đem em cứu đến đây, hôn mê hơn một tháng mới tỉnh, nhưng là lúc em tỉnh lại lại đem mọi người cùng mọi chuyện đều quên mất." Giang Mính nói đến chỗ mấu chốt nước mắt một cách tự nhiên liền rớt xuống: "Xin lỗi, là tôi không có bảo vệ tốt em, sợ em khôi phục trí nhớ sẽ trách tôi.
Đã đồng ý cho em một lễ cưới cũng không có thực hiện được.
Tôi cũng không có trách nhiệm của một người chồng, khiến cho em bị thương tổn như vậy.
Cảm thấy không xứng với em."
"Nếu như tôi không hảo hảo bảo vệ em, làm sao có thể ký hiệu chứ? Em cũng biết một khi phát sinh sự tình kia, liền sợ em khôi phục ý thức sẽ hận tôi.
Đây là tôi muốn cho em đường để lựa chọn a."
Giang Mính nước mắt đều rơi đến mặt của Kỷ Tầm, Kỷ thiếu gia nhìn hắn khổ sở như vậy, lập tức tin tưởng hắn vội vã an ủi ngược lại: "Sẽ không, em sẽ không hối hận!"
Giang Mính đắng chát nghĩ.
Em sẽ hối hận, lời em tin là thật đều là do tôi bịa ra.
Hắn biết mình là người ích kỷ đê tiện, chỉ là cái này nhất định phải dối gạt cậu: "Coi như em không hối hận, tôi cũng không thể ký hiệu.
Lương Duy nói thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không chịu nổi dằn vặt.
Tôi không thể lấy sức khỏe của Tiểu Tầm ra mạo hiểm.
Không nên tức giận có được hay không?"
Kỷ Tầm lập tức lắc đầu một cái: "Em không tức giận."
"Tôi không cho em ra ngoài cũng là bởi vì chuyện lúc trước chưa có giải quyết xong.
Tôi sẽ không để em mạo hiểm ra ngoài lúc này.
Cho nên chỉ có thể đem em giấu đi, nếu em lại lần nữa có chuyện gì tôi cả đời cũng không thể tha thứ chính mình."
"A, lão công, ngươi đừng khóc! Đừng khóc!"Kỷ Tầm đem hai tay từ trong chăn duỗi ra giúp Giang Mính lau nước mắt: "Em tin tưởng, không trách có trách anh."
"Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, liền để Tiểu Tầm gặp ba mẹ của mình.
Em có người nhà, bọn họ đều rất yêu thương em còn có gia gia đau lòng cho em, những thứ này tôi đều không có." Giang Mính nói: "Tiểu Tầm của chúng ta là một tiểu hài tử hạnh phúc nhất, tôi sẽ giúp em bảo vệ.
Sẽ không để cho em giống tôi cô độc không chỗ nương tựa."
"Không phải, anh còn có em." Kỷ Tầm liền vội vàng nói: "Anh sẽ không cô độc, em...em vĩnh viễn đều không rời bỏ anh, có được hay không?"
Giang Mính buông lỏng tay ra, Kỷ Tầm mới từ trong chăn bò ra ngoài, chuyện cậu muốn làm nhất chính là ôm lấy Giang Mính, giống như thời điểm Giang Mính dỗ cậu, chốc chốc vỗ lưng hắn: "Là em không hiểu chuyện, không biết anh có nhiều nỗi khổ tâm trong lòng.
Lão công em yêu anh, chuyện này sẽ mãi không đổi.
Coi như có khôi phục lại trí nhớ cũng chỉ có thể càng thêm yêu thích.
Sẽ cố gắng khôi phục khỏe mạnh, thời điểm đó liền có thể giúp anh sinh bảo bảo, gia đình nhỏ của chúng ta liền trở nên náo nhiệt nha."
Giang Mính ôm lại thân thể nhỏ bé của Kỷ Tầm, nhẹ giọng đáp lời: "Được."
Hắn thật sự hi vọng chuyện này đều là thật.
Nếu như trước đó mấy năm, người Kỷ Tầm yêu chính là hắn, thật là tốt biết bao.
Như bây giờ từ đầu tới đuôi, đều là giả.
- -----
Lời của editor:
Thật ra khi edit chương này mình có chút giận.
Trong suy nghĩ của mình Giang Mính lừa gạt thật sự không đáng ở cùng một chỗ với Kỷ Tầm.
Nhưng mình cũng nghĩ thoáng, sau khi hủy hôn lễ cùng tra nam Tiều kia, liền cấp cho Kỷ Tầm một nam nhân khác, tuy là lừa gạt nhưng chưa từng có ý định muốn hại cậu.
Coi như là hai bên đều có chút khuyết điểm lấp đầy nhau đi.
Kỷ Tầm lại có được một công quân như ý, Giang Mính cũng tìm ra được một trân bảo để nâng niu..